Quan Hạ Băng nghe xong, im lặng hồi lâu.
Ý của Hồ Ma Huyền Nguyệt rất rõ ràng.
Y thị có qua lại với Lý Huyền Cơ là thật, nhưng không có nghĩa là thị sẽ đứng về phía lão ta trong chuyện Lý Thanh Minh. Bằng không, khi biết ảnh hưởng của Linh vương ở châu Hỷ Phượng đã đạt tới mức “chúng vọng sở quy”, Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng sẽ không khẩn trương đến thế.
Đồng thời...
Quan Hạ Băng cũng vậy.
Cô nàng ủng hộ trợ giúp Lý Thanh Vân, nhưng lại chưa hẳn đã tình nguyện làm việc thay Lão Thụ cổ viện.
Cuối cùng, nàng ta mới thở dài, đáp:
“Để bản vương suy nghĩ lại.”
“Vậy cũng được, nhưng tiểu nữ không có thời gian chờ vương gia. Bây giờ quan Chưởng Kiếm của tiểu nữ còn đang làm khách ở Lệ Chi sơn, kẻ làm thành chủ này không thể không đến đàm phán chuộc người. Lần này tạm dừng chân ở đây đã là chuyện ngoài dự kiến.”
Hồ Ma Huyền Nguyệt phủi áo, đứng dậy, thản nhiên nói.
Quan Hạ Băng nhíu mày:
“Hồ Ma châu chủ nói chuyện thật là không trung thực. Ngài nếu đã biết là phải đi Lệ Chi sơn, sao còn ở đây lãng phí thời gian?”
“Âu cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nếu không phải Trư Đế đột nhiên hạ đạo ý chỉ quái lạ đó, bản châu chủ cần gì phải ở đây biểu hiện thái độ chống đối?”
“Hồ Ma châu chủ... ngài không cảm thấy ý chỉ này của Dực hoàng đế quá kỳ lạ hay sao?”
Quan Hạ Băng trầm ngâm, đoạn hỏi.
Lần này, đến lượt Hồ Ma Huyền Nguyệt bị bất ngờ trước câu hỏi của Quan Hạ Băng.
oOo
“Hồ Ma châu chủ... ngài không cảm thấy ý chỉ này của Dực hoàng đế quá kỳ lạ hay sao?”
Ba ngày sau, ở trên núi Lệ Chi...
Hồ Ma Huyền Nguyệt lại lần nữa được nghe một câu hỏi tương tự.
Khác biệt lớn nhất, ngoại trừ ngữ khí, thì chính là kẻ đặt ra nghi vấn không phải Trấn Bắc vương địa vị siêu nhiên, mà là một thiếu niên mắt mù.
Manh Quỷ Tài – Mạc Vấn.
Thành chủ thành Bạch Đế nhíu mày, đoạn hỏi:
“Nghe cách Mạc quân sư nói chuyện thì dường như đã có đáp án?”
“Không dám khẳng định mười phần, nhưng tại hạ quả thật có một suy đoán to gan.”
Mạc Vấn cười, đáp.
“Không biết châu chủ có dám nghe hay không?”
“Mạc tiên sinh cần gì phải dùng chiêu khích tướng với bản châu chủ như thế? Nếu ta quả thật là kẻ sợ đầu sợ đuôi thì đã không đến tận Lệ Chi sơn gặp ngài, không phải sao?”
Hồ Ma Huyền Nguyệt thản nhiên nhún vai, không chịu thua kém nhượng bộ một chút nào.
Mạc Vấn cười, lại hỏi:
“Hồ Ma châu chủ, người ngay không cần nói tiếng lóng. Ngài thử nói một lời thật lòng xem có phải địa vị của vị hoàng đế kia rất lúng túng hay không?”
“Ý của tiên sinh là?”
“Dực hoàng đế mang tiếng là cửu ngũ chí tôn, chủ của Đại Việt, thế nhưng thực tế thì sao? Văn có nhà họ Trương độc đoán triều đình, võ có Lý Huyền Thiên nghe điều không nghe tuyên, châu chủ ba châu thì nắm chắc binh quyền, thế tộc như Vân thị thì dã tâm hừng hực. Đường đường là hoàng đế một nước, thế nhưng quyền lực trong tay lại chẳng có bao nhiêu, chỉ cần là người bình thường cũng thấy khó chịu căm giận, chớ nói chi là kẻ có dã tâm như Lê Dực.”
“Tiên sinh sao lại khẳng định Dực hoàng đế có dã tâm?”
Mạc Vấn cười:
“Không thể không nói, y ngụy trang rất tốt, đóng vai một vị vua tầm thường ham hưởng lạc mười mấy năm trời. Thế nhưng giấu đầu lòi đuôi, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ. Nếu Dực hoàng đế thật sự không có dã tâm thì cần gì phải vội vàng thay thế tâm phúc của mình vào nắm quyền Quốc Tử giám?”
“Tiên sinh à, câu chuyện của chúng ta dường như càng ngày càng bị ngài đưa đi xa. Hay là nói thẳng đi.”
“Hồ Ma châu chủ sớm đã biết, cần gì phải giả vờ hồ đồ mượn miệng của tại hạ để nói ra suy nghĩ trong lòng như thế? Thôi được rồi, Mạc mỗ làm người tốt thì làm đến cùng vậy. Hồ Ma châu chủ, ngài thử nói xem, một người có dã tâm như thế vì sao lại đột nhiên ra loại chiếu chỉ trăm hại không một lợi như trách tội Bích Mặc tiên sinh? Trừ phi... đây căn bản không phải điều y muốn làm, nhưng lại thân bất do kỷ.”
Mạc Vấn ngừng một lát, yên lặng chờ nghe phản ứng của người đối diện. Sau khi thấy Hồ Ma Huyền Nguyệt không nói không rằng, giống như đang đợi gã tiếp tục phân tích, gã mới tiếp:
“Đạo làm vua không gì ngoài một chữ ‘thăng bằng’, ngăn chặn lẫn nhau. Dực hoàng đế gặp cảnh chủ yếu mà tôi mạnh, xuất phát từ dã tâm cũng tốt, từ e dè sợ hãi cũng được, y chắc chắn sẽ tìm viện binh bên ngoài tới để cân bằng hai phe Trương thái sư và Lý Huyền Thiên. Nhưng một chẳng những là người đứng đầu quan văn, lập công lớn trong việc ổn định hậu phương thời chiến tranh Tề – Việt, hơn nữa còn là sử gia. Một lại là binh mã đại nguyên soái, tự mình ngăn cơn sóng dữ, nắm binh quyền cả nước. Người bình thường chắc chắn không thể thăng bằng được với hai thế lực này.”
“Ý của tiên sinh là... Dực hoàng đế mời Đế Mộ đến để thăng bằng với Võ Hoàng và Trương thái sư?”
“Rất có khả năng này.”
“Sau đó mời thần thì dễ, tiễn thần đi thì khó. Dực hoàng đế bị Đế Mộ ép buộc, không thể không cúi đầu?”
“Theo Mạc mỗ thấy, Trư Đế hẳn là từ bỏ Bích Mặc tiên sinh thì đúng hơn. Dù sao, so với một Đế Mộ chịu giúp hắn thăng bằng Lý Huyền Thiên và Trương thái sư mà nói, Bích Mặc tiên sinh giống một linh vật hơn. Để người khác có được thì tiếc, nhưng lại không thể hoàn toàn đứng về phe Lê Dực. Như vậy, đặt hai bên lên bàn cân, Trư Đế từ bỏ ai chẳng phải là chuyện rõ như ban ngày hay sao?”
Hồ Ma Huyền Nguyệt hít sâu một hơi, thầm than:
“Ta thân là mệnh quan triều đình, cai quản một châu, thế mà còn không nhìn thấu cách cuộc của thiên hạ bằng một kẻ mù lòa.”
“Bây giờ Trư Đế tin tưởng Đế Mộ, chiếu theo lẽ thường mà nói thì lý niệm của bọn hắn hẳn là trái ngược với phái chủ chiến như Hồ Ma châu chủ. Thế nhưng... hiện giờ Bích Mặc tiên sinh liên tiếp đặt cờ, nếu các đế tôn còn không có hành động thì quả thật là chuyện khó tin. Thế nên, nếu Hồ Ma châu chủ thật sự muốn, có thể tìm cách liên lạc với bọn họ. Dâng một châu Ngọc Lân, hẳn là có thể cho ngài một chỗ đất cắm dùi.”
“Mạc tiên sinh không cần thăm dò nữa, bản châu chủ cũng không phải không biết tác phong xưa nay của Đế Mộ.”
Hồ Ma Huyền Nguyệt khoát tay.
Y thị không giống người của bảy nước, mà xuất thân từ Sơn Man, cũng coi như là “hàng xóm láng giềng” của Đế Mộ. Người khác có thể không biết, nhưng Hồ Ma Huyền Nguyệt còn lạ gì cách làm việc của bọn hắn? Mắt cao hơn đầu, nhìn đời bằng nửa con mắt, từ xưa đến nay chỉ có ra lệnh, không có hợp tác, chỉ có người khác cầu cạnh bọn hắn, không có bọn hắn nhờ vả người ta...
Cũng chính vì nguyên do này, y thị khi nghe giả thuyết của Mạc Vấn về Trư Đế mới chặc lưỡi cảm khái.
Nếu không đến mức sơn cùng thủy tận, thèm muốn được nắm quyền đến phát rồ, chỉ sợ Lê Dực cũng không định nhờ vả Đế Mộ.
Mạc Vấn cười vang:
“Vậy thì dễ nói. Hồ Ma châu chủ muốn cầm binh tự lập, trước tiên cần phải làm hai việc. Trong đó, chuyện đầu tiên không thể không có Lệ Chi sơn chúng ta.”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
“Không ngoài bốn chữ ‘dưỡng khấu tự trọng’. Hồ Ma châu chủ nếu không ngại, có thể để lại một ít lương thực vật tư, tiền tài gì đó trên núi, nói là chuộc Hoàng chưởng kiếm về. Sau đó, lại loan tin vì không chịu được cái nhục này, cầm quân giao chiến với Cao tướng quân của chúng ta một phen. Kế, châu chủ cho người dựng doanh trại, nói là tích lũy lương thảo, thực thì để trống quân doanh. Đặng tướng quân của bản sơn sẽ thừa lúc vắng tập kích, đốt sạch tòa doanh trống này, để Hồ Ma châu chủ có một cái cớ hoàn mĩ để rút quân.”
Mạc Vấn cười, lại tiếp:
“Đám giặc Lệ Chi sơn chúng ta hung hãn như thế, Hồ Ma châu chủ ngài chiêu mộ thêm binh lính, rèn kiếm đúc giáp, tích trữ lương thảo hẳn là chuyện nên làm.”
Hồ Ma Huyền Nguyệt càng nghe càng thấy chấn kinh, chỉ biết cảm thán Manh Quỷ Tài quả nhiên là có chân tài thực học, tâm tư tỉ mỉ cẩn thận. Ngay cả làm giả chiến báo sao cho y thị không bị trách tội, y cũng đã nghĩ đâu vào đấy cả.
Y thị ngừng một chốc, lại hỏi:
“Vân Tiêu Mạc chết, Vân Trọng Mạc hùng hổ nói muốn đến đánh Lệ Chi sơn báo thù, chuyện này tiên sinh nghĩ thế nào?”
“Nếu nói về bày mưu tính kế, Mạc mỗ tự cao tự đại, nhận là mình hơn châu chủ một bậc. Nhưng nếu nói về thuật quỷ mưu quyền biến trên chính trường thì không phải sở trường của tại hạ. Lại nói, Mạc mỗ mù lòa, chưa từng gặp Cửu Tiêu hầu bao giờ, lạm bàn chỉ sợ bị cười rằng đàm binh trên giấy. Chuyện này Mạc mỗ xin được nghe châu chủ phân tích.”
Mạc Vấn cung kính chắp tay, cúi đầu vái một vái, làm lễ thỉnh giáo.
Hồ Ma Huyền Nguyệt nói:
“Vân thị là thế tộc, từ xưa đến nay tình nghĩa ở đại gia tộc chẳng đáng một xu. Vì một Vân Tiêu Mạc đã chết mà khiến gia tộc hao người tốn của, đối với thế tộc mà nói là đại kị. Bản châu chủ từng giao thủ với Vân Trọng Mạc một lần, luôn cảm thấy dường như y đang mượn cớ...”
“Mượn một cái cớ để tranh đoạt quyền khống chế châu Kim Quy với Đồng Quang Vinh?”
Mạc Vấn nghe đến đây, lập tức đầu nảy số ra một khả năng, bèn lên tiếng thăm dò.
Hồ Ma Huyền Nguyệt gật đầu:
“Đúng vậy. Vân Trọng Mạc thừa hiểu châu Ngọc Lân này đặc thù, chẳng những có ải Quan Lâm, thành Tế Kỳ, còn có Bạch Đế, đều là thành trì có lịch sử lâu đời. Cho dù hắn có là Cửu Tiêu hầu, gia chủ nhà họ Vân, thì ảnh hưởng của Vân thị cũng không trùm được đến phương bắc.
“Cho dù có lên chiến trường, Vân Trọng mạc cũng tranh không được quyền chủ đạo trong tay bản châu chủ. Thế nhưng, hắn hùng hùng hổ hổ xông vào phủ thành chủ Bạch Đế, lại nổi giận đùng đùng rời đi, hoàn toàn không phải tác phong của gia chủ một tộc, càng đừng nói là loại thế tộc như Vân thị.”
“Nhưng hắn vẫn làm. Người bình thường không làm chuyện không có lợi lộc, huống hồ là gia chủ của Vân thị. Như vậy, thì chỉ còn một khả năng: lợi ích mà hắn nhắm tới nằm ở chỗ khác.
“Ài... thế tộc...”
Mạc Vấn lắc đầu, thở dài một tiếng.
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!