Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 42: Hổ Phụ Sinh Hồ Tử




Lý Thanh Vân biết sở dĩ cậu lính giữ cổng hô to “Nghiêm thân vương” là muốn nhắc bọn họ gã gầy nhỏ trông cực kỳ vô lại này chính là con trai của sát thần Nghiêm Hàn, ý muốn cảnh báo bọn họ không chọc nổi hắn.

Cũng vì thế mà đắc tội tên này.

Lý Thanh Vân đương nhiên không thể đứng yên mà nhìn, bèn vội vàng ra tay cứu người.

Không ngờ, Nghiêm thân vương lúc này lại la hét, ôm lấy cổ tay mình, quát tháo gọi người. Chỉ trong nháy mắt, binh mã đại Tề lù lù tập hợp, bao vây sáu người vào giữa. Những tên này cả người mặc áo giáp đen sì, trên mặt cũng đeo mặt nạ khô lâu, ánh nắng rọi xuống người chúng giống như cũng tối sầm lại ít nhiều.

“Huyền... Huyền Giáp vệ?”

Tên lính canh ngã xuống đất, lắp bắp từng tiếng một, trong đôi mắt tràn đầy sự khiếp hãi.

Tạ Hàn Thiên thấy ba sư huynh muội nghệt mặt ra, bèn thản nhiên giải thích:

“Huyền Giáp vệ là chi quân đội đáng sợ nhất Đại Tề, do đích thân Sát Thần Nghiêm Hàn lập nên. Thứ chiến giáp kia đúc bằng cửu thiên huyền thiết, mỗi một bộ nặng đến vạn cân.”

“Một vạn cân? Thế chẳng phải ít mỗi một binh một tốt đều cần có tu vi tam cảnh trở lên hay sao?”

Lý Thanh Vân giật mình.

Đại Việt chia binh theo lối thập hộ, cứ mười người làm một đơn vị, gọi là Hộ. Một Hộ thì có một người chỉ huy, gọi là Thập Hộ trưởng. Mười Thập Hộ trưởng lại dưới quyền một Bách Hộ trưởng, cũng tức là có trong tay một trăm quân, mười tên đàn em.

Trong trí nhớ của Lý Thanh Vân, chỉ cần tu vi bước vào đệ tam cảnh, ở ải Quan Lâm đã có thể làm một chức Bách Hộ rồi.

Không ngờ... ở đại Tề thậm chí chỉ vừa đủ tư cách gia nhập Huyền Giáp vệ.

Tạ Thiên Hoa nghe xong, bĩu môi:

“Mỡ đấy mà húp. Tu hành giả mới vào tam cảnh chỉ vừa đủ sức nâng được vạn cân. Muốn mặc một bộ giáp một vạn cân đánh nhau, chí ít cũng là tam cảnh đỉnh phong.”

Huyền Giáp vệ không ngờ sáu người kia đã bị mình bao vây mà còn nhàn nhã ngồi tán phét. Tên thiếu niên áo đen, đeo thanh kiếm quái dị thậm chí còn vừa ngáp lên ngáp xuống, vừa thọc tay ngoáy mũi, nhìn cả đám bằng nửa con mắt.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nam giết! Nữ phế tu vi, trói lại cho bản vương!”

Nghiêm thân vương trợn mắt, miệng phun nước bọt ầm ầm, vừa chỉ tay tứ tung vừa quát mắng ầm ĩ. Những người chung quanh, thậm chí cả Huyền Giáp vệ cũng chỉ biết ngao ngán lắc dầu.

Không cần độc tâm thuật cũng biết, chắc hẳn là vừa đặt Nghiêm thân vương cạnh Nghiêm Hàn, sau đó cảm thán hổ phụ sinh khuyển tử.

Thế nhưng, rốt cuộc, Huyền giáp vệ cũng vẫn phải ra tay.

Chỉ thấy mấy tên này nhanh chóng thủ thế, chân bước, eo chuyển, cơ hồ không cần mệnh lệnh cũng hợp được thành một trận chữ phẩm dồn sáu người nhóm Tiểu Thạch vào giữa.

“Chư vị, lên đường bình an!”

Huyền Giáp vệ đồng thanh, chuẩn bị lấy thương dài đâm sáu người “xấu số” thành cái sàng, thì Lâm Phương Dung trừng mắt một cái. Lập tức, Huyền Giáp vệ hung danh hiển hách đồng thời bị uy áp đánh văng đi hơn ba trượng. Tuy không đến mức ngã nhào, nhưng cũng khí huyết nhộn nhạo, quỳ một gối xuống.

Biểu hiện của Huyền Giáp vệ cũng khiến chính tác giả khung cảnh này – Lâm Phương Dung – phải bất ngờ.

Nàng đã tiến vào Vụ Hải, hơn nữa còn là một trong tam tổ của Kiếm Trì, cường giả Vụ Hải bình thường cũng chắc chắn không phải đối thủ của nàng. Nào ngờ, uy áp thả ra, lại chỉ có thể bức lui Huyền Giáp vệ, không thể đánh ngã bất cứ một người nào.

Phải biết...

Những người này tu vi hầu hết là chỉ vừa bước vào tứ cảnh.

Lâm Phương Dung cau mày, đưa tay nắm chuôi kiếm, quát:



“Hải lão nhi, đây là đạo tiếp khách của đại Tề các người phải không?"

"Kiếm tổ bớt giận. Kiếm tổ bớt giận.”

Lúc này, từ trong Hoàng Đô, một trung niên mũm mĩm đầu đội mũ miện, mình mặc áo bào vàng, chân đi hài đính ngọc, vội vàng bay ra ngoài. Sở dĩ không gọi là long bào vì trên áo của người này không thêu kim long ngũ trảo, trái lại có hoa văn năm cái đồng tiền vừa to vừa sáng.

Nghiêm thân vương dường như vừa rồi bị tu vi của Lâm Phương Dung dọa cho sợ điếng người, lúc này thấy trung niên mập mạp xuất hiện, giống như thấy được cứu tinh, hô to:

“Hải thúc! Hải thúc! Mau đến đây! Có người bắt nạt ta!”

Vị gọi là “Hải thúc” này đáp xuống, cười:

“Quý hóa quá. Không ngờ hôm nay Tạ đại hiệp cũng đến đại Tề, quả thực khiến Hoàng đô ta bừng sáng. Quả nhân bảo quái lạ vì sao sáng nay ngủ dậy lại nghe có tiếng chim khách kêu vang, té ra là khách quý tới chơi.”

Người này không phải ai khác, chính là hoàng đế nước Tề, Hải Đại Quý.

Nếu như Nguyễn Đông Thanh ở đây, tuyệt đối sẽ không màng sinh tử tiến lên hỏi:

“Dám hỏi bệ hạ có họ hàng gì với một lão công công mù hay chăng?”

Mũi Tạ Hàn Thiên giật một cái, sau đó khoát tay:

“Bớt cái trò này đi Hải lão nhi. Ai mà không biết trong tẩm cung của ngươi cứ mỗi chỗ rẽ, mỗi ngã tư đều có một cái lồng chim khách? Ngươi không nghe thấy chim khách kêu, trừ phi là bị điếc.”

“Thế thì chẳng phải càng nói rõ quả nhân hiếu khách, coi mỗi một người tiến vào đại Tề ta đều là khách quý đó sao? Kiếm tổ... thôi thì nể mặt quả nhân cùng là cường giả tiến nhập Vụ Hải với nhau, tha tội chết cho nó. Nghiêm đại ca tráng niên mất sớm, cũng chỉ còn nó là huyết mạch mà thôi.”

Hải Đại Quý câu trước còn hồ hởi cười hềnh hệch, câu sau đã mặt ủ mày chau, sầu bi khổ kiểm. Chiêu biến diện bằng mặt thật này của lão tuyệt đối là độc đoán vạn cổ, cho dù nghệ nhân biến diện Tứ Xuyên có xuyên qua Huyền Hoàng giới, trông thấy Hải Đại Quý cũng phải thắp hương vái ba vái xưng làm tổ nghề.

Thế nhưng không thể không nói... chiêu này của hắn hiệu quả.

Tay hung không đánh mặt cười, càng huống hồ Hải Đại Quý thân là hoàng đế nước lớn, lại là cường giả đã vào Vụ Hải, vừa trườn mặt ra đã vừa cười vừa khóc, rối rít nhận sai.

Hai người Tạ, Lâm có muốn làm căng cũng không có cơ hội.

Cuối cùng, chuyện hôm nay dựa vào việc Hải Đại Quý chấp nhận mở quốc khố, bồi thường một khoản rất lớn cho ba người Thiên Hoa, Thải Hà và Lâm Phương Dung mà kết thúc.

Hải Đại Quý hứa hẹn sẽ không những không trách phạt cậu lính thủ thành đã đứng ra nói đỡ cho bọn Tạ Hàn Thiên, trái lại còn thưởng thêm cho hắn một khoản bằng lương bổng ba năm. Cậu lính bị miếng bánh to oạch từ trên trời rơi xuống nện cho váng cả đầu, cười không ngậm được miệng.

Nghiêm thân vương thì kêu be be như lợn bị chọc tiết, muốn chạy cũng đã không còn kịp. Hải Đại Quý hạ lệnh tống Nghiêm thân vương vào ngục cảnh tỉnh một năm, không cho ra ngoài khi nam bá nữ gây chuyện thị phi nữa. Cả Hoàng đô cơ hồ vỡ òa vì vui sướng trong một ngày, tiếng hô “anh minh”, “vạn tuế” vang vọng khắp mọi nẻo đường ngách phố, trên bến dưới thuyền đều hô may mắn là tên khuyển tử nhà Nghiêm chiến thần đã bị giam lại.

Nhóm Thiên Hoa cũng tranh thủ lên đường đi Tây An cho sớm.

oOo

Hoàng Đô.


Hắc Sơn Ngục.

Nơi này năm xưa do đích thân Nghiêm Hàn khoét lòng núi dựng lên, chẳng những thủ vệ sâm nghiêm, còn có trận pháp phong bế âm thanh, chặn đứng thần thức.

Có thể nói là con kiến bay không lọt.

Dân gian có câu, một lời nói ra trong ngục Hắc Sơn, cho dù là diêm vương cũng không nghe được.

Bấy giờ, trong ngục, có kê một cái bàn gỗ đơn sơ, trên đặt một bầu rượu nóng và mấy đĩa thức ăn, kèm theo một bàn cờ vây chơi dở một nửa.

Có hai người ngồi đối diện nhau.



Chính là Nghiêm thân vương nổi tiếng là tên vô lại ỷ vào uy danh của cha, cùng với hoàng đế Đại Tề Hải Đại Quý.

Khác biệt ở chỗ...

Lúc này, vẻ đớn hèn trên mặt Nghiêm thân vương đã bay biến sạch, thay vào đó là một đôi mắt thâm sâu đầy cơ trí và thần sắc cực kỳ nghiêm túc cẩn thận.

Hải Đại Quý tự rót một chén, nói:

“Lần này quá mạo hiểm, sau không thể theo lệ này nữa.”

Nghiêm thân vương – Nghiêm Quảng – gõ một ngón tay lên bàn cờ, cười:

“Nhưng đáng giá mà, phải không Hải thúc?”

Y ngừng lại một chốc, đoạn lắc đầu:

“Đáng tiếc... không thăm dò được thực hư của ba tên đồ đệ và thiếu niên lạ mặt lưng cõng quái kiếm kia.”

Hải Đại Quý cười.

Thế nhân chỉ thấy Nghiêm Quảng lông bông bá đạo, cà lơ phất phơ, khi nam bá nữ. Thế nhưng, chỉ có cao tầng đại Sở là biết...

Năm xưa Nghiêm Hàn đánh ngũ quốc, người quân sư sau màn kỳ thực chính là con trai của y – Nghiêm Quảng. Khi đó... Nghiêm Quảng này mới chỉ có mười tuổi.

Hổ phụ sinh khuyển tử.

Thực ra, hổ phụ sinh hồ tử mới đúng.

Nghiêm Quảng này dùng một lớp vỏ bọc vô dụng ăn hại để ngụy trang, hòng khiến kẻ khác mất cảnh giác với y. Gian xảo, quỷ quyệt, cơ trí, tàn nhẫn.

Ấy mới là bộ mặt Nghiêm Quảng chỉ cho một số ít người xem.

Không ai biết, bao gồm cả Hải Đại Quý, liệu bộ mặt cơ trí này có thực sự là bộ mặt thật của Nghiêm Quảng hay không.

Hải Đại Quý nhặt một quân cờ đen ra khỏi bàn cờ, cười:

“Thắng thì thành công thăm dò được hư thực của vị Bích Mặc tiên sinh thay cho Nghiêm đại ca. Thua thì thừa cơ này diễn một màn kịch, mua chuộc lòng người, mà cháu thì nhân cơ hội này chuyển từ sáng vào tối. Một bàn tính đằng nào cũng thắng, làm ăn không vốn, tính toán hay thật. Chỉ tiếc đối phương quá cẩn thận, để Lôi Đình Kiếm Tổ ra mặt.”

Nghiêm Quảng lắc đầu, không đáp, mà thả một con cờ trắng vào bàn.

Hải Đại Quý bèn hỏi:

“Sau này có dự định gì?”

Nghiêm Quảng đưa tay, lấy ra một cái mặt nạ da người. Vừa dán lên mặt, lập tức toàn bộ ngũ quan, vóc người, tóc tai mày mắt y đều thay đổi chóng mặt.

Nháy mắt, một lão trung niên mặt vuông nghiêm nghị, cường tráng, cao đến nửa trượng xuất hiện trước mặt Hải Đại Quý. Nếu như cậu lính được thưởng ban nãy có mặt ở đại lao, tất nhiên sẽ nhận ra người trung niên này chính là Lý Đại Lực – mãng hán thô lỗ có tiếng trong quân.

Cũng chính y là người nhắc cậu ta nên báo cho người vào thành chuyện Võ Bảng hội đổi địa điểm, để cho khách vãng lai đỡ phí thì giờ.

Hơn nữa, không chỉ một mình cậu ta, tám cổng thành khác vào Hoàng Đô đều có một người được Lý Đại Lực nhắc chuyện này. Cả chín đều là thiếu niên nhiệt huyết, làm người thiện lương, nhân phẩm rất được.

“Đương nhiên là đi tham gia Võ Bảng hội rồi.”

Nghiêm Quảng cười.