Cốt Sơn lựa chọn rút người, thành thử liên minh Nam Bộ mấy ngày này có thể nói là thế như chẻ tre.
Bọn hắn quét ngang một đường, từ Thiên Giáng hồ xuôi nam, nháy mắt đã thu hồi lại địa bàn của Ngọa Hổ bang. Dương Lân Kỵ bèn phái các bang hội, giáo phái trong liên minh trấn thủ các nhánh sông, phong tỏa thủy đạo. Nhất là con sông chảy qua Hắc Tam Giác, lão cho người thiết lập đến mười cửa ải dọc theo hai bên bờ, có thể nói là con ruồi cũng không cách nào bay lọt ra ngoài.
Cứ như thế, vùng phía nam Táng Thi đinh cơ hồ là bị ngăn cách hoàn toàn khỏi ngoại giới.
Quân đội của liên minh Nam Bộ dừng lại ở pháo đài Cửu Đầu Long, bắt đầu chỉnh đốn.
Trong số những đệ tử cũ của Ngọa Hổ bang, đương nhiên không phải ai cũng sẽ theo về Cốt Sơn. Không thiếu kẻ tự cho là thông minh, nghĩ liên minh Nam Bộ cũng là đồng minh của mình, có chung kẻ thù là Cốt Sơn, quyết định ở lại pháo đài Cửu Đầu Long.
Đối với đám người không biết thời thế này, Tạ Thiên Hoa cũng không để ý tới, lại càng không hạ độc thủ làm gì. Hành động này lại càng khiến bọn này tự tin, cho rằng Cốt Sơn không dám động vào bọn hắn là vì sợ hãi liên minh Nam Bộ.
Rốt cuộc... người mà bọn hắn chờ cũng đến.
Thế nhưng, trái với tưởng tượng của đám đệ tử Ngọa Hổ bang, “vị cứu tinh”, “đồng minh” mà bọn hắn ngóng trông lại lắc mình hóa thành cường đạo thổ phỉ.
Người của liên minh thấy tiền tài là cướp, thấy nhà cửa là chiếm, thấy đàn bà con gái là bắt về mua vui. Đám đệ tử Ngọa Hổ bang kẻ thì đến xin gặp tướng cầm đầu cánh quân này nói lý, người thì cầm đao cầm kiếm lên phản kháng bảo vệ tư gia...
Nhưng kết cuộc chỉ có một: không ai còn nhìn được ánh nắng của ngày thứ hai.
Sáng hôm sau, từ pháo đài Cửu Đầu Long, một xe gỗ chở hàng trăm cái đầu người lững thững chạy về phương bắc, nhắm thẳng hướng Thiên Giáng hồ. Đầu thuyền có một đệ tử mặc áo vải, tay cầm Long Khiếu, cứ đi vài dặm lại thông báo:
“Thuyền chở đầu của phản tặc Cốt Sơn, kẻ thức thời mau mau tránh đường...”
Có thương nhân đi ngang qua hỏi thăm, thì được đáp rằng:
“Đám người này vốn là đệ tử của Ngọa Hổ bang, trước đây phản bang mở cửa dẫn quân Cốt Sơn vào. Bây giờ lại cố tình ở lại Cửu Đầu Long dự định làm nội gián, kém chút thì hại được tướng quân nhà ta. May sao đại tướng quân của chúng ta tuệ nhãn như đuốc, phát hiện âm mưu của đám phản đồ này từ sớm mới không bị hại. Bây giờ sự thật phơi bày, tất nhiên phải mang đám phản tặc này về Thiên Giáng hồ cho minh chủ chủ trì công đạo.”
Cánh thương lái gật đầu khen phải, vỗ tay tán dương, chẳng biết là thực sự tin bao nhiêu phần. Mà tên đệ tử phụ trách hộ tống con thuyền chứa thủ cấp cũng chẳng thèm để tâm.
oOo
Phía nam Loạn Thạch lâm có một vùng đất thấp.
Tứ phía mọc đầy lau sậy, cứ mười dặm lại có một đầm nước nhỏ, chi chít dày đặc.
Người ở Táng Thi đinh gọi đây là “Mỹ Nhân Kiểm”, ý chỉ là gương mặt đầy rỗ sẹo của một “mỹ nhân”.
Cái tên đầy mỉa mai của một vùng đất cằn cỗi khắc nghiệt, nhưng đối với Lý Thanh Vân mà nói thì chốn này lại là một nơi hết sức quen thuộc.
Lần trước, lúc từ Đại Việt tiến vào Nhất Tuyến Nam Thiên, chốn này chính là nơi Lý Thanh Vân gặp được đám người Khả Tiếu, còn quen biết được với Độc Nhãn Lang.
Đáng tiếc, lần này trở lại chốn xưa lại chẳng phải để cùng cố nhân hội ngộ, uống rượu ôn chuyện...
Cậu chàng có một tâm thế hoàn toàn khác.
Lý Thanh Vân đứng trên một cái gò cao, nheo nhìn về phương xa. Chỉ thấy chỗ liên minh Nam Bộ đóng quân cờ sí như rừng, dẫn đầu là chiến giáp Bình Nam quân cao gần một trượng, trên tay lăm lăm khí giới, sát khí ngùn ngụt tưởng chừng bốc lên tận chín tầng trời. Sau lưng Lý Thanh Vân, kị binh của Bắc Lĩnh tam tộc cũng hơi chùn chân, lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Hoàn Nhan tướng quân, mọi người vẫn ổn chứ?”
Lý Thanh Vân thấy lính dưới trướng mình khác thường, không rõ nguyên do, chỉ đành quay lại hỏi thăm Hoàn Nhan Vân Mộng.
Cô nàng cắn răng, nói:
“Xích Đại tướng quân có điều không biết, ngày xưa Lửa Vĩnh Cửu làm nhiên liệu cho Hoàng Kim Đại Quân là từ Bắc Lĩnh tam tộc mà ra. Đến giờ gặp Bình Nam quân, tuy không bằng Hoàng Kim Đại Quân năm xưa, nhưng cũng khiến mấy người chúng ta hơi bị áp chế.”
“Có thể chiến đấu được không?”
Lý Thanh Vân cau mày, nhảy qua vấn đề nhạy cảm “mối liên hệ giữa Bắc Lĩnh tam tộc, Hoàng Kim Đại Quân và Lửa Vĩnh Cửu”, hỏi thẳng trọng tâm.
Hoàn Nhan Vân Mộng nói:
“Chiến lực còn khoảng bảy phần mười, không đến nỗi sợ không dám chiến.”
“Được. Vậy chư vị có dám cùng ta đến giao lưu một phen với chúng, xem thử bọn chúng lấy tư cách gì để mà Bình Nam hay không?”
Lý Thanh Vân cao giọng, chỉ Lăng Xương kiếm về phía trước, quát to một tiếng.
Hơn hai trăm kị binh tế ngựa, giơ cao trường thương, quát dài ba tiếng:
“Chiến!”
“Chiến!”
“Chiến!”
Phía đối diện, liên minh Nam Bộ cũng bắt đầu cho người bày trận nghênh chiến.
Năm mươi bộ chiến giáp Bình Nam quân tiến lên tiền tuyến, xếp thành một hàng, giữ chắc cự kiếm chỉ về phía quân đội của Lý Thanh Vân. Kiếm dài non tám xích, dày nặng khôn cùng, mũi kiếm phản chiếu ánh nắng sáng lên lập lòe. Nếu như quân đội bình thường dám liều lĩnh xung kích về phía quân trận của Bình Nam quân thì chắc chắn sẽ phải chết trận quá nửa.
Phía sau...
Mấy tên bang chủ thống lĩnh đệ tử trong bang bày trận phòng thủ, tên nào tên nấy lăm lăm đao kiếm, giơ cao tấm chắn, trở thành phòng tuyến thứ hai sau Bình Nam quân.
Bọn giáo chủ lại phất cờ, để tín đồ trong giáo nấp đằng sau phòng tuyến của Bình Nam quân. Kẻ thì gọi mây, kẻ thì gọi gió, chân khí bốc cao, hòa vào bầu không rồi không còn tăm tích. Thế nhưng, chỉ nhìn vào thôi cũng đủ khiến người ta thấy tâm trạng nặng nề, hệt như đang quan sát một con mãnh thú chỉ trực chờ mở rộng miệng máu, cắn xé con mồi.
Cuối cùng, đứng ở trung tâm, là nhân mã Đề Hồ tông.
Tông chủ Đề Hồ tông là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, da nâu sạm, gương mặt khắc khổ chẳng khác nào hạng dân cày cùng đinh cực khổ. Lão tay nắm một thanh kiếm dài, lưỡi đỏ như máu chỏ về phía trước, miệng quát the thé:
“Bày trận! Bày trận!”
Đệ tử Đề Hồ tông mặc một bộ áo đỏ, may theo lối đạo sĩ, tay cầm một thanh kiếm gỗ. Năm mươi đệ tử chân bước nhịp, tay múa kiếm, miệng lẩm bẩm rì rầm đọc chú.
Lý Thanh Vân nhìn chằm chằm trận thế của liên minh Nam Bộ, đoạn quay sang nói nhỏ với Hoàn Nhan Vân Mộng:
“Đối phương người đông thế mạnh, lại có chuẩn bị mà đến, mù quáng xung phong chỉ tổ tự chuốc lấy thiệt. Không bằng Hoàn Nhan tướng quân lược trận cho ta, để tại hạ lên thách đối phương đấu tướng?”
“Vậy tướng quân nhớ cẩn thận.”
Hoàn Nhan Vân Mộng cắn răng, cố gắng giữ bình tĩnh, lại nhìn sĩ tốt bên cạnh. Bên tai, cô nàng có thể nghe tiếng tim đập thình thịch. Ghé mắt, có thể trông thấy đôi chân của mọi người đang run rẩy không ngừng.
Quân đội như thế, nếu không có tướng ra trận áp chế nhuệ khí của đối phương, thì chiến lực chỉ sợ còn không nổi năm thành.
Mạc Vấn vừa dùng kị binh đánh tan đại kích sĩ, chiến thắng trận Huyền Võ pha chưa được bao lâu, đối phương đã có đối sách hoàn mĩ. Hoàn Nhan Vân Mộng lần nữa ý thức được sự đáng sợ của kẻ địch, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Lý Thanh Vân chạy đến trước trận, giơ cao trường kiếm, nói:
“Xích Đại của Lệ Chi sơn ở đây! Đám tôm tép các ngươi có ai dám ra đánh với ta một trận?”
“Nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch, tưởng có Lão Thụ cổ viện chống lưng là có thể coi thường quần hùng thiên hạ. Chư vị giáo chủ ở ai muốn làm tiên phong, cho thằng ranh con chưa ráo máu đầu kia biết sự lợi hại của bậc tiền bối chúng ta?”
Tông chủ Đề Hồ tông cao giọng, vuốt chòm râu, hỏi.
Phía dưới, một lão già lưng còng, sau lưng vác theo một cái hòm gỗ nhìn như áo quan bước ra, nói:
“Đặng tông chủ đã có lời mời, lão hủ chỉ đành mặt dày nhận mối làm ăn này. Chư vị, xin nể mặt nhường tên nhóc kia cho lão hủ...”
Tông chủ Đề Hồ tông cười vang:
“Cố lão nói đùa. Ngài là chính tông của Sâm La cung, song trảo hung danh lừng lẫy thiên hạ, ở đây ai mà không dám không nể mặt?”
Lão già họ Cố lõi đời, há lại không nghe ra giọng mỉa mai chọc ngoáy của tay tông chủ Đề Hồ tông? Phải biết, khi xưa lão phản bội Sâm La cung, ăn cắp bí kỹ rồi chạy trốn vào Táng Thi đinh, thường ngày vẫn tự vỗ ngực bốc phét rằng mình mới là công phu chính tông.
Mười năm trước tu luyện có thành tựu, lão quay về Sâm La cung, bị Quế cung chủ đánh cho mất nửa cái mạng.
Thành thử, mấy chữ “chính tông của Sâm La cung” đến nay vẫn là cái gai trong lòng của lão già họ Cố. Bình thường người ở Táng Thi đinh cũng biết đây là chỗ đau của lão, không muốn chọc tới.
Thế nhưng, rõ ràng tay tông chủ Đề Hồ tông này không thích lão họ Cố nhảy ra, chiếm hết sự chú ý.
Một câu “ở đây ai mà không dám không nể mặt”, chính là có ý khiêu khích.
Nói tiếng người thì là: “lão già họ Cố nhà ngươi oai phong quá nhỉ? Đến Đề Hồ tông chúng ta cũng phải nể mặt ngươi hay sao?”
Lão họ Cố sa sầm sắc mặt, nhất là chưa ra trận đã bị người cùng phe đánh một đòn hạ mã uy khiến lão rất khó chịu. Thành thử, cho dù biết Đề Hồ tông người đông thế mạnh, lão cũng quyết không thể để thua trận tranh giành miệng lưỡi này được.
Họ Cố lườm tên tông chủ Đề Hồ tông, lại cười:
“Sâm La cung bọn ta chỉ là cái loại thế lực mới nổi, rễ nông gốc bé, sao mà so được với thế lực truyền thừa mấy ngàn năm, được chân truyền của Kiếm Thánh như quý tông?”
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!