Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 349: Cố Văn Cũng Muốn Đến Thành Bạch Đế




Chúc mừng năm mới Giáp Thìn 2024!!!

Sau khi xem lại bản thảo và nội dung chương thì nhóm tác quyết định đăng 3 chương mỗi ngày mùng 1, mùng 2, mùng 3 Tết, tức hôm nay, ngày mai, và ngày kia. Tức là thay vì hết Tết đăng đến chương 379: thì sẽ lên đến chương 382: . Tuy cũng không nhiều hơn mấy nhưng vẫn mong bà con thông cảm do bản thảo ko nhiều.

oOo

Nguyễn Đông Thanh từ trong những lời khen ngợi có cánh của Dư Tự Lực bắt được hai điểm mấu chốt.

Thứ nhất, ấy là Lã Vọng Thiên có trí nhớ hơn người.

Thứ hai, là cậu chàng có tài bói toán cao siêu quỷ thần khó dò.

[Biên tập chú thích: “những lời khen” tức là câu cuối chương trước không phải câu duy nhất Dư Tự Lực nói nhá, cho những ai không hiểu.]

Vốn là Bích Mặc tiên sinh là người hiện đại, không quá tin tưởng vào những chuyện bói toán đoán mệnh này. Phản ứng của gã đối với Giả Cát Tường ngày trước chính là ví dụ rõ ràng nhất.

Thế nhưng sau hai lần luận đạo, Nguyễn Đông Thanh đã biết Huyền Hoàng giới vốn chẳng khoa học chút nào cả. Chuyện có người có thể tính được họa phúc được mất cũng chưa hẳn đã là chuyện viển vông buôn thần bán thánh. Giờ nghĩ lại lần trước đả kích Giả Cát Tường, hắn cũng cảm thấy mình có hơi lỗ mãng. Dù sao, sau khi cẩn thận nghĩ lại, Nguyễn Đông Thanh cũng nhận ra tuy gã quả thực là một phàm nhân không có chút tu vi, nhưng trong mắt của cánh thầy tướng thầy bói cơ hồ là một dị số.

Người không thuộc về Huyền Hoàng giới, có thể dùng phương pháp của nơi đây để luận nhân quả họa phúc mới là lạ.

Bích Mặc tiên sinh nhún vai một cái, nói:

“Vậy được rồi. Sau này còn phải phiền đến tài bói toán đoán mệnh của công tử.”

Lã Vọng Thiên mấy ngày nay bị phản phệ phun máu phè phè, vừa nghe Dư Tự Lực nhắc đến hai chữ “đoán mệnh” là cậu chàng đã giật nảy mình. Hiện giờ chính chủ Nguyễn Đông Thanh cũng lấy việc này ra nói, Lã thiếu lâu chủ càng giống chim sợ cành cong, cả người rùng mình ớn lạnh. Cậu chàng vội vàng chắp tay, nói:

“Quả... quả thực không dám... múa rìu qua mắt thợ... trước mặt tiên sinh.”

“Lã công tử dường như rất e ngại tại hạ? Ta tự thấy mình chỉ là một kẻ người phàm mắt thịt, hai bàn tay trắng, đâu phải ác quỷ ăn thịt người gì đâu mà phải sợ hãi đến thế?”

Nguyễn Đông Thanh thấy Lã Vọng Thiên có phản ứng quái lạ, mới càng thêm tò mò.

“Chẳng giấu gì tiên sinh, trước khi đến Quan Lâm, tại hạ cũng đã thử bói một quẻ, biết mình có nhân quả với ngài mới dám tự tiến cử. Thế nhưng nhân quả của tiên sinh quá nặng, tại hạ sau đó bị phản phệ kém chút thì mất mạng, cũng may có Dư huynh đây giúp đỡ.”

Lã thiếu lâu chủ biết mình thất thố, vội vàng thưa.

Chuyện cậu chàng nhiều lần thử bói toán, người trong nhà cũng đã biết. Theo như lâu chủ phu nhân phân tích, Bích Mặc tiên sinh cũng không phản cảm người khác nói dối trước mặt y, nhưng phải biên soạn câu chuyện sao cho hợp tai của y mới được.

Trải qua một hồi tranh luận, lâu chủ phu nhân mới quyết định chọn tiêu chí “giúp tiên sinh giả làm người phàm”, “nhược hóa sự kinh khủng của tiên sinh” để mà làm việc. Nguyễn Đông Thanh mang nhân quả quá nặng là chuyện buộc phải nói, thế nhưng không thể hé lộ chuyện Lã Vọng Thiên năm lần bảy lượt tính đến chuyện có liên quan đến Bích Mặc tiên sinh mà thổ huyết. Cái việc ngay cả những người liên quan đến tiên sinh cũng không tầm thường, khiến kẻ bói toán bị cắn trả dữ dội thì trên dưới Vọng Thiên lâu đều đồng ý giấu nhẹm.

Nguyễn Đông Thanh nghe cái hiểu cái không, song lại thấy ánh mắt ngữ điệu Lã Vọng Thiên chân thành, không có vẻ gì là dối trá. Gã mới hít sâu một hơi, nói:



“Nếu Lã công tử không chê thì có thể cùng tại hạ đến Bạch Đế một chuyến.”

“Cầu còn không được.”

Lã Vọng Thiên cúi đầu, lại cười cười, đưa tay toan vỗ bả vai Dư Tự Lực.

Người sau chợt rùng mình, thoáng giật người về sau né tránh cử chỉ thân thiện của Lã thiếu lâu chủ. Phản ứng quái lạ của họ Dư khiến Lã Vọng Thiên hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì đắc tội y, ngơ ngác nhìn về phía Dư Tự Lực.

oOo

Nguyễn Đông Thanh chuẩn bị hành lý, tạm biệt hương thân phụ lão mất chừng ba ngày.

Trong mấy ngày này, “ông đồ già” Cố Văn cũng chạy đến phủ thành chủ của Vũ Tùng Lâm, nói mình muốn theo Bích Mặc tiên sinh đáp đền ơn tri ngộ. Vũ tổng binh thấy trước sau hai vị phụ trách gõ đầu trẻ đều khăn gói quả mướp mà đi, cái chuyện học văn hóa của đám trẻ ở Quan Lâm xem như là xếp xó, trong lòng cũng rất không nỡ.

Cố Văn bấy giờ lại nói:

“Không dám giấu tổng binh, tại hạ còn có một người bạn từ nơi khác chạy nạn mà đến. Y tứ cố vô thân, nhưng bụng có ngàn quyển sách, thiết nghĩ so với tại hạ vị này càng thích hợp làm chuyện gõ đầu trẻ hơn. Nếu tổng binh không chê, Cố mỗ nguyện tiến cử hiền tài...”

“Không biết cao danh quý tánh người này? Hiện đang ở đâu?”

Vũ Tùng Lâm đối đãi với Cố Văn tuy cũng có tôn trọng, song không đến độ không nỡ như Nguyễn Đông Thanh. Hiện giờ lão thấy ông đồ họ Cố đã có sẵn người thay thế, không khỏi cảm thấy quá trùng hợp.

Cố Văn cười:

“Hiện đang ở tạm trong nhà một vị bà con làm nghề bán gà vịt trong chợ. Người bạn này của Cố mỗ họ Mặc, tên Thanh, tự là Thạch Nghiễn. Hôm nay Cố mỗ sẽ đến nhà bái phỏng, ngày mai dẫn tiến Thạch Nghiễn tiên sinh đến gặp để tổng binh tiện bề đánh giá chân tài thực học của y, không biết tại hạ sắp xếp như vậy có thỏa đáng chăng?”

Vũ Tùng Lâm gật đầu:

“Vậy cứ theo ý tiên sinh.”

oOo

Nhà của chị hàng gà...


“Mặc Thanh” – hay nói đúng hơn là Văn Thánh đời thứ mười hai Mặc Ngạn Bác – lúc này đang ngồi trên phản đánh cờ Đấu Pháp với một bà cụ tóc trắng, cũng tức là mẹ của chị hàng gà.

Lão lấy dáng vẻ của một trung niên khoảng tứ tuần, râu dài đến bụng, mặc một bộ áo xanh. Lão vừa nâng quân cờ trên tay lên, lại hạ xuống chỗ cũ. Bà cụ ngồi đối diện mắt đã híp lại chỉ còn một đường kẻ, làn da xệ xuống cơ hồ chạm vai, thế nhưng dường như vẫn còn tinh tường minh mẫn lắm. Mặc Ngạn Bác vừa đặt quân cờ xuống, bà đã đưa tay đánh lên mu bàn tay lão một cái, nói:

“Tiên sinh, cờ đã nhấc lên như bát nước đổ đi, sao có thể đi lại quân khác?”

Mặc Ngạn Bác lắc đầu, lại hỏi:



“Người cần gặp đã gần ngay trước mắt, không biết quý giáo có dự tính gì hay chăng? ”

“Tiên sinh nhìn cố nhân như vậy, cảm thấy không nỡ?”

“Dù sao cũng từng sóng vai cùng một chiến tuyến. Nay lão hòa thượng trở nên như vậy mà Mặc mỗ lại lực bất tòng tâm, hổ thẹn trong lòng.”

“Tổ sư hiện giờ đã có chín kiếp nhân quả với Tha Tông, muốn giải thoát cho người là kế lâu dài, không thể vội vàng một sớm một chiều được. Văn Thánh xin đừng quá bận lòng.”

Bà cụ già nghe “Mặc Thanh” thở dài cảm khái, bèn đổi giọng an ủi.

Mặc Ngạn Bác nói:

“Vẫn biết vậy, nhưng không ngờ rằng đám tiểu nhân kia lại lấy được nhân quả và luân hồi của Thế Tôn. Thật là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu mà. Đáng tiếc thay...”

Bà hàng gà cười:

“Lục Giác Hóa Sinh Trì chẳng qua là phảng chế, sao có thể so sánh được với Nhân Quả Trường Hà, Luân Hồi Chi Môn? Thôi... đừng nói chuyện của Ẩn Tông nữa. Văn Thánh vì cớ gì không tiếp tục ẩn náu hành tung, chờ đợi thời cơ phản công cái đám sống dở chết dở? Bây giờ ngài để đệ tử tiến cử với Vũ tổng binh, xuất hiện trước bàn dân thiên hạ chỉ sợ sẽ bị Đế Mộ để mắt tới.”

Mặc Ngạn Bác cười:

“Ly Thiên Bút Mặc mỗ đã luyện hóa thành công, có tiếp tục ẩn cư cũng chỉ là sống ngày nhàn hạ, kéo dài hơi tàn. Chẳng bằng học theo quý giáo phối hợp với Bích Mặc tiên sinh mưu đồ chuyện đông sơn tái khởi?”

Bà hàng gà nghe xong, ngừng lại một chút, đoạn hỏi:

“Văn Thánh tiền bối, có một chuyện này tiểu nữ nghĩ mãi vẫn chưa rõ. Ngài là cường giả từ thời Phản Thiên Chi Chiến, từng kề vai sát cánh cùng tám vị tướng quân, có thể giải đáp nghi hoặc của tiểu nữ hay chăng?”

Mặc Ngạn Bác đương nhiên biết bà lão muốn ám chỉ chuyện gì.

Sau khi Thế Tôn bị phong trong Lão Thụ cổ viện, Luân Hồi Chi Môn đóng lại, Nhân Quả Trường Hà cũng thất tung, ngoại trừ Lục Giác Hóa Sinh Trì của Tha Tông Phật Môn ra thì trên đời đã chẳng còn cái chuyện đầu thai chuyển kiếp nữa.

Đương nhiên, trừ “lão hòa thượng”, về lý mà nói thì sẽ không có kiếp sau của những người năm xưa xuất hiện trên Huyền Hoàng giới nữa.

Mặc Ngạn Bác cau mày, đoạn nói:

“Cụ thể thì Mặc mỗ cũng không biết, càng không dám phỏng đoán tính toán của Thế Tôn. Thế nhưng cái vị ‘Lôi Tổn’ kia quả thực có phong thái na ná một vị trong bát tướng khi xưa, bằng không cho dù có là ân nhân cứu mạng thì tại hạ cũng sẽ không tin tưởng trao Thanh Thiên Nghiễn cho y mượn dùng. Dù sao, vô luận là tính cách hay thủ đoạn chiến đấu thì mấy đại yêu kia đều khác bát tướng năm xưa một trời một vực. Nếu quả thực Thế Tôn ra tay vớt người về, thì đáng nhẽ bát tướng phải lấy phong thái không khác khi xưa quy vị mới đúng. Thật là khiến người ta khó hiểu...”

Lúc trước, sau khi Lôi Tổn bất ngờ đánh lén Nghiêm Hàn trong Phong Bạo hải, cướp Ly Thiên Bút, cứu Mặc Ngạn Bác đã lập tức đưa lão tới Quan Lâm, giao cho nhà hàng gà để tĩnh dưỡng chữa thương. Ban đầu mẹ con chị hàng gà thấy lão cũng hết hồn, nhất là lúc lão nói toạc thân phận Ẩn Tông Phật Môn của hai người ra thì lại càng khiến họ sởn gai ốc. Chỉ khi biết Lôi Tổn này là một đại yêu đến từ Lão Thụ cổ viện thì hai người mới hạ thấp cảnh giác. Mà thực tế, nếu không phải lão đột nhiên xuất hiện, chưa chắc hai người đã hạ quyết tâm cho Nguyễn Đông Thanh mượn cửa sau để câu thông với Phật đạo.

Được ít ngày, lão họ Lôi mượn Thanh Thiên Nghiễn của Mặc Ngạn Bác, đưa Ly Thiên Bút cho lão rồi lóc cóc bỏ đi, nói là phải đến Lệ Chi Sơn sắp xếp cho một người.

Lão vừa mới đi chân trước, chân sau Cố Văn – Cố Thi Âm – đã tìm đến tiếp ứng cho sư phụ, từ đó mới có chuyện Mặc Ngạn Bác nhờ đệ tử dẫn tiến cho Vũ Tùng Lâm.