Đỗ Thải Hà ngồi xếp bằng trên giường, chính đang vận khí. Những bí kíp sư phụ truyền dạy mặc dù cái gì cũng tốt, song duy chỉ có mỗi lượng chân khí tiêu hao là khiến cô nàng đau đầu không thôi. Dạo thời gian này, cứ một ngày thả cửa cho “máy bay” cùng “xe tăng” càn quét, là nàng ta lại mất cỡ hai ngày nghỉ hồi sức. Nếu không phải vì thế thì Đỗ Thải Hà có khi cũng chăm nhận nhiệm vụ lên tiền tuyến hơn.
Lúc này, có tiếng gõ cửa, lại nghe tiếng Trương Mặc Sênh từ ngoài vọng vào:
“Sư tỷ! Sư tỷ! Có chuyện, có chuyện lớn rồi!”
Đỗ Thải Hà đứng lên, đi ra mở cửa, đoạn hỏi đùa một câu:
“Sao? Chuyện gì lớn? Nói gì làm phật lòng Thanh La nên cần chị đây tư vấn tình cảm à?”
“Nào có chuyện đó, sư tỷ cũng đừng rủa đệ như vậy chứ! Là nhị sư tỷ! Nhị sư tỷ liên lạc với chúng ta!”
Đỗ Thải Hà nghe vậy thì cũng giật mình. Phải biết, ở Huyền Hoàng giới, các quốc gia đều có đặt trận pháp ngăn chặn tín hiệu của các loại truyền âm, truyền ảnh thạch ở biên giới. Dẫu sao, cũng chẳng ai muốn bí mật quân cơ hay nội tình trong nước dễ dàng bị truyền ra ngoài. Thành thử, truyền âm thạch cũng chỉ có thể truyền trong phạm vi đất nước bất kỳ mà thôi. Người của các thế lực không thuộc Đại Việt chạy đến Quan Lâm thăm dò Nguyễn Đông Thanh cũng không phải ngoại lệ, đều phải bố trí người ở biên giới làm trạm chuyển tiếp. Những nước ở xa còn cần mấy trạm chuyển tiếp là đằng khác. Ngoại lệ duy nhất có lẽ là hệ thống của Trang Bức Thần Giáo. Giáo chúng thần giáo có thể chat với nhau từ bất cứ đâu tại Huyền Hoàng giới mà không lo mất hay nhiễu sóng, bảo mật lại tốt do cũng chỉ có những người có hệ thống mới có thể đọc được tin nhắn nội bộ. Chả thế mà Tề Thiên Hạ khi trước muốn Dư Tự Lực liên lạc với lão qua Trang Bức Thần Giáo. Còn việc tại sao Vọng Thiên lâu dường như có thể vượt qua được bảo mật của hệ thống sẽ được kể đến sau.
Ngoài ra, kỳ thực còn có thể kể đến Uyên Ương Bội của Trương Mặc Sênh và Phùng Thanh La. Loại hình truyền âm này có chút khác thường, không dùng đến chân khí, nên cũng không bị trận pháp cản trở, song lại có ba vấn đề chính. Thứ nhất, điều kiện để có thể truyền âm bằng vật này quá hà khắc, chỉ cần thay lòng đổi dạ, di tình biệt luyến là coi như ngọc bội thành rác rưởi. Thứ hai, tuy nói nôm na theo ngôn ngữ hiện đại là Uyên Ương Bội dùng băng tần riêng biệt, không bị nhà mạng nào quản lý, nhưng cũng vì vậy mà thu phí cũng khác biệt. Ví như Trương Mặc Sênh và Phùng Thanh La dạo thời gian này tuy vẫn có thể liên lạc với nhau từ Đại Hoàng và Đại Hàn, song khoảng cách địa lý càng lớn thì tiêu hao cũng càng lớn, lần nào nói chuyện xong là cả hai người đều mệt lử, lăn ra ngủ không biết trời đất gì. Tình trạng này thời bình không nói, nhưng giữa chiến tranh loạn lạc như hiện nay thì quả thực cũng có chút thất sách. Cuối cùng, và cũng là quan trọng nhất, Uyên Ương Bội cũng không phải luôn đảm bảo truyền đi được 100% tin tức. Chả nói đâu xa, chính lần Phùng Thanh La bị bắt cóc, sau khi thành công nói được với nhau vài câu, Trương Mặc Sênh biết tin lên đường, thì những lời nhắn sau cùng Phùng Thanh La muốn chuyển đi cũng không thể đến được tai hắn.
Nhưng nếu không tính hai ngoại lệ này, thì việc Tạ Thiên Hoa có thể truyền âm tới chỗ hai người Đỗ Thải Hà, Trương Mặc Sênh cũng đồng nghĩa với chuyện cô nàng hiện đã đang ở trong quốc thổ Đại Hàn.
Theo như Trương Mặc Sênh nói, nhị đồ đệ của cổ viện gọi hai người bọn họ ra tiếp ứng y thị tại Táng Thi Đinh. Nội dung tin nhắn ngắn gọn rằng có nguy hiểm, cô nàng lại đang bận trốn tránh truy sát, không tiện nói nhiều, bao giờ gặp mặt sẽ nói cụ thể sau. Đỗ Thải Hà vội vã lấy ngọc truyền âm từ túi chứa đồ ra, quả nhiên cũng nhận được tin nhắn tương tự từ Tạ Thiên Hoa. Từ Đại Yến đến Đại Hàn đường xá xa xôi, tự ý rời vị trí trong quân lại bị quy là đào ngũ, xử theo quân pháp chính là tội chết. Tạ Thiên Hoa nếu theo quân lệnh tới đây, hẳn cũng sẽ không liên lạc gọi riêng hai người họ chạy ra tiếp ứng. Lại nói, Trương Mặc Sênh được thuyên chuyển công tác là nhờ quen biết thái tử Đại Việt. Song, Đại Yến ở tận cực bắc lục quốc, xa Lục Trúc Hải cùng Đại Việt nhất mức có thể. Tạ Thiên Hoa giờ còn có thể tính là tội đồ của tộc Thanh Tước. Thành ra, hai người họ không nghĩ cô nàng sẽ gặp được đồng minh ở nước Yến. Nếu bảo Lý Thanh Vân được cử đến chỗ bọn họ có lẽ còn khả dĩ hơn, dẫu sao cậu chàng cũng còn ở Đại Việt.
Hai người Trương, Đỗ bàn với nhau, thấy khả năng cao là Tạ Thiên Hoa biết được tin gì quan trọng, hoặc gặp nguy hiểm gì cực kỳ lớn, thậm chí có thể có liên quan tới sư phụ, nên mới có thể bất chấp trái quân lệnh, gấp rút chạy tới báo tin. Nghĩ vậy, họ cũng nhanh chóng đưa ra quyết định đi tiếp ứng sư tỷ. Giữa tính mạng đồng môn và nguy cơ bị truy nã với cái án tử, bọn họ thấy cứu Tạ Thiên Hoa quan trọng hơn. Dẫu sao, nếu nhị sư tỷ mà gặp chuyện gì bất trắc trong lúc bọn họ còn chần chừ không quyết, thì họ sẽ hối hận cả đời. So với chuyện đó, một cái lệnh truy nã mà thôi, chẳng lẽ còn làm khó được sư phụ? Đỗ Thải Hà mới không lâu trước chẳng phải cũng bị vu oan giá họa, đao kề cổ tới nơi rồi bây giờ chả phải đang khỏe mạnh đứng đây hay sao?
Kỳ thực, hai người cũng nghĩ đến việc nhờ Hàn Ngọc Sương trợ giúp, kiếm cớ hoặc bao che để có thể rời đi tiếp ứng Tạ Thiên Hoa mà không bị tính là rời vị trí khi chưa được cho phép. Với quan hệ hiện tại giữa hai môn phái, Kiếm Trì đương nhiên chẳng ngại thu xếp, bán cho họ phần ân tình này. Song, sở dĩ hai đồ đệ của cổ viện không làm vậy là do mẹ con Song Vô Song đã sớm rời đi chi viện cho một cứ điểm khác từ sáng sớm hôm nay, hiện không có ở Tuyết Hoa thành. Nếu hai người Trương, Đỗ còn chần chờ tìm cách xoay xở cho vẹn cả đôi đường, chỉ sợ thật sự sẽ không kịp cứu viện Tạ Thiên Hoa. Nghĩ thông điểm này, hai người họ không nán lại thêm nữa, mà lập tức lên đường đi tới Táng Thi Đinh.
oOo
Hai người Đỗ Thải Hà cấp tốc chạy đến chỗ hẹn, thậm chí còn lăm le khí giới, ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Song, khi họ tới nơi, trái với tưởng tượng, Tạ Thiên Hoa không hề chật vật chạy trốn truy binh, mà đang nhàn nhã ngồi nghỉ trên một tảng đá. Thấy sư muội, sư đệ mình tới, cô nàng còn hớn hở tươi cười, vẫy tay với họ.
Trương Mặc Sênh gãi đầu gãi tai, nghểnh cổ nhìn ra phía sau Tạ Thiên Hoa, hỏi:
“Sư tỷ, truy binh đâu?”
“Đã bị chị cắt đuôi rồi. Cả một đường từ Đại Yến tới đây, không hiểu sao lắm sát thủ kinh khủng khiếp, đi đến đâu cũng gặp, chỉ tránh với cắt đuôi bọn chúng thôi đã đủ khiến chị mệt rồi!”
Tạ Thiên Hoa thở dài ngao ngán, nghĩ lại mà đã thấy phiền. Ngưng một chốc, cô nàng chuyển mình, ngắm hai người một lượt, lại nói:
“Mấy ngày không gặp mà hai đứa trông cũng trưởng thành ra đấy! Được rồi, quay lại hội quân với Kiếm Trì rồi chúng ta nói tiếp chính sự đi!”
Nghe câu này, hai người Trương, Đỗ ngẩn người, mắt giật giật mấy cái. Họ liếc nhìn nhau, như vừa mới cùng nhận ra một điều vô cùng quan trọng...
Trương Mặc Sênh nuốt nước bọt một cái, ấp úng hỏi:
“Nhị... Nhị sư tỷ, chị đến đây có được sự đồng ý của quan thống lĩnh của chị bên Đại Yến không?”
Tạ Thiên Hoa lắc lắc đầu. Trương Mặc Sênh đưa tay lên che mặt, lại hỏi:
“Vậy sư tỷ có biết tự ý dời khỏi vị trí khi chưa có sự đồng ý của cấp trên tính là đào ngũ, xử theo quân pháp là tội chết không?”
Ngưng trong chốc lát, lại nói tiếp:
“Bọn đệ vừa rồi lo sư tỷ xảy ra chuyện chẳng lành, vội vội vàng vàng chạy tới đây, chưa được sự đồng ý của cấp trên. Nên tính ra, cả ba chúng ta hiện tại đều là đào ngũ. Nếu trở về chính là đi chịu tội chết.”
Lần này đến phiên Tạ Thiên Hoa ngẩn người, mặt nghệt như ngỗng ỉa. Cô nàng lắp bắp:
“Sao... Sao có thể?”
Đỗ Thải Hà thấy phản ứng của sư tỷ, cũng đưa tay lên day day thái dương. Bình thường Tạ Thiên Hoa là người suy nghĩ cẩn thận, lại hiểu biết rộng rãi. Hai người bọn họ đã quen coi cô nàng là bộ não của cổ viện, nên cũng không nghi ngờ gì quyết định của cô nàng. Song, người thông minh, cẩn thận đến mấy thì cũng có điểm mù. Hai người Đỗ, Trương vừa rồi mới nhớ tới việc nhị sư tỷ của họ bản thể là Thanh Tước, nên khả năng cao không biết đến quy tắc trong quân đội của nhân tộc.
Tạ Thiên Hoa cũng đã hiểu mình gây họa, kéo theo cả đồng môn xuống nước, day dứt tự trách không thôi. Song, ngoại trừ áy náy, thì trong lòng cô nàng còn dấy lên một nghi vấn: chuyện quan trọng như tự ý dời đi ngang với đào ngũ, tại sao cả Cửu Liên vương phủ lẫn Nhất Phẩm Tuyền đều không có một ai từng đề cập với nàng ta? Đây chả qua chỉ là một sự trùng hợp, tất cả đều quên không nói hoặc cho là bản thân nàng đã biết, hay đây kỳ thực là một cái bẫy giăng ra chờ cô nàng tự chui đầu vào? Nghĩ đến đây, Tạ Thiên Hoa chợt nhớ tới một chuyện khác, bèn hỏi:
“Nói cách khác, vì chị chạy tới đây, lại gọi cả hai đứa ra gặp, mà chúng ta đều đã bị truy nã bởi cả Huyền Hoàng giới?”
Hai người Trương, Đỗ không hiểu tại sao sư tỷ bỗng dưng hỏi vậy, chỉ lo cô nàng tự trách quá mà nghĩ quẩn. Tiểu Thực Thần cười nhăn nhở, nói:
“Kỳ thực cũng chỉ là một cái lệnh truy nã mà thôi. Chắc chắn sư phụ sẽ có cách cứu chúng ta!”
Đỗ Thải Hà cũng vội nói:
“Phải đó, sư tỷ. Chị không biết, nên cũng không cần quá tự trách!”
Tạ Thiên Hoa chỉ lắc đầu. Điều mà lão trọc cô nàng gặp ở Hàn gia nói thật sự đã xảy ra, song lại là kết quả của chính hành động của cô nàng khi tìm cách ngăn chặn nó. Điều này cũng có nghĩa là chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, đây chính là thử thách sư phụ sắp xếp cho bọn họ. Hoặc, thứ hai, lão trọc đó không phải người của cổ viện, mà là kẻ thù của bọn họ mạo danh. Giữa hai khả năng, Tạ Thiên Hoa không rõ cái nào tệ hơn...
Thấy sư tỷ suy nghĩ miên man, Đỗ Thải Hà chỉ lo nàng ta nghĩ quẩn, bèn tằng hắng một cái, đổi chủ đề:
“Được rồi. Dù thế nào thì cũng không nên ở đây lâu. Chúng ta rời đi nơi này rồi lại nói.”
Ba người vừa xoay người, bước được mấy bước thì bỗng thấy một hình bóng vô cùng quen thuộc ở phía xa xa nơi chân trời. Trương Mặc Sênh buột miệng kinh hô:
“Đại sư huynh?!”
oOo
Cùng thời điểm.
Tại một mảnh chiến trường khốc liệt...
Trong các thi thể đã vĩnh viễn nằm xuống, có một xác là của Song Vô Song, đã bị cắn xé làm hai mảnh bởi Hải Thú.
Cái xác còn lại của họ Song mình đầy máu, chật vật cõng lấy mẹ y mà tháo chạy khỏi đó. Tình trạng của Hàn Ngọc Sương nhìn còn tệ hơn con trai, đã sớm bất tỉnh nhân sự, sống chết không rõ...