Ngày hôm sau...
Phó Kinh Hồng ỷ vào đống thuốc men Lôi Tổn để lại, thoáng chốc đã hồi phục bảy tám phần, lại sinh long hoạt hổ như cũ.
Không thể không nói...
Thuốc của cổ viện quả thật chất lượng quá tốt.
Nếu không phải sau lần đi Thương Lan kiếm vực, người nào đó vì lo lắng đại sư huynh nên đưa Lăng Xương kiếm cho gã, có lẽ lần này lên đường Lý Thanh Vân cũng mang vài chục bình dùng dần.
Lôi Tổn có ý kéo Phó Kinh Hồng một cái, tuy không thể để hắn dùng đan dược thả ga như mấy người đệ tử của cổ viện, song cho hắn một hai bình giữ mạng, chèo kéo nhân tài là chuyện bình thường.
Chẳng nói đâu xa...
Ở Táng Thi Đinh, Phó Kinh Hồng còn có một danh hiệu: Bất Tử Tiểu Cường. Hắn cậy vào thuốc quý, đánh nhau theo kiểu hại địch một ngàn tự tổn tám trăm, sau đó sáng hôm sau lại xuất hiện với vẻ sinh long hoạt hổ trước mặt đối phương.
Chính vì hắn cầm thương hiệu “đánh không chết” này giả thần giả quỷ, vừa thi ân vừa lợi dụ, cũng mời chào được một số nhân tài.
Hôm nay, vừa khéo, một kẻ chịu ơn của hắn dẫn gia quyến từ Táng Thi đinh đến Lệ Chi sơn nhờ vả.
Chỉ thấy bấy giờ ngồi đối diện với Phó Kinh Hồng là một người đàn ông cao ráo gầy yếu, trên mặt có một vết sẹo dài chạy từ góc trên tai trái xuống góc dưới tai phải, cơ hồ chia mặt y thành hai nửa, nhìn qua có vẻ hơi dữ tợn.
Sáng sớm, Lâm Thanh Tùng đã bí mật rời khỏi núi Lệ Chi để thực hiện bước thứ hai của kế hoạch lui địch, thành thử cao tầng trong sơn trại chỉ còn Phó Kinh Hồng.
“Trong nhà đang có chút tục sự, nếu tiếp đón không chu đáo vẫn xin Đặng huynh bỏ quá cho.”
Đặng Tiến Đông nhíu mày:
“Phó huynh đài có thần dược trong tay mà còn thương thành thế này, chắc hẳn là có đại địch đánh tới. Đặng mỗ đến đây nương nhờ, há lại ngồi yên đứng nhìn?”
Nói ra thì dài dòng...
Trong Táng Thi Đinh, tám chín phần mười cũng là tội phạm bị lục quốc truy nã, chỉ có thể chạy đến mảnh đất trên giấy tờ là thuộc về Hải Thú này sinh sống. Đặng Tiến Đông là một trong số rất ít người có thể xưng là quân tử ở nơi đây. Càng khó gặp hơn là hắn lấy thân thanh bạch, tự nguyện tìm đến Táng Thi Đinh.
Đặng Tiến Đông vốn là Bạch Mã Hầu của Đại Hoàng, thân phận hiển hách. Phụ hầu của gã – Đặng Bá Ngôn – sớm đã mất mạng dưới tay Nghiêm Hàn, chỉ để lại Đặng Tiến Đông và một người em gái – Đặng Thiền Ngọc.
[Biên tập chú thích: sự trùng tên của hai anh em nhà họ Đặng với võ tướng triều Tây Sơn và đệ tử Tây Côn Lôn trong *Phong Thần Diễn Nghĩa* chắc là trùng hợp ngẫu nhiên thôi, còn sự trùng hợp này có liên quan gì đến Trang Bức Thần Giáo hay không thì hỏi tên tác ấy, mình cũng không biết gì cả!]
Tiếc là mấy năm trước...
Tân hoàng Đại Hoàng nhu nhược, Hải Đại Quý vừa mới đề cập, y đã vội vàng hạ chỉ ban hôn Đặng Thiền Ngọc với Nghiêm Quảng.
Đặng Bá Ngôn tuẫn quốc dưới tay Huyền Giáp Vệ, hoàng đế đại Hoàng lại ép con gái y gả vào nhà kẻ thù giết cha. Đặng Thiền Ngọc vừa nghĩ đến cảnh từ nay thắp hương đều là thắp cho Nghiêm Hàn, về sau xuống mồ cũng chỉ có ba chữ Nghiêm phu nhân thì nghĩ quẩn lên. Nàng ta một chưởng đánh xuống, tự đoạn tâm mạch, nếu không phải Đặng Tiến Đông phát hiện kịp thời thì đã hương tiêu ngọc vẫn.
Phẫn nộ cũng được, chán chường cũng được, Bạch Mã Hầu tuyên bố tự tuyệt với Đại Hoàng, không tạo phản chẳng qua là vì Đặng Bá Ngôn trung trinh với nước, hắn không muốn bêu danh của tiên phụ mà thôi. Sau đó Đặng Tiến Đông đưa em gái vào Táng Thi Đinh tìm cách cứu em mình một mạng.
Về sau, y bị cái danh “bất tử Tiểu Cường” của Phó Kinh Hồng thu hút, tìm đến cầu y.
Họ Phó nhìn hai anh em Đặng Tiến Đông, bất giác nhớ đến Phó Quân Sước, thế là đồng bệnh tương lân. Y dùng thuốc của cổ viện cứu Đặng Thièn Ngọc một mạng, Đặng Tiến Đông bèn hứa khi em mình bình phục sẽ đầu phục Phó Kinh Hồng để báo ân.
Thế là có tình cảnh luống cuống hiện giờ...
Phó Kinh Hồng bất đắc dĩ, bèn kể hết chuyện quân cơ bí mật mình và Lâm Thanh Tùng đã bàn nhau cho Đặng Tiến Đông. Nào ngờ vị Bạch Mã Hầu kia nghe xong chẳng những không chịu ngồi yên, còn cười:
“Nếu thế thì phải tranh thủ thời gian giúp quân sư mới được. Phó huynh đài, ta nghe địch doanh ngoại trừ Oanh Thiên Lôi, còn có một Vũ Văn Hiên, trước đây là thống lĩnh của Du Long doanh Tĩnh Hải quân. Không biết huynh đài có đối phó được với người này hay không?”
Phó Kinh Hồng nuốt nước bọt.
Đây cũng chính là nguyên nhân hắn không muốn kéo Đặng Tiến Đông xuống vũng nước đục này.
Vũ Văn Hiên là con trai độc nhất của Vũ Tùng Lâm, mà Vũ tổng binh lại nhiều lần giúp đỡ, hoặc nói đúng hơn là làm việc cho Bích Mặc tiên sinh.
Hai người Phó Kinh Hồng, Lâm Thanh Tùng đều được Lôi Tổn kéo lên thuyền, nên nói chuyện này ra cũng không hề gì.
Nhưng Đặng Tiến Đông thì khác.
Tạm thời, Phó Kinh Hồng còn không dám vượt quyền nói chân tướng chuyện này cho Bạch Mã Hầu biết.
oOo
Đặng Tiến Đông đến núi Lệ Chi được chừng nửa canh giờ thì Long Thiếu Dương đã đến dưới núi.
Kẻ này tính ra cũng là con cháu đại tộc, võ nghệ được chân truyền, thể cốt cường kiện, tu vi không kém. Y lúc này mình mặc Thú Diện Huyền Thiết giáp, đầu đội Hắc Thiết Phụng Sí Quan, tay hoành ngang một thanh Long Cốt Tử Kim Thương, ngạo nghễ đứng dưới chân núi.
Nói đến lai lịch của ngọn thương này cũng chẳng hề đơn giản.
Năm đó lúc Long Thanh Y dẫn quân đánh lên bờ, đại soái tiên phong bị Lý Huyền Thiên tóm cổ trước trận, xé toạc sống lưng ra ngoài mà chết.
Mà sở dĩ Lý Huyền Thiên kịp thời xuất hiện ở mặt đông là do một tiểu binh liều chết chạy chân trần ba trăm dặm báo tin. Người này tên là Long Tà, là tộc thúc của Long Thiếu Dương. Về sau Võ Hoàng ban đoạn long cốt năm xưa cho y coi như cảm ân, Long Tà bèn nhờ người luyện chế thành thanh cốt thương này.
Đương nhiên, dòng họ của Long Thiếu Dương không có liên quan gì đến Long tộc. Sở dĩ mang họ này cũng là vì sau trận chiến năm ấy, lúc luận công ban thưởng, đích thân Lý Huyền Thiên đã dâng sớ lên Trư đế, nên dòng tộc y mới được ngự ban họ mới. Phe phản tổ của Long tộc sau khi biết chuyện giận đến sôi máu, song biết kẻ đưa ra chủ ý là Võ Hoàng thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Hiện tại, thiếu tướng họ Long được Trình Chân Kim phái đến khiêu chiến.
Không thể không nói, hôm qua Phó Kinh Hồng không chống nổi một đòn, ăn một chùy đã sống chết chưa rõ khiến Long Thiếu Dương có chút khinh thường kẻ từng cầm quân trấn thủ Ngự Long thành này. Hơn nữa, trước khi ra trận, một câu nói của Trình Chân Kim khiến lòng tự trọng của hắn bị đả kích nặng.
“Không cần lưu thủ.”
Long Thiếu Dương đương nhiên là biết hiệp nghị hôm qua của Trình Chân Kim với Lâm Thanh Tùng.
Nuôi béo con dê Lệ Chi sơn rồi mới thịt.
Hắn cũng biết trận này Trình Chân Kim không muốn hắn thắng.
Thế nhưng, một câu “không cần lưu thủ” có khác nào bảo Long Thiếu Dương chắc chắn sẽ thua?
Với một kẻ vừa mới lên chiến trường, trong lòng còn đang hừng hực ngọn lửa dương danh lập vạn, đánh xuống một phen cơ nghiệp thì khác nào tạt cho hắn một gáo phân bón?
Long Thiếu Dương hạ quyết tâm.
Trận hôm nay nhất định phải đánh Phó Kinh Hồng te tua, sau đó “sơ suất” để hắn chạy mất.
Hắn tuy huyết khí phương cương, nhưng còn chưa ngốc đến độ công khai ngỗ nghịch ý muốn của Trình Chân Kim. Nếu là để chạy thì còn dễ giảo biện là hắn không lưu thủ, nhưng nếu đánh bại hoặc bắt được họ Phó thì Oanh Thiên Lôi còn lập công vào đâu?
Về phần sẽ bại trong tay Phó Kinh Hồng?
Long Thiếu Dương chưa từng cho là chuyện này sẽ xảy ra.
Gã còn đang đắm chìm trong viễn cảnh chân đá Phó Kinh Hồng, thương chọc Lâm Thanh Tùng thì trên núi đã có một người đạp mây bay xuống.
Chỉ thấy...
Người này thân cao bảy thước, gầy như que củi, da vàng như nghệ, giữa khuôn mặt lại có một vết sẹo dài hoành ngang tựa như Hoàng Liên Sơn mạch chia đôi Huyền Hoàng giới. Trên mình mặc một bộ ngân giáp chạm trổ chiến mã, chân đạp một đôi chiến ngoa thắt chỉ vàng, eo đeo đai huyền thiết, sau lưng khoác vân bào, khí thế tựa như thiên thần hạ phàm, trông hình dáng lại chẳng khác nào ma quỷ giữa đời. Kẻ nọ nhìn một lượt từ trên xuống dưới Long Thiếu Dương, đoạn khẽ cau mày, mặt nhăn lại, nói:
“Thằng nhóc, mau cút về đi. Chiến trường không phải chỗ cho trẻ con!”
“Kẻ đến mau xưng tên! Bản thiếu không giết người vô danh!”
Long Thiếu Dương hôm nay đã hai lần bị người ta nhìn bằng nửa con mắt. Trình Chân Kim thì cũng thôi đi, dù sao cũng là cấp trên trực tiếp. Thế nhưng cái tên gầy giơ xương kia cũng muốn đạp lên mặt gã, một thiếu niên đang tuổi bẻ gãy sừng trâu há lại có thể nhẫn được nữa?
Tướng mới tới nhẹ nhàng rút cây trâm bạc đang cắm trong búi tóc ra, lật một cái, tức thì trong tay hắn đã xuất hiện một cây ngân côn dài độ nửa trượng, thân côn chạm trổ vô vàn hoa văn tinh tế.
Đặng Tiến Đông chỉ ngọn bổng về phía đối thủ, chậm rãi nói:
“Cựu Bạch Mã Hầu, Đặng Tiến Đông, xin thỉnh giáo cao chiêu!”
Long Thiếu Dương kêu to, đạp chân phóng về phía đối thủ. Ngọn cốt thương trên tay nở rộ thành vô số đóa thương hoa, chia làm ba đường thượng trung hạ công kích đối thủ. Xuất phát từ tâm lý sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, Long Thiếu Dương tự nhiên sẽ không mắc phải sai lầm cơ bản của đám thiếu niên chưa trải sự đời...
Chỉ đáng tiếc...
Con thỏ có dùng toàn lực vồ thì cũng chả làm gì được sư tử.
Đặng Tiến Đông nhẹ nhàng giơ côn, điểm một cái nhắm ngay vào chỗ tụ hội của ba mũi tiến công. Long Thiếu Dương lập tức cảm thấy kình phong thổi rát mặt, hoảng hồn hoành ngang ngọn thương chống đỡ.
Chỉ nghe “ầm” một cái, hai bàn tay hắn tê bại, hổ khẩu tóe máu, cả người bắn về phía sau đến hơn mười trượng, nện ra một cái hố hình người sâu đến một trượng.
Mà ngọn ngân bổng kia một mặt đánh bay Long Thiếu Dương, mặt khác lại nhẹ nhàng hất lên, sử dụng xảo kình tung ngọn Long Cốt Tử Kim Thương lên trời.
Thương bị Đặng Tiến Đông đoạt mất.