Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 9: Mộc Gia – Mộc Thanh Hiên




Ải Quan Lâm...

Ngoại trừ tổng binh Vũ Tùng Lâm và thế lực triều đường ra, trong thành kỳ thực vẫn còn vô vàn thế gia, gia tộc lớn lớn nhỏ nhỏ.

Dù sao... Lục Trúc Hải tuy là nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng là một núi vàng rừng bạc. Không chỉ là yêu thú thành đàn, linh thảo đầy rẫy, quáng mạch cũng nhiều đến nghe mà rợn người. Có câu “nhân tham tài nhi tử, điểu tham thực nhi vong”. Phàm chỗ có tiền, ắt sẽ có người.

Thậm chí...

Trước khi chỗ này có ải Quan Lâm đóng trú, quân triều đình che chở, đã có thế gia.

Hiện tại qua nhiều đời chìm nổi, người đi kẻ ở, thế gia ở ải Quan Lâm cơ hồ do ba nhà đứng đầu là Mộc gia – Tế Thế đường, Phạm gia – Phong Thanh các, Lý gia – Nhất Phẩm cư. Ngoài ra sản nghiệp lớn nhỏ của mỗi nhà cũng có vô số, cơ hồ là chia ba Quan Lâm thành.

Đối với chuyện này, Vũ Tùng Lâm cũng mắt nhắm mắt mở.

Phủ thành chủ không đủ sức quản hết hơn vạn nhân khẩu, hơn nữa các thế gia cũng tự nguyện cung cấp người – vật xung quân, nên lão cũng mặc. Không phải quân triều đình không có khả năng trấn áp đánh dẹp, mà một khi vọng động khiến thế gia cắn trả, e là sự tình càng thêm hỗn loạn.

Phép vua thua lệ làng, có lẽ chính là như vậy.

Lúc này, Mộc gia.

Nhà họ Mộc dùng y thuật để đặt chân tại Quan Lâm, Tế Thế đường cơ hồ không lúc nào không có người vào kẻ ra tấp nập. Có tu luyện giả vào bán linh thảo tiên dược, cũng có kẻ xấu số đi đến cầu y.

Mộc Thanh Hiên bứt chòm râu nửa đen nửa bạc, trố mắt nhìn thiếu niên đang quỳ dưới đất, mãi mới è è cổ hỏi được một câu:

“Chuyện đấy là thật?”

“Con không nghe nhầm đâu cha.”

Thiếu niên đang quỳ dưới đất gật đầu khẳng định, sau đó đứng dậy, té ra chính là thanh niên đã đưa Nguyễn Đông Thanh đến phủ thành chủ.

Thiếu chủ Mộc gia, Mộc Thiên Hành.

Bên ngoài đồn đại rằng thiếu chủ Mộc gia là một tên công tử bột, vô công rồi nghề, giá áo túi cơm. Lão gia chủ Mộc Thanh Hiên phẫn nộ tột độ, chỉ hận không dạy được con, bèn cho xung quân làm việc vặt, cốt để nên người.

Thế nhưng hiện tại xem ra chuyện chẳng đơn giản như vậy.

Mộc Thanh Hiên bứt mấy sợi ria, mép giật giật lên mấy cái. Lão đi mấy vòng trong sảnh, mắt nhìn láo liên, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

“Thiên Hành, con mang một số gạo ra ngoài thành nấu cháo, lấy cớ là cứu trợ đám nạn dân. Phải rêu rao thật to, cốt để cho vị tiên sinh đó nghe thấy.”

“Cha. Lần này tiên sinh mua rất nhiều thứ, chỉ e trong thời gian ngắn không có ý định ra khỏi Lão Thụ cổ viện.”

“Chuyện đó con không cần lo. Ta tự có biện pháp. Y đã nhúng tay vào đuổi Thanh Tước, ắt hẳn là một tiền bối thương dân như con. Loại người này... phải tìm cách kết giao một phen. Nếu có thể lợi dụng được, Mộc gia chắc chắn quật khởi. Ải Quan Lâm này sớm muộn cũng là thiên hạ của nhà ta.”

Lão nói đến đây, lại sầm mặt lại, vội vàng lên bàn viết nhanh một bức thư, cho vào một phong bì màu vàng ánh kim, trang trí vân long phượng đỏ như máu.

Long là vua, phượng là hậu. Bá tánh dùng long phượng, khép tội chém cả nhà.

Thế nhưng, Mộc Thanh Hiên chỉ vừa truyền chân khí vào, bức thư đã bốc cháy thành tro. Mộc Thiên Hành bịt mũi, mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt. Bức thư bốc hỏa tỏa ra một thứ mùi cực kì khó ngửi, Mộc Thanh Hiên cũng phải đề khí lên mới chịu nổi, huống hồ là đứa con tu vi kém lão cả trăm dặm.

“Bích Mặc tiên sinh, cứ để Đế Mộ giúp lão phu thử sâu cạn của tiên sinh đi.”

Mộc Thanh Hiên phẩy tay, cười lên một tiếng.



Không rõ tại sao, tiếng cười của lão nghe rất quái dị, giống như có âm thanh của hai người cùng cất lên một lúc.

oOo

Lý Thanh Vân tỉnh dậy, chỉ phát hiện thần thanh khí sảng, cả người giống như thoát thai hoán cốt vậy. Hồng Vân tiên tử đã không thấy tăm hơi, bình rượu chén ngọc trên bàn cũng không còn nữa. Lúc này, ngồi đối diện với cậu chàng, chính là Nguyễn Đông Thanh đang vừa thưởng trà, vừa tủm tỉm cười.

“Tiên... tiên sinh... tôi...”

Lý Thanh Vân giật bắn mình, vội vàng đứng dậy. Cậu chàng không rõ sắc mặt mình hiện tại ra sao, nhưng ắt hẳn là cũng đổi màu lúc đỏ lúc tái như tâm trạng hiện giờ của cậu: vừa ngượng vừa sợ.

Nguyễn Đông Thanh nhấp chung trà, cười, dùng ánh mắt cảm thông nhìn:

“Không sao, không sao. Hiểu. Hiểu mà. Lần sau thì né né con sâu rượu kia ra nhé. Có chung trà giải rượu đây, thiếu hiệp mau uống cho tỉnh táo.”

Lý Thanh Vân đón chung trà vừa rót còn bốc hơi nóng nghi ngút, nhẹ nhàng uống một hớp. Trà tuy thơm ngát, ngọt chát, nhưng so với chung rượu xanh biếc của Hồng Vân tiên tử thì quả thực chẳng có gì đặc biệt cả.

Hai con vật bấy giờ đang nằm phơi nắng ở góc sân, bên đầu đặt chậu ăn. Mắt chúng nhắm nhiền, ngoại trừ cái đuôi thỉnh thoảng lại động đậy và cái lưỡi chốc chốc lại thè ra liếm vào bát thì cả Cải Thảo lẫn Đá Nhỏ đều giống như đang ngủ.

“Vậy... tiên sinh... quân lệnh khó trái. Không biết tại hạ có thể dựng một căn nhà dưới chân núi. Sau này tiên sinh có việc gì, xin cứ sai bảo.”

“Thế sao được?”

“Quả thực là lệnh của Vũ đại nhân, xin tiên sinh đừng làm khó tại hạ nữa. Bằng không trở về, tại hạ đến phải bị bêu đầu.”

Lý Thanh Vân thấy Nguyễn Đông Thanh định từ chối, bèn vội vàng quẳng hết nồi niêu xoong chảo sang cho Vũ Tùng Lâm gánh hộ hết.

Mà thực chất, cậu ta cũng không nói dối.

Thân là lính, dám tự tiện bỏ vị trí chạy đến Lão Thụ cổ viện, tương đương với đào ngũ. Bây giờ mà về, với cá tính thưởng phạt phân minh của Vũ Tùng Lâm, lão không phanh thây Lý Thanh Vân ra làm gương cho ba quân mới lạ.

“Vậy... thôi được. Sau này có thêm người, chỗ này cũng bớt cô quạnh.”

Thấy Nguyễn Đông Thanh chấp nhận, Lý Thanh Vân mừng húm, cơ hồ kém chút thì hét toáng lên. Cậu vội vội vàng vàng chào tạm biệt Bích Mặc tiên sinh, sau đó ra ngoài, khép cửa viện, ba chân bốn cẳng chạy xuống núi.

Dưới núi...

Lúc Lý Thanh Vân đi ngang qua chỗ dỗ cái xe bò thì phát hiện cô gái áo vàng ban nãy bấy giờ đang ngồi bần thần trên xe, tay chống cằm, môi hơi mím lại, hai hàng chân mày lá liễu hơi cong lên, thỉnh thoảng lại “ồ” ra một tiếng có vẻ tâm đắc lắm. Nắng xuyên qua những tán trúc, chiếu xuống gương mặt thanh tú đang chăm chú nhìn cái gì đó, quả thực là đẹp đến trong ngần như ráng chiều, kinh tâm động phách.

Lý Thanh Vân chỉ thấy bỗng nhiên lỡ mất một nhịp thở, hơi sững người.

So về khí chất hay dung mạo, Hồng Vân tiên tử đều hơn Tạ Thiên Hoa một bậc. Thế nhưng, đối với một chàng trai đương tuổi thiếu niên như Lý Thanh Vân mà nói, thiếu nữ chạc tuổi mình thì vẫn thu hút hơn.


Nhưng, anh chàng chỉ sững người trong khoảnh khắc, sau đó đã lắc đầu, cười khổ.

“Lý Thanh Vân ơi là Lý Thanh Vân. Mày bây giờ như là con chó mất nhà, sao xứng mà trèo cao? Nên bỏ cái ý nghĩ viển vông này đi là hơn.”

Lý Thanh Vân thở dài, sau đó nhẹ nhàng tiến lại, thử xem rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến cho vị tiên tử kia nhìn chăm chú đến thế.

Không ngờ, vừa liếc một cái, ánh mắt của cậu chàng đã dán chặt vào mặt đất.

“Đây là...”



“Bản vẽ chuồng gà của tiên sinh.”

“Tiên sinh vẽ? Vậy không lạ.”

oOo

Tạ Thiên Hoa không ngờ chỉ trong một buổi chiều mà Bích Mặc tiên sinh đã nói cho nàng cơ man không biết bao nhiêu là bí mật của trời đất, liên tục rung chuyển thế giới quan tưởng như đã cố hữu của Tạ Thiên Hoa.

Tỉ như cái chuồng gà này...

Vốn dĩ, cô nàng nghĩ, xây một cái chuồng gà mà thôi, cho dù có làm cung điện thì với bản lĩnh và thân phận của Bích Mặc tiên sinh thì cũng không có gì lạ.

Thế nhưng...

Vị tiên sinh này lại lần nữa đi một nước cờ Tạ Thiên Hoa không tài nào lường đến được.

Bấy giờ, cô nàng chính đang giảng lại những thứ nghe được từ Bích Mặc tiên sinh cho thiếu niên trước mặt.

“Những con giun nhỏ này trước đây tiểu nữ cũng tưởng là thứ vô dụng, sâu kiến yếu nhược chẳng đáng quan tâm, cùng lắm là dùng làm vài bài thuốc cho phàm nhân. Không ngờ lại còn có tác dụng làm xốp đất trồng, giúp cho hoa màu cây cối. Bây giờ nghĩ thế, không hổ được gọi là địa long.”

“Đúng vậy. Đúng vậy.”

Thấy cậu chàng gật đầu như mổ thóc, bỗng nhiên Tạ Thiên Hoa lại nổi tính trẻ con, bèn muốn dọa Lý Thanh Vân một câu:

“Nhưng cái gọi là vi sinh vật này mới là thứ khiến tiểu nữ tâm đắc nhất. Chiếu theo lời tiên sinh, trên thế gian này còn tồn tại những sinh thể nhỏ bé đến nỗi dùng thiên nhãn cũng không thấy được. Chúng tồn tại ở khắp mọi nơi, trong đất, trong nước, trong không khí, thậm chí là trong tinh không bao la. Đúng rồi, trong người quan gia chắc hẳn cũng có đấy, số lượng có thể là hàng ức vạn cũng không chừng.”

“Hả... a... quả là... thiên địa đại bí.”

Thấy Lý Thanh Vân lúng ta lúng túng, Tạ Thiên Hoa bèn bật cười khanh khách. Cô nàng cơ hồ quen béng mất ban nãy lúc Nguyễn Đông Thanh nói cho mình nghe chuyện vi khuẩn này, mình cũng phản ứng y hệt như vậy.

Có lẽ, cũng chỉ có loại nhân vật như Bích Mặc tiên sinh, mới có thể nói ra chuyện kinh thiên động địa này một cách bình thản như thế.

Đây hẳn là chênh lệch về tầm mắt.

Đáng sợ hơn nữa...

Tạ Thiên Hoa hít sâu một hơi, sau đó nói nhỏ:

“Hơn nữa, tiên sinh còn nói đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Về sau hãy còn muốn làm một số chuyện, nhưng không thể nói ngay, việc phải làm từng bước.”

“Kỳ ngộ lần này... xin tạ ơn tiểu thư. Sau này nếu có chuyện nhờ đến, tại hạ quyết không chối từ.”

“Dễ nói. Dễ nói. Thiếu hiệp còn chuyện cần làm không?”

“Đáng nhẽ định dựng một cái lều trú tạm, sau đó cất nhà dưới chân đồi. Nhưng mái che đầu mà thôi, chuyện cỏn con của tại hạ đã là cái gì so với việc của tiên sinh? Xin được cùng làm.”

Hôm đó...

Con trai của Võ Hoàng Lý Huyền Thiên.

Tiểu thư của Thanh Tước tộc Tạ Thiên Hoa.

Cùng nhau thức đến tận sáng để làm một cái chuồng gà.