Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 335: Quân Cờ Phá Sát Cục?




Tiếp tục nói chuyện hiện tại trong phòng họp của Phượng tộc, Từ Vân trầm ngâm một hồi rồi mới mở miệng:

“Tạ Thiên Hoa tâm tính cẩn thận, dạo thời gian này sẽ đặc biệt cảnh giác. Tạm thời cho người giám sát từ xa, tránh bứt dây động rừng.”

Giọng lão âm trầm, nào có the thé như khi nói chuyện với nhị đồ đệ cổ viện thời gian gần đây? Song, điều này cũng không có gì khó hiểu. Dẫu sao, cùng là yêu tộc loại cầm điểu với nhau, nếu như Tạ Thiên Hoa có thể chỉnh giọng để hát nhạc thính phòng, chuyện đổi một vài thứ giọng cho đúng vai diễn công công đương nhiên cũng dễ như trở bàn tay đối với Từ Vân. Tộc trưởng Phượng tộc ngẫm nghĩ một chút, lại tiếp tục nói:

“Có lẽ giải pháp tốt nhất chính là kế hoạch hốt gọn một mẻ của các vị Đế Tôn. Các ngươi chuẩn bị liên lạc với các phe nhân mã nơi khác đi. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, phải xử gọn cả bốn đứa một lúc, không thể để có cá lọt lưới!”

Lão liếc nhìn về phía Kiều Minh Long:

“Kiều Thánh tử không có ý kiến gì chứ?”

Họ Kiều ngồi khoanh tay, nhếch mép đáp:

“Bản thiếu không có ý kiến gì, các vị cứ quyết chuyện của các vị, bắt hay giết đều được. Miễn sao cuối cùng Tạ Thiên Hoa thuộc về ta, sống ta lấy người, chết ta nhặt xác.”

Câu nói này của y khiến vài trưởng lão của Phượng tộc hơi nhíu mày, phải quay mặt đi không dám nhìn thẳng. Tuy bọn họ sống lâu, ân oán cũng đã thấy nhiều, nhưng ám ảnh như dạng của Kiều Minh Long vẫn khiến không ít người mở mang tầm mắt...

Từ Vân tằng hắng một tiếng, đổi chủ đề:

“Được rồi, việc này tạm quyết định như vậy. Còn chuyện gì khác cần bàn nữa không?”

Các vị trưởng lão nhìn nhau, sau đó người phụ nữ ban nãy mới lên tiếng tranh chấp với “lão ngũ” đứng dậy, chắp tay nói:

“Bẩm tộc trưởng, đã điều tra được thân phận kẻ có va chạm với tộc ta tại Táng Thi Đinh. Hắn tên Phó Kinh Hồng, từng làm tướng thủ thành Ngự Long của Đại Sở. Hơn nữa…”

Y thị nói đến đây thì ngưng trong chốc lát như để sắp xếp lại lời nói rồi mới nói tiếp:

“Theo như thông tin bà lão này tìm hiểu được, y là sau khi tiếp xúc với đám người Lý Thanh Vân mới xảy ra biến cố, bị hoàng thất Đại Sở truy nã, phải đem theo binh mã làm phản mà bỏ trốn…”

Lời này nói ra, trong phòng lập tức bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán. Từ Vân giơ tay lên ra hiệu mọi người yên lặng, đoạn lại hỏi:

“Lục trưởng lão, có điều tra được cụ thể y là làm gì ở Táng Thi Đinh hay không?”

Bà lão kia đáp:

“Nhìn qua thì y chỉ là đang chiêu mộ người và gom góp vật tư. Song cụ thể là vì mục đích gì hay có ẩn tình gì khác hay không thì vẫn chưa thể chắc chắn.”

Bà ta trầm ngâm một hồi, muốn nói lại thôi, mãi rồi mới ấp úng:

“Song, bà lão này có một ý nghĩ to gan, liệu y có thể là quân cờ Bích Mặc tiên sinh định sử dụng để phá sát cục mà chúng ta chuẩn bị cho đám đồ đệ của gã hay không?”

Ngũ trưởng lão ngắt lời:

“Ta thấy các người thần hồn nát thần tính, tự sợ bóng sợ gió rồi. Chuyện này có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi.”

“Lão ngũ, liên quan đến Bích Mặc tiên sinh, không có cái gọi là trùng hợp ngẫu nhiên. Nhất là nếu như y đúng là có liên quan, nếu không phải chính là đại ma đầu trở lại...”

Lục trưởng lão nhắc nhở. Ngũ trưởng lão xem chừng vẫn chưa phục nhưng không nói gì thêm. Song, lại có người khác nói:



“Tộc trưởng, lão thấy lão ngũ nói cũng không phải không có lý. Dẫu sao, họ Phó kia vốn đang yên đang lành làm thành chủ một thành, chỉ vì gặp gỡ đám Tạ Thiên Hoa mà mất chức, lại còn bị đuổi giết. Y không oán hận bọn chúng thì thôi, nào có lý do gì để lựa chọn giúp chúng?”

Một nữ trưởng lão khác lại nói:

“Vậy thì cũng chưa chắc. Theo như ta biết, lý do hoàng thất Đại Sở quyết định giết người diệt khẩu là do nghi ngờ Phó Kinh Hồng kia đã biết được điều gì không nên biết về sự thực dưới đáy sông Ngân...”

Nghe lời này, các vị trưởng lão chưa biết chuyện mặt cũng ngưng trọng hơn một chút. Song, vị vừa lên tiếng ủng hộ ngũ trưởng lão vẫn nói:

“Vẫn chỉ là suy đoán mà thôi, vẫn chưa có gì chắc chắn cả. Cũng không thể chuyện gì cũng quy về tính toán của Bích Mặc tiên sinh rồi tự mình dọa mình được...”

Trong phòng họp, các vị trưởng lão bắt đầu tranh cãi. Lục trưởng lão, vị trưởng lão ban nãy hỏi ý kiến Từ Vân, cùng vị nữ trưởng lão kia thì cho rằng Phó Kinh Hồng có khả năng nằm trong sắp xếp của Bích Mặc tiên sinh. Ngũ trưởng lão và vị nói đỡ cho lão thì lại cho rằng không nên lo bóng lo gió. Cửu Liên vương cùng Từ Vân thì tiếp tục yên lặng suy nghĩ. Hai nữ trưởng lão còn lại lúc thì góp ý tham gia vào tranh luận, lúc thì lại trao đổi riêng với nhau. Cuối cùng, người lên tiếng cắt đứt cuộc tranh cãi của năm vị trưởng lão không phải Cửu Liên vương hay Từ Vân, mà lại là Kiều Minh Long. Hắn tằng hắng một tiếng, đoạn nói:

“Cửu Liên vương, không biết có thể phiền ngài tra cứu hệ thống của Trang Bức Thần Giáo, xem có đoạn ghi chép nào về quãng thời gian Tiểu Đương gia quá cố của Đao Sơn trong bí cảnh của Kiếm Trì hay không?”

“Chuyện này thì có liên quan gì?”

Ngũ trưởng lão hỏi. Kiều Minh Long không trả lời lão, chỉ lấy tay gõ gõ xuống mặt bàn trong lúc nhìn về phía Từ Vân tộc trưởng. Từ Vân nghĩ nghĩ, rồi nói:

“Tra rồi báo lại cho Kiều thánh tử!”

Lăng Khiếu Thiên nghe vậy thoáng ra vẻ không hiểu, song vẫn làm theo. Được một lúc thì lão nói:

“Thông tin thì có nhưng không nhiều. Nếu Kiều thánh tử muốn biết cụ thể về cái chết của tiểu đương gia của Đao Sơn, thì không có thông tin gì. Do khi Lý Thanh Vân bị Lạc Thủy Thanh đánh đến thừa sống thiếu chết, Tạ Thiên Hoa đã ra tay giết toàn bộ người của Trang Bức Thần Giáo trong cơn tức giận. Những chuyện xảy ra sau đó lão phu cũng không cách nào tra cứu...”

Kiều Minh Long lắc đầu:

“Việc này phía Đao Sơn đã sớm nói cho bản thánh tử. Cái mà ta quan tâm là những chuyện xảy ra trước đó kia. Không biết Vương gia có thể nói vắn tắt những chuyện xảy ra trong Kiếm Vực hay không? Tỉ như, lần này Kiếm Trì có những ai đi vào bí cảnh chẳng hạn...”

Cửu Liên vương gật đầu, đáp:

“Lần này Kiếm Trì cho cổ viện ba suất, nên chỉ có đám thiên kiêu thế hệ này là được vào Kiếm Vực thôi, tên bọn chúng là Chân Lợi Kiếm, Phùng Thanh La, Trịnh Lan Anh, Ngô Quốc Văn thì phải.”

Kiều Minh Long ngắt lời:

“Vương gia, phiền ngài kiểm tra kỹ lại. Ngoại trừ bọn họ ra, ngài chắc chắn là không còn ai khác chứ?”

Lăng Khiếu Thiên hơi cau mày khó chịu vì chất vấn của họ Kiều, song lão vẫn cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa. Sau đó, y nói:

“Kiều thánh tử nhắc nhở không sai, thiếu chút nữa thì bản vương bỏ sót một người. Còn một nữ đệ tử Kiếm Trì nữa. Song kẻ này vô danh tiểu tốt, không thuộc đám đệ tử nổi bật trong giới trẻ của Kiếm Trì, nên cũng không rõ danh tính y thị...”

Kiều Minh Long nghe vậy thì lại hỏi:

“Vương gia, cụ thể đã có những chuyện gì xảy ra với nữ đệ tử kia của Kiếm Trì?”

“Con bé đó bị Lạc Thủy Thanh phế mất tu vi, giờ đã là một người tàn phế.”

Kiều Minh Long nghe vậy thì lục tìm trong nhẫn chứa đồ, lấy ra một cái ngọc giản. Y truyền chân khí vào, tức thì ngọc giản chiếu ra hình một cô gái. Họ Kiều lại hướng phía Cửu Liên vương, hỏi:



“Có phải là người này không?”

Lăng Khiếu Thiên dùng thần thức kiểm tra xong thì giật mình hỏi:

“Chính thị. Dám hỏi Kiều thánh tử, đó là ai?”

Lúc này, Kiều Minh Long mới thở ra một hơi dài, đoạn nói:

“Các vị, có điều này có lẽ các vị nên biết. Phó Kinh Hồng kia còn có một người em gái, vốn là đệ tử Kiếm Trì. Khi trước y làm phản, hoàng thất Đại Sở bắt không được, từng đến tận Kiếm Trì đòi bắt người làm con tin, gây ra động tĩnh không nhỏ. Song, Tam tổ sống chết không giao người.

“Vừa rồi chính là cáo thị truy nã Phó Quân Sước của Đại Sở. Cũng đồng nghĩa, em gái của Phó Kinh Hồng kia chính là một trong những người từng kề vai sát cánh tham gia bí cảnh cùng đám đồ đệ của Lão Thụ cổ viện, lại còn không may bị phế hết tu vi.

“Chuyện này nếu đặt ở bất kỳ thế lực nào khác thì sẽ chấm dứt ở đó. Dẫu sao, một phế nhân không thể tu hành cũng là vô dụng đối với môn phái. Song, đối với Kiếm Trì thích giả nhân giả nghĩa kia, thì chắc chắn không đơn giản như vậy, các vị nói có phải hay không?”

Lục trưởng lão nghe vậy, sắc mặt cũng ngưng trọng hẳn, trầm ngâm nói:

“Kiều thánh tử nói không sai. Đám người Kiếm Trì rất thích nói chuyện nhân nghĩa. Mới khi trước còn không chịu giao người cho hoàng thất Đại Sở, nay chắc chắn cũng sẽ không để bỏ mặc Phó Quân Sước này.”

Ngũ trưởng lão hừ lạnh một tiếng:

“Mua danh bán tiếng mà thôi.”

Lục trưởng lão không phản bác, chỉ nói tiếp:

“Song nếu nói muốn ‘cứu’ một kẻ đã bị phế tu vi, thì chẳng phải...”

Từ Vân tiếp lời:

“Ý lục trưởng lão là Lý Thanh Vân?”

Cửu Liên vương lúc này cũng vỗ trán một cái, nói:

“Tộc trưởng, có chuyện này có thể liên quan. Không lâu trước đây có tin Lâm Phương Dung xuất hiện ở gần ải Quan Lâm. Lúc trước ta cũng không để ý chuyện này, do quan hệ của y thị với Tạ phong tử. Song giờ nghĩ lại thì chuyện này xảy ra không lâu sau chuyện của Phó Quân Sước trong Kiếm Vực...”

Từ Vân lập tức ra lệnh:

“Cho người đi xác minh xem Phó Quân Sước còn ở Kiếm Trì hay không! Nếu còn thì không nói. Nhưng nếu không còn...”

Lão không cần nói hết câu, mọi người có mặt đều đã hiểu được: Nếu em gái của Phó Kinh Hồng không còn ở Kiếm Trì, thì tám chín phần là cô nàng đã đang ở tại Lão Thụ cổ viện rồi!

“Chuyện này... Sao có thể?”

Lão ngũ lắp bắp. Nhưng các trưởng lão khác có vẻ đều đang bắt đầu cùng chung suy nghĩ với tộc trưởng rồi.

Toàn bộ hội đồng Phượng tộc lúc này ngưng trọng nhìn lẫn nhau. Ngũ trưởng lão cùng vị cùng phe với lão tuy vẫn bán tín bán nghi, song cũng không còn cho rằng tất cả chỉ là thần hồn nát thần tính, trùng hợp ngẫu nhiên được nữa. Thế nhưng, chuyện mấy người Tạ Thiên Hoa ở thành Ngự Long đã là chuyện của hơn một năm về trước. Vậy thì, rốt cuộc Bích Mặc tiên sinh đã bắt đầu lên kế hoạch từ bao giờ? Chỉ nghĩ thôi mà các vị trưởng lão Phượng tộc cùng tộc trưởng Từ Vân cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Từ tộc trưởng thở dài một hơi, cố ép cho bản thân bình tĩnh lại, lại ra tiếp một lệnh nữa:

“Còn nữa, cho người giám thị nhất cử nhất động của Phó Kinh Hồng. Nhưng tuyệt đối không được bứt dây động rừng, tránh đừng để bị Bích Mặc tiên sinh phát hiện!”