Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 514: Giữ Người Bỏ Đất




Triệu Kim Sa nghe vậy cũng không thể nói gì thêm.

Lần này, tứ đại tài tử được phái vào Táng Thi đinh, tuy danh nghĩa là ở dưới quyền của y thị, song cũng được thế lực sau lưng giao nhiệm vụ riêng. Chỉ cần ngoài sáng bọn hắn còn giơ lá cờ “hỗ trợ Triệu Kim Sa”, trong tối không ngấm ngầm ngáng chân thì y thị cũng không làm gì được.

Trừ phi Triệu Kim Sa muốn chất vấn Văn Cung.

Thế nhưng y thị dám sao?

Đáp án... Triệu Kim Sa không dám.

Đừng nói là y thị, Triệu thị phía sau ả dù cũng là thế tộc quyền uy chẳng thua kém Vân thị của Đại Việt cũng không dám gây hấn với Văn Cung.

Tuy trước đây sáu viện trưởng hùng hổ chạy đến Quan Lâm hỏi tội, lại bị Nguyễn Đông Thanh đánh cho đại đạo tổn thương, song cuối cùng Nho đạo vẫn là một trong Ngũ Lộ Triều Thiên.

Văn Cung lại là đại diện của Nho môn.

Thành thử, Triệu Kim Sa thấy Ban Thục Cầm giơ Văn Cung ra làm bia đỡ đạn thì cũng chỉ có nước ngậm bồ hòn làm ngọt. Y thị hắng giọng một tiếng, hỏi:

“Ban công tử, vẫn nên bàn xem sắp tới phải dùng binh thế nào là hơn.”

oOo

Đám Lý Thanh Vân mò về Cốt Sơn, ngồi còn chưa ấm mông, thì đã hay tin cái gọi là liên minh Nam Bộ thành lập.

Lập tức, Tạ Thiên Hoa cho người thông báo với Hạ Hầu Duyệt rút hết nhân thủ khỏi các bến đò từng nằm dưới quyền khống chế của Ngọa Hổ bang, nội trong một ngày phải quay về Cốt Sơn, không được chậm trễ. Nhất là thợ đóng thuyền và thầy luyện thú ở pháo đài Cửu Đầu Long còn được đích thân năm người dẫn quân hộ tống về.

Miếng thịt béo vừa nuốt vào bụng nửa tháng đã phải ọe ra, khiến Trường Mệnh Trùng mặt như cứt ngâm, cả ngày tặc lưỡi tiếc rẻ.

Đối với quyết định của Tạ Thiên Hoa, y cũng cảm thấy hơi bất mãn.

Song, Hạ Hầu Duyệt còn phải bận bịu an bài nơi ăn chốn ở cho nhân viên ở bên ngoài trở về, lại chuẩn bị sẵn vật tư lương thảo để chiến đấu. Cốt Sơn vốn cũng không quá rộng rãi, bây giờ lại có thêm mấy ngàn người đổ về, nếu không cẩn thận cân đối chỉ e là miệng ăn núi lở, chưa đánh nhau đã chết đói trước.

Trải qua chiến tranh Hải Thú vừa rồi và lần nhập ngũ hai mươi năm trước, Trường Mệnh Trùng nhận ra một điều: chiến tranh chính là đang đánh liều hậu cần. Bên nào hậu cần không chịu nổi, đứt lương đạo trước, thì bên đó gần như chắc chắn sẽ bại.

Năm xưa chiến tranh Tề – Việt ở trận Ải Thị là như vậy.

Sơn Man chặn sông, Long tộc ép biển, Nghiêm Hàn tiến đánh, khiến người ta phải ăn Địa Tâm cầm cự cũng là như thế.

Thành thử, Hạ Hầu Duyệt tuy là bất mãn với quyết định của Tạ Thiên Hoa, nhưng có quá nhiều việc cần chuẩn bị, không thể bày tỏ ý phản đối ngay được.

Mãi đến ba ngày sau, làm xong đâu đấy, Trường Mệnh Trùng mới có thể dứt ra, tìm Tạ Thiên Hoa nói lý:

“Thanh Nhị tướng quân, chuyện hôm nay ngài nhất thích phải cho Hạ Hầu mỗ một lời giải thích, bằng không lòng ta không thể nào yên được.”

“Hạ Hầu quản sự xưng Hạ Hầu mỗ là muốn dâng tối hậu thư cho bản tướng quân?”

“Hạ Hầu mỗ không cam lòng, nếu tâm kết không giải được thì quả thật không thích hợp tiếp tục làm quản sự Cốt Sơn nữa. Thanh Nhị tướng quân vẫn là tìm hiền năng khác thay thế mỗ đi thôi.”



Hạ Hầu Duyệt tức giận, miệng thở phì phì, hậm hực ngồi xuống.

Tạ Thiên Hoa cười:

“Quản sự rất bất mãn với quyết định của ta?”

“Hạ Hầu mỗ quả thật cảm thấy tướng quân hành sự quá cẩn thận. Chỉ là một đám vớ vẩn, trừ Thanh Hà phái và Huyền Thiên tông chẳng đáng để lo. Ít nhất, mỗ gia cảm thấy lấy thực lực của Cốt Sơn ta giữ vững được pháo đài Cửu Đầu Long hẳn không phải là vấn đề. Bây giờ chưa đánh đã co lại, thanh danh mất hết, Hạ Hầu mỗ thật sự khó mà cam tâm.”

Hạ Hầu Duyệt cắn răng, trầm giọng.

Tạ Thiên Hoa cũng đại khái hiểu được cách làm người của gã.

Chuyện tư thì cẩn thận nhát gan, chỉ cầu bo bo giữ mình. Việc chung thì hùng hổ quyết đoán, dám đánh dám liều. Hai mặt tưởng chừng như trái ngược hẳn với nhau lại hoàn mĩ cùng tồn tại trên thân Hạ Hầu Duyệt, quả thật là khó được. Mà qua chuyện này, Tạ Thiên Hoa cũng đã hiểu vì sao tay Trường Mệnh Trùng này tuy đời lắm gian truân, nhưng vứt đến đâu cũng có thể xuôi gió xuôi nước.

Hăng hái vì việc chung, đầu óc nhanh nhạy, có chủ kiến, bản thân lại không có tham vọng gì lớn, chỉ cầu bình an phú quý.

Đây chẳng phải chính là loại tay chân thượng hạng trong truyền thuyết hay sao?

Khó trách dù là lúc làm tán tu, về thành Bạch Đế, hay là khi về dưới trướng Hồ Ma Huyền Nguyệt, Lý Thanh Minh, Phó Kinh Hồng, Trường Mệnh Trùng đều có thể được trọng dụng.

Tạ Thiên Hoa nói:

“Hạ Hầu quản sự, trước đây bản tướng theo học Mạc quân sư cách cầm quân, thường được nghe một câu chuyện. Bây giờ nguyện chia sẻ cho quản sự, hi vọng ngài nghe xong sẽ hiểu dụng ý của bản tướng.”

“Xin rửa tai lắng nghe.”

Người có tên, cây có bóng. Bây giờ Mạc Vấn đã không phải một thiếu niên dựa vào một câu đánh giá của Đế Mộ mà nổi danh, mà là một trí giả dùng chiến thắng Huyền Võ pha chứng minh tài học với cả thiên hạ.

Vì địa vị cũng được, vì chiến tích cũng được, Hạ Hầu Duyệt không thể không tôn trọng vị quân sư này.

Thế là, Tạ Thiên Hoa bắt đầu kể:

“Mạc quân sư kể từng có một nước tên Trần, phương bắc có nước Nguyên hùng mạnh, thiết kị vô địch thiên hạ. Một ngày kia, nước Nguyên xua quân xuôi nam, tiến đánh nước Trần, vua Trần ngự mã thân chinh, song phương giao đấu ở Bình Lệ Nguyên.

“Kết quả... Trần thua. Nguyên binh truy sát vua Trần suốt ba trăm dặm, dọc đường quận huyện đều hàng, vua Trần phải bỏ cả kinh đô chạy trốn về phía nam, tụ binh khóa chặt đường sông, Nguyên binh mới dừng bước tiến. Khi đó, quốc gia mất đi quá nửa quận huyện, ngay cả kinh đô cũng rơi vào tay người Nguyên, văn võ cũng thế, hoàng tộc cũng vậy, quá nửa đều đầu hàng.

“Ai cũng nghĩ nước Trần sẽ diệt vong.”

Ngừng một chốc, chờ Hạ Hầu Duyệt nhớ kỹ tình tiết câu chuyện, Tạ Thiên Hoa mới kể tiếp:

“Trước đó, chư tướng nước Trần lấy mạng ngăn cản bước tiến của Nguyên binh, kéo dài thời gian cho trăm họ xuôi nam. Tể tướng nước Trần trước đó đồn lương hàng ngàn vạn thạch ở phía nam, đủ để nuôi sống nạn dân một năm có thừa. Dân chúng xuôi nam, bỏ lại nhà cửa ruộng nương, chỉ mang lương thực súc vật, thực hiện kế vườn không nhà trống.

“Quân Nguyên chiếm được vô số quận huyện, lại chẳng qua là chốn hoang vu không người. Đất chiếm được càng nhiều, gặp phải áp lực càng lớn. Chẳng những không bắt được người làm dân phu, lại phải vận chuyển lương thảo qua mấy trăm dặm làng xá bỏ hoang. Lương đạo kéo quá dài, lại tác chiến ở đất người, cuối cùng kéo sập cả đội quân.

“Quân Nguyên xuôi nam, trước diệt nước Lý, đến lúc bại trận quay về binh mã không còn một phần ba. Sử quan chỉ có thể nhắm mắt há mồm, bỏ qua liêm sỉ viết thời tiết quá nóng, không thể không rút quân về. Phải biết, quân Nguyên xuôi nam, ngay giữa ngày đông tháng giá.

“Mạc quân sư kể xong, lại rút ra hai câu: ‘Bỏ người mà giữ đất thì mất cả người lẫn đất. Bỏ đất mà giữ người thì được cả đất lẫn người.’ Bản tướng vẫn cho là phải, lần này dụng binh cũng là có ý này.”



Hạ Hầu Duyệt chặc lưỡi, nói:

“Thế nhưng trong câu chuyện cũng nói lúc đó Nguyên mạnh mà Trần yếu, mới phải co lại phòng tuyến cố thủ phía nam. Bây giờ chúng ta so với đám Huyền Thiên tông, Thanh Hà phái đều mạnh hơn mà lại rút lui như vậy khó tránh khỏi có chút... cẩn thận thái quá.”

Trường Mệnh Trùng vốn định nói là “hèn nhát”, song lại sực nhớ ra người trước mặt là ai, vội vàng thay đổi cách nói chuyện.

Tạ Thiên Hoa dẫu biết, song cũng không vạch trần, chỉ cười:

“Ai nói cho Hạ Hầu quản sự đối thủ của chúng ta là mười ba bang, hai mươi tư phái, sáu tông môn vùng nam bộ?”

“Ý tướng quân là?”

“Xích Đại tuy không phải kẻ dùng mưu trí thành danh, nhưng đã theo học Liễu Thần Mưu, Binh Trung Hiệp. Mưa dầm thấm đất, không phải kẻ không biết dùng kế. Một chiêu giết gà dọa khỉ của Xích Đại, bản tướng quân cũng rất thưởng thức. Về lý mà nói, chúng ta đã thể hiện ra sức mạnh đủ để tiêu diệt Ngọa Hổ bang, lấy cách làm người của đám tông môn giáo phái kia hẳn là phải co vòi rụt cổ, bo bo giữ mình mới đúng. Thế nhưng, bọn hắn chẳng những liên hợp, tạo thành cái gọi là liên minh Nam Bộ, hơn nữa còn chủ động tuyên chiến với chúng ta...”

Tạ Thiên Hoa nói đến đây, quắc mắt lên, ngón tay chỉ về phía Thiên Giáng hồ trên sa bàn:

“Không có lửa làm sao có khói? Đám tông môn giáo phái kia không bỗng dưng mà hành xử trái tính trái nết. Nếu như ta đoán không nhầm, có thể khiến bọn hắn liên hợp lại, đồng lòng đối kháng chúng ta, ngoại trừ Quân Doanh ra thì không còn thế lực nào khác ở Táng Thi đinh nữa.

“Lúc này, đối đầu với Quân Doanh, bọn hắn trong tối chúng ta ngoài sáng, không chủ động thu hồi nhân thủ, chẳng nhẽ chờ trúng kế của bọn hắn hay sao?”

Hạ Hầu Duyệt gãi gáy:

“Nhỡ đâu không phải do Quân Doanh giật dây, mà là bọn hắn hám lợi, muốn tranh giành sản nghiệp Ngọa Hổ bang với chúng ta nên mới tập hợp lại?”

“Cũng có thể. Nhưng chuyện ở đời thà tin là có chứ không tin là không. Nếu không có Quân Doanh chống lưng, bọn hắn nuốt được bao nhiêu địa bàn bản tướng đều có thể bắt bọn chúng nôn ra bằng hết. Quản sự, ngài vất vả vì Lệ Chi sơn, nay thấy số lượng tài phú lớn như vậy vuột khỏi tay, trong lòng thấy không nỡ cũng có thể hiểu. Nhưng không thể để lợi ích che mờ đôi mắt, bằng không kẻ bị hủy diệt tiếp theo chính là chúng ta.”

oOo

Ngoài lề: Trong nhóm chat riêng của nhóm tác một ngày đẹp trời nào đó:

Khỉ (biên tập): Ôi vãi, Dương Lân Kị? Nghe Zelensky thế?

Nghịch Tử (chủ bút): Thì chính hắn mà.

Khỉ: ... Thế baoh cu Vân tải dlc Putin?

Nghịch Tử: Khồng, Vân chỉ đến Chechen là cùng, Mạc Vấn may ra mới là Putin.

Khỉ: ... Vãi, tên thật mà a Vấn ko chịu nói cho chị Đình thực ra là Vladimir Mạc (Tư Khoa) à?

Nghịch Tử: Là rõ!

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!