Tạ Thiên Hoa ngẩn người. Điều mà Lăng Khiếu Thiên vừa nói hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô nàng. Song, Tạ Thiên Hoa lại không tìm thấy nguyên cớ để nghi ngờ lời của lão.
Với ô danh của Trang Bức Thần Giáo tại Huyền Hoàng giới, Cửu Liên vương không có lý do gì để nhận càn. Việc này chẳng có ích lợi gì cho lão ta, ngược lại chỉ tổn hại thanh danh của lão. Dù sao, nếu đặt lên bàn cân, một vương gia có uy vọng nhất Đại Yến và cao tầng của một giáo phái người người muốn đánh, cái nào tốt cái nào xấu, ai cũng có thể nhìn ra. Cũng không phải Tạ Thiên Hoa không nghĩ tới khả năng Lăng Khiếu Thiên biết cô nàng từng giết giáo chúng của Trang Bức Thần Giáo mà muốn mượn cớ gây sự, song nàng ta lập tức gạt giả thuyết này sang một bên. Với địa vị của Cửu Liên vương, nếu muốn gây khó dễ cho cô nàng thực chất không cần một lý do, mà nếu muốn bịa ra một lý do thì cũng không thiếu cách, không cần phải lựa chọn vũng bùn này. Thành thử, nguyên do duy nhất Lăng Khiếu Thiên tự nhận bản thân là cao tầng của Trang Bức Thần Giáo chỉ có một: đây là sự thực!
Cửu Liên vương chờ cô nàng tiêu hóa tin tức này, không nói gì, chỉ yên lặng thưởng trà. Tạ Thiên Hoa sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng nói:
“Không rõ vương gia gọi tiểu nữ đến đây, lại nói ra chuyện này là có mục đích gì?”
Lăng Khiếu Thiên bật cười:
“Tiểu thư không muốn thử xem tu vi cùng chiến lực của Lăng mỗ là thật hay giả sao?”
Tạ Thiên Hoa cũng cười khẽ:
“Vương gia khéo nói đùa. Ban nãy ngài chẳng phải đã cố tình thể hiện cho tiểu nữ xem ngoài sân rồi sao? Hơn nữa, tiểu nữ cũng không có lý do gì để nghi ngờ tình báo của Thiên Cơ Các. Nếu ngài không có chân tài thực học, thì cũng chẳng lên nổi thứ hạng cao như vậy trên Võ Bảng. Tiểu nữ đâu cần tốn công làm việc vô ích?”
“Xem ra người đời nói tiểu thư thông minh tài trí hơn người quả là danh bất hư truyền. Được, vậy ta cũng không lòng vòng nữa. Không biết tiểu thư có hứng thú nghe bản vương kể về tiền thân của Trang Bức Thần Giáo trước Hộ Thiên Chi Chiến hay không?”
“Vương gia cứ nói.”
“Trước khi Thiên đạo bị tổn hại trong Hộ Thiên chi chiến, cứ một thời gian, lại có một số người được Thiên đạo lựa chọn để làm đại diện cho nó. Những người này nhờ có kết nối trực tiếp với Thiên đạo mà có thể hiểu thiên cơ, biết thiên ý, từ đó ‘thay trời hành đạo’, thưởng thiện phạt ác. Họ được Thiên đạo ban cho công pháp tu luyện đặc thù, có thể kết nối với thiên đạo, phóng thích thiên uy, lại có thể tự do đi lại khắp các chốn trong phạm vi Huyền Hoàng giới, bao gồm cả các bí cảnh, thậm chí mang theo trợ lực nếu cần thiết để truy bắt kẻ ác. Vì bọn họ thế thiên hành đạo, lại làm việc vì bảo hộ cho Thiên đạo, nên được gọi là Thiên Vệ. Đây cũng chính là tiền thân của Trang Bức Thần Giáo ngày nay…”
Lão nói đến đây thì ngưng một lúc như hồi tưởng chuyện gì, cũng để cho Tạ Thiên Hoa tiêu hóa lượng tin tức này, rồi mới nói tiếp:
“Thế nhưng sau Hộ Thiên chi chiến, Thiên đạo bị tổn hại nặng nề, lâm vào ngủ say, Thiên Vệ tuy vẫn còn kết nối với Thiên đạo, song lúc này Thiên cơ trở nên mờ mịt, Thiên ý cũng không còn rõ ràng nữa. Không còn biết làm gì mới đúng là ‘thay trời hành đạo’, mỗi một Thiên Vệ lúc đó lại có cách nghĩ của riêng họ. Mà cũng bởi vậy mà từ đó Thiên Vệ chia năm sẻ bảy, tự hành động riêng lẻ. Có những người còn giữ được sơ tâm, vẫn muốn tiếp tục nhiệm vụ của Thiên Vệ khi xưa, song cũng có những kẻ tự tư tự lợi, tha hóa biến chất. Lại thêm việc Thiên đạo bị tổn thương, công pháp đặc thù cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng.
“Kể từ sau Hộ Thiên chi chiến, Thiên đạo không còn đầy đủ, các cảnh giới sau ngũ cảnh sập xuống thành Vụ Hải, điều này ai ai cũng biết. Song, cái tổn hại lớn hơn là không còn ai có thể thành tựu trường sinh được nữa. Chỉ có những cường giả đã tựu trường sinh từ trước Hộ Thiên chi chiến là tránh thoát sinh lão bệnh tử mà thôi, nhưng ấy là đối với người bình thường. Còn Thiên Vệ có kết nối thẳng với Thiên đạo, thành thử còn chịu tổn hại nặng nề hơn. Thiên Vệ đã vào Vụ Hải tuy vẫn còn Thiên uy nhưng chiến lực giảm mạnh, lại vô cùng khó tiến giai, khó hơn người thường cả trăm lần. Thiên Vệ chưa vào Vụ Hải, nhất là Thiên Vệ gia nhập sau Hộ Thiên chi chiến hoàn toàn không cách nào vào Vụ Hải, tu vi cùng chiến lực cũng chỉ có thể dùng hai chữ ‘cặn bã’ để hình dung. Thế nên mới có tình cảnh của Trang Bức Thần Giáo hiện nay…”
Lăng Khiếu Thiên nói tới đây thì thở dài một hơi tiếc nuối. Tạ Thiên Hoa nghe lão nói nãy giờ, đã nắm được điểm mấu chốt, liền hỏi:
“Vương gia, theo như lời ngài nói, thì tiểu nữ có thể nhận định ngài là cường giả đã tựu trường sinh trước Phản Thiên chi chiến nên mới còn sống tới bây giờ không?”
Cửu Liên vương thoáng ngẩn người, sau đó cười nói:
“Tạ tiểu thư quả nhiên là thông minh, song tiểu thư mới chỉ đoán đúng một nửa thôi.”
Lão nhấm ngụm trà cho đỡ khô miệng rồi mới nói tiếp:
“Tiểu thư đoán không sai, lão phu là người sống từ trước Hộ Thiên chi chiến. Song, ta không may mắn như tiểu thư nói, chưa tu luyện được đến thành tựu trường sinh.”
Nhìn vẻ mặt ngờ vực của cô nàng, Lăng Khiếu Thiên cười khổ:
“Kể ra cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, Lăng mỗ khi xưa là một trong các Thiên Vệ từng bị ma đầu thế tôn bắt làm tù binh. Đại ma đầu từng thí nghiệm trên người lão phu, cho nên tính ra, ta có thể tính là một nửa người cơ quan. Cũng vì vậy mà mới sống được tới bây giờ.”
Tạ Thiên Hoa giật mình, chăm chú nhìn kỹ lão vương gia trước mặt, song vẫn không thấy lão có điểm gì khác một người bình thường. Cô nàng toan mở miệng hỏi, “Trên đời có cơ quan thuật cao minh đến thế sao?” nhưng lại chợt nghĩ đến một “người quen”…
Ý nghĩ này làm chính Tạ Thiên Hoa giật mình thảng thốt. Như để khẳng định nghi vấn trong lòng cô nàng, Lăng Khiếu Thiên lại tiếp tục nói:
“Tuy thế tôn là đại ma đầu người người muốn đánh, song không thể phủ nhận y là bậc kỳ tài hiếm thấy ở đời. Xét về tài trí, y là nhân trung long phượng, xét về chiến lực, y cũng độc bộ thiên hạ. Nếu không phải dã tâm của y quá lớn, muốn phá hủy thiên đạo, khiến chúng sinh lầm than, phế tu vi tất cả tu hành giả trong thiên hạ, khiến không ai còn có thể tiếp tục tu luyện, thì có lẽ cũng không bị tất cả chống lại, mà cuối cùng bị Thiên đạo phong ấn trong Lão Thụ cổ viện…”
Lời này nói ra, tai Tạ Thiên Hoa như ù đi. Cô nàng bất giác hồi tưởng lại vô vàn kỷ niệm trong vòng một năm qua ở Lão Thụ cổ viện, bên tai thì văng vẳng những điều Cửu Liên vương mới nói về “đại ma đầu” thế tôn. Lăng Khiếu Thiên thấy nàng ta thất thố thì không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ yên lặng thưởng trà.
Về phần Tạ Thiên Hoa, tuy cô nàng hiểu rõ Cửu Liên vương muốn ám chỉ điều gì, song vẫn không cách nào liên tưởng ông sư phụ bình bình phàm phàm nhà mình với “đại ma đầu” tội nghiệt chồng chất trong miệng lão. Ngoài ra, nhắc đến cái danh xưng “thế tôn”, thì Tạ Thiên Hoa lại nhớ tới hai việc:
Thứ nhất, là mới không lâu trước đây, trong mỏ Cô Sơn, Hồng Vân từng “nhờ người” cho nàng ta xem một đoạn “quá khứ” khi một Thanh Tước với danh xưng “Thiên Hoa tiểu thư” phản bội người có tên “thế tôn”, lại diệt sát cả tộc người khổng lồ vô tội, biến họ thành những quái vật trong khu mỏ…
Thứ hai, chuyện này xảy ra khá lâu trước đây, khi Huyền Thanh nương nương lần đầu rời Lục Trúc hải, gặp gỡ Lý Trầm Châu, đã từng tấn công Lý tiền bối rồi bị đánh cho tí thì xanh cỏ, còn may Tiểu Thạch tiền bối đến can gián kịp thời. Khi đó, tuy tình cảnh rất hỗn loạn, Tạ Thiên Hoa cũng nghe câu được câu không trong đoạn hội thoại của mấy người họ, song cô nàng cũng hiểu được tình hình đại khái là “bà bà” tưởng nhận nhầm người nên mới ra tay. Sau đó, sau khi nghe được thông điệp của Vương Tiểu Thạch, lại nghĩ là nhận đúng người, hay ít nhất là nghi ngờ không chắc chắn, nếu dựa vào hành động tiếp theo của bà ta mà phán đoán. Mà cái tên Huyền Thanh nương nương khi ấy nói ra trước khi động thủ, hình như chính là “thế tôn”.
Sau đó, Tạ Thiên Hoa có nhiều lần gặng hỏi, nhưng Huyền Thanh nương nương luôn nói lảng đi chuyện khác, không chịu giải hoặc cho cô nàng. Thành thử, cho đến nay, Tạ Thiên Hoa vẫn còn nhiều điểm chưa hiểu được về chuyện ngày hôm đó. Thế nhưng, nếu nói về Huyền Thanh nương nương thì cô nàng lại hiểu vài phần. Bà bà từng nói bà không rời Lục Trúc hải là vì ở đó chờ một người. Song, ngay sau khi gặp gỡ hai vị tiền bối cổ viện thì bà ta lại lập tức chuyển nhà về cạnh cổ viện. Tạ Thiên Hoa vốn không tin lý do bà ta lấy là không yên tâm cô nàng nên mới chuyển về gần. Khả năng cao hơn chính là bà ta đã xác định, hoặc ít nhất là nghi ngờ sư phụ chính là người mình chờ đợi bấy lâu.
“Xem ra lần này xong việc, về cổ viện, nhất định phải hỏi bà bà cho ra nhẽ mới được!”
Nhờ nghĩ đến mấy chuyện này mà Tạ Thiên Hoa bình tĩnh hơn không ít. Cứ cho là sư phụ cô nàng chính là “đại ma đầu” trong miệng thiên hạ thì đã sao? Một người đáng để bà bà chờ lâu như vậy, hẳn cũng không thể là người xấu. Lại nói, sau lần “làm ơn mắc oán” ở trấn Thiết Khanh, Tạ Thiên Hoa cũng phần nào hiểu được miệng lưỡi thế gian không phải lúc nào cũng đứng ở phía lẽ phải. Mà những chuyện xoay quanh sư phụ quả thực quá phức tạp, không thể vội vàng đưa ra quyết định gì được. Thành thử, cô nàng thấy cần tự mình làm rõ mọi chuyện rồi mới tính tiếp. Chưa kể, ở cổ viện một năm, chả lẽ cô nàng còn không hiểu tính cách và cách hành xử của Nguyễn Đông Thanh? Gã từng không chỉ một lần nhắc nhở mấy người bọn họ:
“Làm người ai cũng có lúc đúng lúc sai. Quan trọng không phải không bao giờ làm gì sai, mà là biết sai thì phải sửa. Chính thầy cũng không phải ngoại lệ, cho nên, nếu thấy có gì thầy làm chưa tốt thì phải góp ý để thầy rút kinh nghiệm.”
Rồi thì:
“Ở đời không thể chỉ tin lời từ một phía. Phải tìm hiểu góc nhìn của tất cả các bên liên quan và tình huống thật sự, rồi mới quyết định xem ai đúng ai sai. Kể cả khi bên liên quan là thầy, thì cũng đừng tin thầy hoàn toàn, vì thầy cũng có thể có lúc sai sót. Hồi trước chả phải cũng từng có một đoạn hiểu lầm với Nho môn đó sao?”
Tuy đám đồ đệ bọn họ không cho rằng Nguyễn Đông Thanh có thể phạm sai lầm như gã vẫn nói, song họ cũng vẫn ghi tạc lời của gã trong lòng. Thành thử, giữa miêu tả của Cửu Liên vương về một “đại ma đầu” vì “dã tâm cá nhân” mà “không quan tâm hậu quả” đối với thương sinh thiên hạ, với ông thầy luôn nhắc nhở bọn họ không được chủ quan tin hoàn toàn vào bất cứ ai, bao gồm cả gã, còn nói ra rả phải tránh tự cho bản thân là luôn đúng, Tạ Thiên Hoa thấy chuyện này cần điều tra kỹ hơn, không thể lập tức tin tưởng lời của Lăng Khiếu Thiên.
Tạ Thiên Hoa càng nghĩ lại càng bình tĩnh trở lại. Điều này trái ngược hoàn toàn với dự đoán của Cửu Liên vương, khiến lão ta thoáng cau mày. Song hành động này trôi qua rất nhanh, cô nàng khi ấy còn mải suy nghĩ nên không để ý. Sau khi điều chỉnh được trạng thái, nàng ta cười khẽ, nói:
“Vậy vương gia đây là muốn ám chỉ gia sư tiểu nữ có liên quan tới thế tôn, hoặc chăng chính là ‘đại ma đầu’ hay sao?”