Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 76: Bổng Đả Chiến Thần




Trong hội trường của Thiên Cơ các, trên võ đài...

Lý Thanh Minh nghiến răng, quát:

“Nhất lực phá vạn pháp, mặc kệ người dùng tiểu xảo lòe loẹt gì cũng phải chịu thua trước sức mạnh tuyệt đối.”

Dứt lời, song quyền huy vũ, quyền phong rít gào như cuồng phong vũ bão. Hai nắm tay của y mang theo uy lực của Chiến Thần chi thể đánh về phía Lý Thanh Vân, khí thế hung mãnh khác nào sóng thần đổ xuống.

Cách đó không xa...

Lâm Phương Dung đã hội họp với nhân mã Kiếm Trì. Bấy giờ, đám đệ tử và trưởng lão dẫn đoàn chính đang chăm chú quan sát trận đấu của Lý Thanh Vân – Lý Thanh Minh.

Ban đầu, người của Kiếm Trì không ai đánh giá cao Lý Thanh Vân cả. Dù sao, Kiếm Trì cũng là thánh địa nằm gần biển Phong Bạo, trấn áp chiến trường giữa hải thú và nhân loại. Việc Lý Thanh Minh che giấu thân phận đến chiến trường giết địch giấu được người trong thiên hạ, song không giấu được bọn họ. Thành thử, giữa một vương gia tay nắm Võ Thánh chi hồn, Chiến Thần chi thể, lại thân kinh bách chiến với một người chỉ một năm trước còn là một phế nhân, xưa nay ngoại trừ đả nháo giang hồ chưa từng ra trận, có nhắm mắt cũng biết phải nghiêng về bên nào.

Thế nhưng hiện giờ, toàn bộ Kiếm Trì, bao gồm cả người cao ngạo như Phùng Thanh La cũng đã phải nhìn thiếu niên nọ bằng một con mắt rất khác.

Nhất là sau khi Lý Thanh Minh bất chấp mặt mũi, sử dụng đến sức mạnh của Chiến Thần chi thể, thì người ta lại càng đứng về phía Lý Thanh Vân hơn.

Phùng Thanh La là người đầu tiên phát hiện Lâm Phương Dung, vội vàng thi lễ:

“Đệ tử tham kiến kiếm tổ.”

“Bái kiến kiếm tổ.”

Các vị trưởng lão, cùng các đệ tử Kiếm Trì cũng lần lượt hành lễ. Lâm Phương Dung khoát tay, trả lễ.

Một trưởng lão lại gần, xoa tay, cười:

“Kiếm tổ đại nhân, theo ngài thì trận đánh này ai thắng ai bại?”

“Nếu Linh vương không có thể ngộ, tiếp tục đánh như trâu húc mả thì cho dù có vô sỉ cách mấy cũng thua không nghi ngờ gì!”

Lâm Phương Dung thở dài, lắc đầu.

Chứng kiến trận đấu giữa hai anh em, nàng ta mới “thấm thía” “lời dạy” của Bích Mặc tiên sinh.

“Chuyện này...”

Các trưởng lão, Phùng Thanh La và đệ tử Kiếm Trì cơ hồ không thể nào tin vào tai mình.

Lâm Phương Dung nói:

“Không cần phải nghi ngờ. Cái gọi là nhất lực hàng thập hội, nhất lực phá vạn pháp trước mặt Bích Mặc tiên sinh thì thô thiển tới cực điểm, không đáng một đồng.”

Phùng Thanh La nghi hoặc:

“Lý Thanh Vân tiến bộ thần tốc, vì cớ gì Tạ Thiên Hoa vẫn cứ dậm chân tại chỗ?”

“Chuyện này liên quan đến lựa chọn của chính hai người bọn họ. Cao nhân như tiên sinh làm việc tự nhiên có ý đồ, con nhóc nhà ngươi đừng có mà đoán già đoán non.”

oOo

Lý Thanh Vân nghiêng người, né khỏi thế công. Cây gậy sắt trong tay vẩy ra, nhẹ nhàng luồn qua, móc lấy mắt cá chân của Lý Thanh Minh. Người sau chính đang dốc sức vào thượng bàn, không kịp xuống tấn, bị gạt cho ngã ngửa ra sàn đấu.

Chấn kinh.

Chết lặng.

Sau đó...

Cả quảng trường vỡ òa trong tiếng hoan hô.

Kể từ sau khi Lý Thanh Minh sử dụng Chiến Thần chi thể, người ta đã bắt đầu ngả sang ủng hộ Lý Thanh Vân rồi. Lúc này, trông thấy cậu ta lấy yếu thắng mạnh, chuyển bại thành thắng, người nào người nấy đều reo hò.

Điều Lý Thanh Vân làm được đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ.

Trên võ đài...



Lý Thanh Vân vung côn sắt, liên tục dùng những chiêu quét ngang, đập dọc, đâm chéo. Lý Thanh Minh bị trận mưa đòn đánh cho tối mắt tối mũi, chỉ biết lăn tròn, giơ hai tay bảo vệ đầu, mặt, bụng. Lúc này áo trắng đã đầy bụi bẩn, tóc tai đã bù xù, trên người cũng đã xuất hiện không biết bao nhiêu vết gậy đánh đỏ lựng.

Trận đánh này, Lý Thanh Minh cơ hồ bị nghẹn chết.

Thân pháp của Lý Thanh Vân trơn như trạch, bổng pháp của cậu ta lại càng lợi hại, cơ hồ khóa chết mọi đường phản công của hắn. Mặc cho Lý Thanh Minh có một thân sức mạnh nhổ núi chặn sông thì cũng không phát huy ra được, chỉ có cách chịu đánh.

Gậy sắt và lực đạo của Lý Thanh Vân đương nhiên không thể nào xuyên thủng được phòng ngự của Chiến Thần chi thể.

Thế nhưng... sát thương không bao nhiêu, độ sỉ nhục lại tăng quá cao.

Kiều Minh Long đứng dưới đài cũng phải trầm mặc.

Hắn là người đứng quan chiến, thành thử không bị nỗi nhục nhã và cơn tức giận che mờ mắt như Lý Thanh Minh. Có câu trong cuộc tối, ngoài cuộc sáng, Kiều Minh Long bây giờ cũng tự hỏi nếu hắn phong ấn toàn bộ chân khí, chỉ dựa vào kiến thức chiết chiêu giải chiêu đối chiến với Lý Thanh Vân thì sao. Câu trả lời khiến hắn không nén nổi than nhẹ, dời mắt nhìn về phía lôi đài của Tạ Thiên Hoa.

Phần Thiên cốc đương nhiên cũng nhận được tình báo vị cao nhân ở cổ viện nhận ba đồ đệ, trong đó có cả Tạ Thiên Hoa.

Điều làm hắn thấy tò mò là từ nãy đến giờ thượng đài, Tạ Thiên Hoa chỉ dùng thần thông của tộc Thanh Tước, không sử dụng thứ thần công cao thâm đến khủng khiếp của Lý Thanh Vân.

Nếu không phải tình báo là do Thiên Cơ các cung cấp, hắn có lẽ còn hoài nghi hai người có thực là đồng môn hay không.

Ở phía Kiếm Trì...

Phùng Thanh La nuốt nước bọt, nói:

“Kiếm tổ, kiếm pháp của Kiếm Trì chẳng nhẽ thực sự không bằng thần thông của Lão Thụ cổ viện hay sao?”

Nàng ta xưa nay vẫn thường lấy thân phận thánh nữ Kiếm Trì mà cao ngạo, vì được gia nhập Kiếm Trì mà tự hào. Thành thử, lúc Lý Thanh Vân từ chối nhận kiếm, không chịu gia nhập Kiếm Trì, Phùng Thanh La mới có ác cảm với cậu ta.

Trong mắt cô nàng, Lý Thanh Vân đang coi thường Kiếm Trì.

Thế nhưng, ngay lúc này, Kiếm Trì mà Phùng Thanh La vẫn lấy làm tín niệm trong lòng cũng đang dần sụp đổ.

Bị từng đòn bổng pháp của Lý Thanh Vân đánh sập.

Phùng Thanh La tuy là người kiêu ngạo, nhưng cũng còn chưa kiêu ngạo đến mức cho rằng mình có thể đánh lại được Lý Thanh Minh.

Mà Lý Thanh Vân lại làm được!

Một trưởng lão nghe vậy, vội vàng lên tiếng:

“Sao có thể? Thần thông của Lý Thanh Vân quả thực rất cao thâm ảo diệu, song cũng chỉ dừng lại ở ẩu đả cận thân của giới phàm phu tục tử mà thôi. Nếu như sử dụng chân khí, vậy thì chưa chắc đã là đối thủ của kiếm pháp Kiếm Trì ta.”

Lâm Phương Dung nhún vai, nói:

“Chuyện này chỉ có Bích Mặc tiên sinh là có câu trả lời. Dù sao... nên nhớ Lý Thanh Vân có thể nhờ thần công của cổ viện, dùng sức phàm nhân đánh nát Nho Tâm của phu tử tứ cảnh. Quỷ mới biết kẻ kỳ tài kinh thế như vậy có thể sáng tạo ra môn nào dùng đến chân khí hay không.”

Trưởng lão Kiếm Trì nghe xong, cúi đầu, không dám phản bác.

Kỳ thực, chiến tích của Lý Thanh Vân kể từ lúc rời khỏi ải Quan Lâm trong lịch sử Huyền Hoàng giới cũng có thể xưng là truyền kỳ.

Ở một bên khác, Tạ Thiên Hoa đã đánh bại hầu hết thiên kiêu trong tộc.

Cô nàng thu công, nhảy xuống võ đài, chạy đến chỗ Đỗ Thải Hà, cười:

“Cảm ơn sư muội.”


Tạ Thiên Hoa lựa chọn tinh nghiên sinh học, môn này tuy cũng “cao thâm vô cùng, ẩn chứa thiên địa chân lý”, thế nhưng không có công dụng trực tiếp gì với chiến lực.

Không giống như võ nghệ của Lý Thanh Vân.

Thành thử, trong lúc rảnh rỗi nhàn hạ, cô nàng cũng chạy sang học số học với Đỗ Thải Hà.

Tạ Thiên Hoa chỉ thấy môn này quả thực là huyền ảo thâm sâu, nháy mắt đã thích, thậm chí còn rủ Lý Thanh Vân học chung. Thế nhưng cậu chàng đầu óc đơn giản, đọc một hồi đã thấy suy nghĩ ì ạch, đầu phát tướng, dứt khoát bỏ cuộc.

Đỗ Thải Hà cũng không tàng tư, truyền thụ hết những gì được dạy, những gì tự hiểu được cho sư tỷ.

Thành thử, tuy tu vi không tiến triển, nhưng dựa vào số học, khả năng vận dụng Thanh Sắc thần quang của Tạ Thiên Hoa tăng tiến một mảng lớn, có thể dùng uy lực tối thiểu để tịnh hóa chiêu số của kẻ địch.

Nếu không có số học, cô nàng đã không thể vượt qua trận xa luân chiến này của tộc Thanh Tước.



“Hai chị em ta là đồng môn, sao lại nói khách khí thế?”

Đỗ Thải Hà cười, khoát vai Tạ Thiên Hoa, lại nhỏ giọng:

“Dù sao đi nữa, yếu tốt quyết thắng vẫn là sư tỷ quyết tâm cao, có thể dằn lòng không nhìn sang lôi đài của đại sư huynh, đúng không? Phép tính nào tiêu trừ được nỗi niềm lo lắng của một thiếu nữ hoài xuân, mong sư tỷ chỉ giáo.”

“Ai... ai thèm lo cho tên ngốc đó?”

Tạ Thiên Hoa đỏ mặt, đẩy nhẹ vào đầu vai Đỗ Thải Hà một cái, làm người sau cười khanh khách.

“A? Vậy là nhị sư tỷ thừa nhận mình hoài xuân?”

Đỗ Thải Hà không chịu buông tha, tiếp tục trêu.

Hai nữ huyên náo đùa cợt, cảnh đẹp ý vui, nhất thời không thiếu người cũng dời mắt khỏi võ đài của Thanh Vân – Thanh Minh mà nhìn sang chỗ này.

Dù sao hiện tại...

Lý Thanh Minh cũng đã bị đánh cho không còn lực hoàn thủ.

Chợt, hai thiếu nữ sáng mắt lên, hớn hở chạy về phía một người đàn ông mặc áo vải, trên tay ôm một con chó đen. Áo y xộc xà xộc xệch, trên đầu đầy mồ hôi, tóc tai bù xù, giống như vừa mới đi cả ngàn dặm đường vậy.

Không thiếu người dùng thần thức dò xét, lại kinh hãi phát hiện, trên người kẻ này tuyệt nhiên không có một chút tu vi nào cả.

Thậm chí còn không phải là phàm nhân.

Mà câu kế tiếp của hai thiếu nữ, lại càng khẳng định suy nghĩ của không ít người.

“Học trò xin đón thầy.”

Người nọ chính là vị ở cổ viện?

Kiều Minh Long, Thượng Quan Trường Không, Hải Thiên Luân cùng cơ man không biết bao nhiêu người, trăm vị như một, bách tâm như nhất, đồng thời xuất hiện ý nghĩ này trong đầu.

Cường giả tuyệt thế ở Lão Thụ cổ viện – Bích Mặc tiên sinh.

Hàn Giáng Tuyết đáp xuống, cười:

“Kính chào tiên sinh, tiểu nữ Hàn Giáng Tuyết, là các chủ Thiên Cơ các ở đây.”

“Tiên tử khách khí.”

Nguyễn Đông Thanh thở hào hển, đoạn nhìn lên trên võ đài nơi Lý Thanh Minh – Lý Thanh Vân đang đối quyết.

Lập tức, một biểu cảm cực kỳ “khó đỡ” xuất hiện trên mặt y.

“Thằng nhóc này luyện thành Đả Cẩu Bổng Pháp rồi?”

“Phụt!!!”

Kể từ khi Bích Mặc tiên sinh xuất hiện, quần hùng thiên hạ cơ hồ đều đổ dồn lực chú ý vào y, cố gắng thăm dò độ sâu cạn của người này. Ban nãy thấy sắc mặt y thay đổi, đoán chừng là có biến, nên cả bọn càng dỏng tai căng mắt lên, hi vọng có thể biết tại sao vị tiên sinh này lại có loại biểu cảm khó hiểu đến thế.

Thành thử...

Bốn chữ “Đả Cẩu Bổng Pháp” phọt ra từ miệng Đông Thanh, quần hào chung quanh nghe không sót một chữ.

Không ai nén được cười.

Vô vàn ánh mắt thương hại bắn về phía Lý Thanh Minh trên võ đài.

Người người nghĩ thầm:

“Vị tiên sinh này quả thực là tâm ngoan thủ lạt. Đánh người ta tơi bời cũng thôi đi, lại còn vừa đánh vừa thóa mạ đối phương là con chó. Quả là giết người tru tâm.”

Nếu ban nãy Lý Thanh Minh bị đánh cho lăn lộn chỉ nhục một, thì chỉ bằng bốn chữ của Nguyễn Đông Thanh, sỉ nhục hắn phải chịu hôm nay đã đội lên gấp mười lần.

Ai cũng lo lắng Việt Linh vương điện hạ sẽ vì bốn chữ này của Nguyễn Đông Thanh mà nghĩ quẩn.