Lý Thanh Vân ngó lơ câu chiêu hàng của đối thủ, chỉ ngoái đầu ra sau:
“Bạch Tam, Hắc Tứ, hai đứa hôm nay đã được động thủ rồi. Mấy con cá lớn này nhường cho anh và Thanh Nhị, thế nào?”
“Em không có ý kiến.”
Trương Mặc Sênh khoát tay, trong lòng bắt đầu tính toán lấy tám trăm đệ tử tinh anh của Ngọa Hổ bang ra luyện tay.
Đỗ Thải Hà thì cười cười, nhìn ông đại sư huynh nhà mình với ánh mắt đầy vẻ trêu chọc:
“Anh đã nói đến thế, chẳng nhẽ em còn thò vào làm kì đà cản mũi hai người hay sao?”
Mà lúc này, Hoàn Nhan Vân Mộng cũng rất thức thời không xen vào cuộc nói chuyện của bốn sư huynh đệ bọn họ. Cô nàng quay đầu, phất cờ chỉ huy quân kị của Hắc Tam Giác, coi như là đã cho thấy câu trả lời của mình.
Tư Không Vô Địch không ngờ đám “tốt thí” này lại dám ngó lơ mình.
Trong mắt hắn, hắn có lòng độ lượng chẳng những không chấp nhặt chuyện mấy người Lý Thanh Vân kéo nhau xâm phạm, còn nguyện chứa chấp thu lưu không so đo xuất xứ, ở cái đất Táng Thi đinh này đã có thể xưng làm thánh nhân.
Thế nhưng...
“Ý tốt” này lại bị bỏ ngoài tai.
Quả thật là trăng sáng soi cống rãnh, mặt nóng úp mông lạnh.
Lập tức, lửa giận của Tư Không Vô Địch ngùn ngụt bốc lên. Những năm này Ngọa Hổ bang hùng cứ phía nam Táng Thi đinh, có ai gặp lão mà không khách khí vài phần, nể mặt nể mũi?
Bây giờ lại bị một đám nhãi ranh vắt mũi chưa sạch công khai coi thường như vậy, quả thật là “tự tìm chết”.
Tư Không Vô Địch nghiến răng trèo trẹo, trầm giọng gằn từng chữ:
“Tốt. Xem ra nhân gian có lối các ngươi không đi, địa ngục hết đường lại cố tình chạy vào. Giết!”
Vừa nói dứt câu, lão đã nâng song quyền, lao về phía trước.
Thiết quyền phủ đầy chân khí, thế đánh như sấm động, tựa hồ không đánh vỡ đầu nát sọ tên thiếu niên càn rỡ trước mặt thì quyết không lui bước.
Tạ Thiên Hoa lắc mình một cái, sau lưng vươn ra một đôi cánh xanh, đoạn thấp giọng nhắc:
“Ngự Không phù của tam sư muội chỉ có thể duy trì thêm nửa canh giờ. Sư huynh nhớ đánh nhanh thắng nhanh.”
“Cảm ơn sư muội đã nhắc.”
Lý Thanh Vân cũng không nhiều lời, bẻ cổ một cái.
Trương Mặc Sênh luyện thuật ngự đao phi hành, cậu chàng cũng nghĩ nát óc tìm cách khắc phục điểm yếu lớn nhất của bản thân. Đáng tiếc, tuy sách truyện Lý Thanh Vân đọc có thể khiến người ta có thân pháp nhanh như quỷ mị, nhún mình nhảy vút lên ngọn cây, song không thể nào đạp gió cưỡi mây được.
Cực chẳng đã, cậu chàng đành phải dùng Hấp Tinh Đại Pháp, hút một chút chân khí để dùng Ngự Không phù.
Tư Không Vô Địch thấy kẻ lao đến đấu với mình chẳng có chút tu vi nào, không khỏi giật mình:
“Lẽ nào tên này là Lý Thanh Vân? Không đúng... Xích Hiệp Lý Thanh Vân không thể ngự không, hẳn là sử dụng bảo vật đặc thù nào đó che giấu tu vi.”
Thiết quyền đánh tới, chưởng kình đẩy ngang, một đòn đầu tiên khó phân cao thấp.
Đám trưởng lão, hộ pháp của Ngọa Hổ bang nhìn kẻ đeo mặt nạ hổ kia đánh ngang tay với bang chủ nhà mình thì không khỏi hãi hùng. Bọn hắn nháo nhác định nhào tới trợ chiến, thế nhưng Tạ Thiên Hoa đã bay tới cản đường.
Mười đầu ngón tay vung lên, Thanh Sắc thần quang mảnh như sợi tơ quét ra ngoài, dọa đám người Ngọa Hổ bang lần nữa kêu trời.
Ở đằng xa, Hoàn Nhan Vân Mộng khống chế Thanh Phong Phá Không chùy xông vào trận hình của đệ tử Ngọa Hổ bang. Cô nàng tả xung hữu đột, đám đệ tử tinh anh không ai lại gần nổi. Thậm chí, Hoàn Nhan Vân Mộng còn có tâm lực để thỉnh thoảng lơ đãng nhìn về phía trận đánh của hai người Lý, Tạ mà lẩm bẩm:
“Đúng là quái vật. Tu vi dậm chân tại chỗ, chiến lực tăng nhanh còn hơn cả huyết áp.”
Lý Thanh Vân đối chưởng với Tư Không Vô Địch, càng chiến lại càng vững vàng trầm ổn.
Sau khi đọc Thiên Long Bát Bộ, cậu chàng cũng có lĩnh hội được Hàng Long Nhị Thập Bát Chưởng của Tiêu Phong. Thế nhưng, đấu pháp của vị Tiêu bang chủ này, Lý Thanh Vân quả thật không thích lắm. Hung hãn chủ động, công như bão táp, đánh kẻ yếu hơn chỉ cần vài chiêu nửa thức, bá khí bức người.
Thế nhưng...
Chiến tích của Kiều bang chủ lúc đấu với Du Thản Chi quả thật không thể khen nổi.
Trái lại, Quách Tĩnh dùng Hàng Long tuy không uy mãnh bá khí như Tiêu Phong, lại thắng ở một chữ “ổn”. Vô luận là Tây Độc, Cừu Thiên Nhận hay Kim Luân Pháp Vương, Quách Tĩnh đều có thể đối chưởng ngang cơ với kẻ nội lực võ công đều cao hơn mình.
Loại đấu pháp này hợp với cá tính, cũng phù hợp với tình trạng hiện giờ của Lý Thanh Vân hơn.
Song, lúc này cậu chàng sử dụng Ngự Không phù để bay, thời gian có hạn, không thể đánh kiểu trầm ổn vững chãi, làm đâu chắc đó, mài chết đối thủ như bình thường được.
Cũng may, Tư Không Vô Địch hẳn là không biết điều này.
Bằng không, chỉ cần lão cậy tốc độ đấu theo kiểu “thả diều”, thì Lý Thanh Vân chỉ có nước sử dụng quyền trợ giúp đổi người.
Cậu chàng hít sâu một hơi, lại tung một chưởng đẩy lui đầu quyền của đối thủ. Kế, Toái Đản Cuồng Ma lại nhếch mép, nói:
“Bang chủ Ngọa Hổ bang, quyền pháp chẳng ra sao, nhưng cái miệng bốc phét thì quả là thiên hạ vô địch. Bái phục.”
“Ngươi...”
Tư Không Vô Địch xưa nay ở Táng Thi đinh hoành hành bá đạo, trừ người của Quân Doanh ra hiếm ai tiếp được thiết quyền của lão. Ấy thế mà hôm nay, một tên thiếu niên còn chưa đến tuổi làm lễ thành nhân lại lấy đôi quyền lão vẫn tự hào ra mà trào phúng mỉa mai...
Ấy vậy mà, lão không phản bác nổi.
Quyền của lão, quả thật không thể vượt qua song chưởng của đối thủ.
Lý Thanh Vân thấy lão đã nổi giận, bèn cười khẩy:
“Bản thiếu cũng không có thì giờ dông dài với lão già phế vật nhà ngươi. Ta có một bộ chỉ kiếm, nếu trong vòng ba mươi chiêu ngươi còn có thể chống đỡ thì ta sẽ hạ lệnh lui binh. Nếu không đỡ được, vậy mười tám năm sau Xích Đại ta chờ kiếp sau của ngươi đến trả thù.”
“Thằng nhãi ranh khinh ta thái quá! Bản tông chủ thật muốn xem kiếm chỉ của ngươi lợi hại đến mức nào mà dám cuồng ngôn trong ba mươi chiêu đánh bại được ta.”
Tư Không Vô Địch lúc này chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi.
Người khác có lẽ không bận tâm đến sĩ diện hão, nhưng lão lại không thể. Căn cơ lập bang của Ngọa Hổ bang, ngoại trừ tài đóng thuyền, chính là mặt mũi của Tư Không Vô Địch lão.
Mười bốn bang vùng nam bộ bằng mặt không bằng lòng, lão biết.
Ngọa Hổ bang có thể khống chế phần lớn đường nước nơi đây, thuần túy là vì nhiều người mộ danh lão đến quy thuận, các thế lực ái ngại Tư Không Vô Địch mới không đến cướp mối làm ăn.
Bây giờ nếu thua thiếu niên trước mặt, thì cũng ngang với Ngọa Hổ bang đã mất đi phân nửa căn cơ lập bang.
Thành thử, Tư Không Vô Địch chỉ có thể đánh.
Lão cũng cảm thấy, Lý Thanh Vân tuy chiến lực cao, song cuối cùng quá trẻ. Cậu chàng tuy quái dị, vững như tường đồng, có thể lấy yếu đánh mạnh, song phòng ngự có thừa mà tiến công không đủ sắc bén. Chỉ cần lão thủ vững, cẩn thận, chắc chắn Lý Thanh Vân cũng phải thúc thủ vô sách.
Thế là, Tư Không Vô Địch lại rũ tay một cái, chân khí trên đầu quyền tản ra thành một cái lồng, che kín toàn thân không lộ một kẻ hở. Làm xong đâu đấy, lão mới nói lớn:
“Thế thì để lão phu chỉ bảo thằng nhóc nhà ngươi mấy chiêu.”
Lý Thanh Vân trừng mắt, ngón cái vẩy tới chọc ra một chỉ. Tư Không Vô Địch chỉ thấy bức vách chân khí cứng như sắt bền như gang thường ngày của mình bị kiếm khí chọc thủng chẳng khác nào giấy mỏng, còn chưa kịp định thần thì cảm giác sắc bén đã dí sát tới tận cổ.
Lão hoảng hồn lui lại đằng sau, nghiêng mình tránh né. Kiếm khí hung hãn vọt qua, kéo một vết máu trên gương mặt.
Biểu cảm trên gương mặt Tư Không Vô Địch bắt đầu vặn vẹo, có lẽ vì tức giận, cũng có thể vì hoảng sợ, quả thật không nói rõ được. Chỉ biết, da mặt lão theo đó mà nhăn hí, máu tươi chảy tràn vào các nếp nhăn, khiến lão trông càng có vẻ đáng sợ dữ tợn.
Chiêu thứ hai lại đánh tới...
Lần này, lại là một loại kiếm khí khác, sử dụng góc độ phi thường quỷ quyệt tập kích hai bên thái dương. Tư Không Vô Địch quát lớn, chuyển mình như một con vụ, song quyền đánh ra ngoài chặn đầu hai đạo kiếm khí. Chỉ nghe “rắc” một cái, đôi quyền sáo lão đeo bị kiếm khí chém ra một rãnh sâu đến một đốt ngón tay.
Không đợi Tư Không Vô Địch ổn định thân thể, lại một đạo kiếm khí từ phía sau xồ tới, dí thẳng vào hậu tâm.
Ba chiêu, sử dụng ba loại kiếm khí khác hẳn nhau, hơn nữa đòn nào đòn nấy đều nhắm thẳng vào yếu hại của lão mà công kích. Tư Không Vô Địch chỉ thấy thần kinh mình căng như dây đàn, áp lực khủng khiếp đè nặng cơ hồ khiến lão ngộp thở. Phản ứng theo đó mà trì trệ, động tác cũng biến thành lóng ngóng vụng về.
Đến chiêu thứ tư, Tư Không Vô Địch đã loạn, chỉ có thể bị động chống đỡ, đấu pháp hoàn toàn không còn chương pháp lộ số gì nữa.
Chiêu thứ năm...
Gan bàn chân của lão truyền đến cảm giác đau thấu tim, kiếm khí đục thẳng vào hai đại huyệt Dũng Tuyền, xông vào trong người. Đi đến đâu, kiếm khí tàn phá điên cuồng, xoắn nát kinh mạch, chém đứt gân cơ của lão đến đó.
Một tiếng gầm đau đớn cất lên, nhưng chỉ được một nửa thì đã im bặt.
Yết hầu của Tư Không Vô Địch bắn ra một vòi máu tươi đỏ ối, con mắt lão trừng to, giống như không tin tưởng nổi cái chết của mình lại đến nhanh như thế.
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!