Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 344: Phản Kích Của Đan Dược Hội




Long Hoa tự...

Ngày xảy ra buổi luận đạo giữa Nguyễn Đông Thanh và Kim Thiền Tử.

Dược Thánh và Tiêu Thiên Hóa chính đang ngồi trên đệm gấm, trước mặt là hai chén trà bằng sứ có thiếp chỉ vàng, bên trong hương trà nghi ngút.

Đối diện, một vị lão tăng mặc cà sa báu nạm vô số chân châu, phỉ thúy, mã não, xà cừ, lại dùng kim tuyến chỉ vàng, dưới ánh nến lộng lẫy phát sáng. Lão tăng vuốt chòm râu dài, cười:

“Chuyến này chắc hẳn mã đáo thành công, lão nạp dùng trà thay rượu, kính hai vị thí chủ.”

“Trụ trì quá lời. Nếu không có quý tự ở ngoài sáng hấp dẫn sự chú ý của thiên hạ thì chỉ sợ cho dù là lão hủ ra tay cũng sẽ sinh biến.”

Tề Thiên Hạ nâng chén trả lễ, hai bên khách sáo thổi phồng nhau mấy lời, cùng lấy đó làm vui. Tiêu Thiên Hóa thỉnh thoảng cũng chêm vào mấy câu, hàm ý chúc mừng. Trong ba người lão tu vi yếu nhất, hoàn toàn không biết lúc này vị trụ trì Long Hoa tự – Huyền Quan thiền sư – chính đang truyền âm với Dược Thánh, đương nhiên, là sử dụng thân phận khác.

“Đến nay đã là kiếp thứ mấy rồi?”

Tề Thiên Hạ hỏi.

“Đã được chín kiếp. Chỉ nốt một đời này là công đức viên mãn.”

Huyền Quan đáp, trong ngữ khí hơi có vẻ đắc ý.

“Con vịt sắp chín còn dám để nó đi gặp Bích Mặc tiên sinh, rồi còn thách đấu luận đạo. Ngươi không sợ nó bay mất à?”

“Chuyện ấy thì ngài chớ lo. Đám người kia bây giờ trốn chui trốn nhủi kéo dài hơi tàn, cho dù có là đích thân Thế Tôn hiện thế cũng vị tất đã có thể trợ giúp hắn tranh giành lại với chúng ta. Cần nhớ là, Lục Giác Hóa Sinh Trì của Phật môn hiện giờ chỉ là phảng chế theo, chứ không phải nhân – quả do Thế Tôn chưởng quản. Lại thêm nhân quả trường hà đã ẩn mình, chuyện này mười phần chắc chín. Cho dù không thăm dò ra được hư thực của hắn cũng có thể toàn thân thối lui.”

Tề Thiên Hạ nghe Huyền Quan khẳng định chắc nịch, cũng gật đầu:

“Kế hoạch tỉ mỉ đến thế, lần này hẳn là sẽ vạn vô nhất thất.”

...

Hai tên Đế Tôn của Đế Mộ truyền âm, một kẻ tu vi trung bình khá trong Vụ Hải như Tiêu Thiên Hóa đương nhiên không tài nào phát hiện ra được. Hắn cứ ngồi im, thỉnh thoảng lại tiếp lời “Huyền Quan” và “Dược Thánh”, không quên nhắc khéo chuyện hợp tác ăn chia.

Té ra, Huyền Tiêu cung mặt ngoài nhìn là đối thủ cạnh tranh của Đan Dược hội, nhưng bản chất lại là một con đường giúp tuồn đan dược ra ngoài thị trường. Tề Thiên Hạ biết độc quyền vật đặc thù như đan dược thuốc thang rất khó, làm không cẩn thận có thể khiến thiên hạ bất mãn, vì giành thuốc mà đánh nhau, thế nên mới tìm cách tránh nặng tìm nhẹ.

Trước tiên lão tìm đến Mỹ Vị sơn trang, giả ý truyền bá Y Thực Đồng Nguyên cho trang chủ đời thứ chín của họ, hòng làm dịu dư luận. Sau đó ít lâu lại cho người âm thầm đến sơn trang tàn sát, thiêu hủy hết những ghi chép về Y Thực Đồng Nguyên, khiến cho Mỹ Vị Sơn Trang “thất truyền” mất một tuyệt kỹ trong trù đạo.

Sau lại cử người đến Hữu Tiền Liên Minh làm cung phụng, chuyên luyện chế những đan dược phổ thông cho đám tu hành giả tầng dưới chót, cầu bất cầu bơ.

Cuối cùng, gần đây mới đẩy Tiêu Thiên Hóa lên đài, thành lập Huyền Tiêu cung nhắm vào các thế lực cỡ nhỏ, cỡ trung đang muốn phát triển thần tốc. Thuốc bớt nửa phần, dùng thêm hai phần thuốc cũ thuốc hỏng, tinh luyện ra một loại đan nửa tàn chỉ có tối đa sáu thành công hiệu của đan dược do Đan Dược hội cung cấp, kế mượn danh Huyền Tiêu cung bán ra ngoài.

Cứ thế, hai thành chia cho Hữu Tiền Liên Minh, một thành phân cho Huyền Tiêu cung, bảy thành lợi nhuận từ đan dược trong thiên hạ đều đổ về Đan Dược hội. Mà Tề Thiên Hạ cũng thành công khống chế được thị trường béo bở này.



Huyền Quan bị gã níu kéo gạ đầu tư mãi, mới hắng giọng, kêu:

“Mô phật, thí chủ lượng thứ, bản tự miếu nhỏ ít tăng, tiền nhang khói cũng chẳng đủ dùng. Cái chuyện đầu tư gì đó xem ra là vô duyên.”

Tiêu Thiêu Hóa nhìn một vòng đại hùng bảo điện lộng lẫy vàng son, mắt trợn ngược lên như muốn hỏi “đại sư, ngài nói dối nhẹ tênh như thế chẳng nhẽ không thấy Phật tâm rung chuyển sao?”

Gã mới nghĩ đến đây, thì tự nhiên lại ứng nghiệm. Chỉ thấy Huyền Quan tím mặt, miệng phun ra một búng máu.

Lão lảo đảo, khoanh chân tọa thiền, miệng tụng kinh, tay bắt quyết, cố gắng trấn áp Phật tâm đang rung chuyển. Tề Thiên Hạ ngồi bên cạnh giống như cũng phát giác ra có chuyện chẳng lành, nhắm mắt lại, tinh thần li thể nhìn về phía Thiên Ngoại Thiên.

Tương truyền cách bầu trời ba ngàn dặm, gần chỗ khởi nguồn của Tuế Nguyệt trường hà có một chốn hư không. Nơi này có các loại đại đạo trôi nổi, dài ngắn khác nhau, Ngũ Lộ Triều Thiên tung hoành vạn dặm, tục xưng làm Thiên Ngoại Thiên.

Không nhìn thì thôi, Dược Thánh vừa đưa mắt đã sửng sốt rợn người. Chỉ thấy Phật đạo trước thì bị người ta đánh dẹp một đoạn, sau lại bị kẻ dùng đại lực đánh tõe ra làm hai, tuy đầu đuôi vẫn dính vào nhau, nhưng khúc giữa thì quả thật phải nói là cực kỳ tàn nhẫn. Có thể nói, kể từ lúc Huyền Hoàng giới thành hình đến nay, ra tay độc ác đến vậy chỉ có ba người. Một là Táng Hoa Sinh vung Lệ Đao chém rụng Vô Tình đạo, sau đó là Thế Tôn tế Bản Nguyên Tứ Kiếm trọng thương Thiên Đạo...

Kẻ thứ ba chính là “kẻ mà ai cũng biết là ai”.

Thế nhưng chuyện đâu đã dừng ở đó? Ngay lúc lão còn đang ngẩn người, thì bỗng nhiên trong hư không hiện lên hai mươi tám chữ đỏ như máu, giáng xuống in thẳng lên đại đạo dát vàng.

Ly tịch phương ngôn tịch diệt khứ,

Sinh vô sinh hậu thuyết vô sinh.

Nam nhi tự hữu xung thiên chí,

Hưu hướng Như Lai hành xứ hành.

Bài thơ Hưu Hướng Như Lai lúc này bỗng nhiên vang lên lồng lộng trong Long Hoa tự. Huyền Quan ngồi trong đại hùng bảo điện xếp bằng lúc này giống như bị cao thủ đánh cho hai mươi tám quyền tan vàng vỡ đá vào người, miệng phun máu phè phè, khí tức phập phồng bất định.

Tuy thân là Đế Tôn, sẽ không vì những chuyện này mà vong mạng, thế nhưng hiện giờ Thiên Đạo có thiếu, muốn khôi phục tu vi e là khó khăn.

“Đáng chết! Nguyễn Đông Thanh!!!”

Huyền Quan thấy tình trạng của Phật đạo ở Thiên Ngoại Thiên, hai mắt như muốn phun ra lửa. Lão nghiến răng trèo trẹo, nói:


“Dược Thánh, cảm phiền ngài ra tay trợ giúp một phen.”

“Chuyện này...”

Tề Thiên Hạ mặt ngoài tỏ vẻ do dự, lại âm thầm truyền âm hỏi Huyền Quan:

“Lão lừa trọc, rốt cuộc chuyện gì vừa mới xảy ra ở Quan Lâm vậy?”



“Phật đạo mất khống chế, bị Bích Mặc ma đầu bắt lấy, cưỡng ép hiển hóa dị tượng.”

Tề Thiên Hạ nghe lão nhắc đến chuyện đại đạo ở tận Thiên Ngoại Thiên bị người ta cưỡng chế lôi ra dùng, bất giác rùng mình nhớ lại trận Phản Thiên Chi Chiến năm nào.

“Có thể làm được như vậy, thế gian hiện giờ trừ Bách Hiểu Sinh chỉ còn có Thế Tôn.”

“Cũng có thể là tàn đảng của đám người Thiền tông ngày xưa giở trò sau lưng. Bách Hiểu Sinh bằng mặt không bằng lòng với chúng ta, song không đời nào gã lại đi trợ giúp Thế Tôn. Dược Thánh, báo chuyện này lên cho các Thiên Tôn. Nguyễn Đông Thanh nếu không phải Thế Tôn thì cũng có quan hệ không tệ với y. Chuẩn bị ra tay toàn lực.”

Huyền Quan nói.

Tề Thiên Hạ cười lạnh:

“Chuyện này nói thì dễ, chẳng phải ngài quên hiện giờ Thiên Tôn còn đang phải khổ sở thế nào sao?”

“Cái này...”

“Việc ở Quan Lâm ta sẽ giúp ông một tay. Chuyện này vẫn sẽ nói với chư vị Thiên Tôn, nhưng còn phải chờ họ giải quyết tai họa ngầm rồi mới định đoạt được.”

“Mẹ kiếp... một đám sinh sau đẻ muộn...”

Huyền Quan nghe Tề Thiên Hạ nhắc đến chuyện tám Thiên Tôn hiện tại ngày thường làm chuyện gì để giết thì giờ, hai hàm răng nghiến vào nhau trèo trẹo. Tiêu Thiên Hóa ngồi một bên cũng bị giật mình đánh thót một cái.

“Đại sư! Bây giờ không phải khi trước, chúng ta thực sự không phải đối thủ của Thiên Tôn. Vẫn nên ăn nói cẩn thận.”

“Cũng chỉ có thể như thế.”

...

Cùng ngày, ở Quan Lâm, Dư Tự Lực vừa mới thu quầy dọn sạp thì bỗng nhiên bên hông nóng lên. Cậu chàng đưa tay, bắt lấy một tấm lệnh bài. Thời gian gần đây Dư Tự Lực vẫn ở Quan Lâm chờ sư phụ hồi âm, trong thời gian này cũng dùng một chút y thuật cứu trị bệnh nhân trong thành. Đương nhiên, với cái y thuật mèo ba cẳng học lóm của đám sư huynh đệ tỷ muội ở ngoại môn thì Dư Tự Lực cũng chỉ chữa được những chứng bệnh bình thường như cảm vặt, ho ốm.

Thế nhưng bệnh vặt mắc phải cũng khó chịu, lâu dần trở nặng cũng có nguy cơ mất mạng. Trong thành chính lúc tìm không thấy y sĩ, cậu chàng xuất hiện tựa như đưa than trong ngày tuyết lạnh, rất được dân chúng ủng hộ.

Lại nói Dư Tự Lực nắm lệnh bài bên hông, nhớ lại lúc được đưa vật này. Ấy là thứ sư phụ đưa cho cậu chàng lúc chính thức được nhận làm đệ tử ký danh, đại biểu cho thân phận trong Đan Dược hội.

Thế nhưng thứ này cũng chỉ có vậy, là một biểu tượng không hơn không kém, không thể chứa đồ như lệnh bài của đệ tử ngoại môn, lại càng không thể truyền âm như thứ trong tay đám người nội môn.

Nghe đồn lệnh bài thân phận của đệ tử thân truyền còn có thể truyền tống, giúp bọn họ giữ mạng khi hành tẩu bên ngoài, thế nhưng Dư Tự Lực địa vị thấp kém, hoàn toàn không tiếp xúc được với những thứ cao như thế, thành thử cũng không rõ thực hư.

Lần này ra ngoài, ngoại trừ lệnh bài thân phận, Dư Tự Lực còn mang theo ngọc giản truyền âm để dễ bề liên lạc với Đan Dược hội. Nếu như ngọc bài của cậu chàng có thể truyền âm liên lạc mà nói, thì cớ gì phải vẽ vời thêm chuyện? Thành thử, khi thấy ngọc bội bắt đầu phát sinh phản ứng quái lạ gần giống với lúc ngọc giản truyền âm nhận được liên lạc, Dư Tự Lực không khỏi cảm thấy ngờ vực.

Không đợi cậu chàng kịp phản ứng, bên tay đã cất lên giọng nói của Dược Thánh:

“Tự Lực. Đại sự có biến, mau thực hiện chuyện vi sư giao phó.”