Lại kể chuyện của Lý Thanh Vân...
Cậu chàng chính đang cùng hai người Long Thanh Y, Long U rẽ nước bơi về phía vịnh đảo Hải Lưu. Bấy giờ bên dưới bọn họ là vực thẩm khổng lồ, phía trên đầu là vô số đảo lớn đảo nhỏ, nửa nổi nửa chìm, chẳng khác nào một mê cung. Mà lúc này, ba người giống như đã xúc phạm phải một loại trận pháp, hoặc cấm kỵ nào đó. Tức thì, biển như sôi trào, từ dưới đáy vực, Hải Thú cuồn cuộn tràn đến, dễ đến hàng ngàn hàng vạn.
Con nào con nấy đều nhe nanh, giơ tay, bổ nhào về phía ba người.
Lý Thanh Vân theo bản năng một tay giữ vỏ ốc, một tay tung chưởng. Ngặt nỗi cậu chàng từ xưa đến giờ chưa từng ra biển, chính là một con gà công nghiệp. Gà mà xuống biển sâu, còn vẫy vùng được mới là lạ.
Chỉ thấy tay đưa, chân đạp đến đâu, nước biển chung quanh lại kháng cự, đè ép tới đến đó, khiến những chiêu số Lý Thanh Vân vốn đã nằm lòng hiện tại lại trúc trắc muôn phần, chẳng thể nào xuất thủ tự như. Cậu chàng vung chưởng trên bờ uy mãnh bao nhiêu, đối cứng với cường giả ngũ cảnh thế nào thì dưới này lại giống như là ca kỹ múa võ, trông thì đẹp mắt mà chẳng có tác dụng gì.
Bấy giờ, thân ở trong biển, Lý Thanh Vân mới hiểu vì sao Dương Quá dành ra mấy năm vung chưởng đánh sóng biển, công lực lại đại tiến như vậy.
Nghĩ thì chậm, đến lại nhanh. Hai người Long Thanh Y, Long U phát hiện Lý Thanh Vân hiện giờ đã vô dụng, cũng không cần trao đổi lấy một câu, lập tức chia ra hành động. Chỉ thấy Long Thanh Y vặn mình, hóa thành một con giao long mình dài mười trượng, toàn thân óng ảnh vảy xanh biếc. Y thị cuộn mình, bao bọc Lý Thanh Vân lại, trừng mắt rống một tiếng về phía đám Hải Thú.
Long U thì trái lại, hoàn toàn không hiển lộ bản thể, vẫn lấy dáng vẻ một cô bé đứng cản trước muôn vàn Hải Thú. Cô nàng đưa tay về phía trước, điểm một cái vào mặt biển, nhẹ giọng:
“Dừng!”
Tức thì, tựa như thần thông Ngôn Xuất Pháp Tùy của các đời Văn Thánh, đáy biển Phong Bạo theo một tiếng nói của Long U mà tựa như trở thành ao tù, nước đọng. Đám Hải Thú lúc trước quẫy tay đạp chân một cái có thể bắn đi cả trăm thước thì hiện tại tựa hồ như cá mắc cạn, phí sức chín trâu hai hổ mới có thể nhích được một tấc.
Lý Thanh Vân thấy cô tiểu sư muội hờ nhà mình chỉ quát khẽ một tiếng đã có thể cản được hàng vạn Hải Thú, trợn mắt há miệng, kinh ngạc không nói nổi một câu.
Thế nhưng Hải Thú từ đáy vực xông lên đâu chỉ có vài vạn? Bấy giờ, lại có mấy vạn con từ những hướng khác vọt ra khỏi đáy vực, xông tới chỗ ba người. Đại bộ phận tuy là nhắm vào Long Thanh Y, song cũng có một số không nhỏ tìm đến Long U mà cắn, mà xé. Sứ giả Long tộc khẽ rung mình một cái, quẫy đuôi đánh văng vô số đối thủ, miệng thổi ra một hơi Long Tức.
Chỉ thấy ánh sao lấp lóa, không thiếu Hải Thú trúng phải thần quang, lập tức phân giải thành ánh sao, biến mất trong lòng biển.
Bên còn lại, Long U tiếp tục tập trung khống chế hơn vạn đối thủ không cho động đậy, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn cái đám Hải Thú đang xồng xộc lao về phía mình lấy một cái. Đám kia được thế càng làm càn, miệng máu mở rộng, cắn mạnh vào người cô bé một cái. Lập tức, thân thể Long U cứ thế đứt ra làm đôi, tưởng như đã ngọc nát hương bay.
Thế nhưng, lạ một nỗi, ấy là chỗ hai nửa thân thể cô bé đứt lìa lại không thấy máu thịt tạng phủ, trái lại bắt đầu tràn ra ánh sáng bạc lóng lánh nhu hòa, giống như ánh trăng ngày rằm, chiếu rọi bốn phía.
Lại nghe nửa người trên của Long U cất tiếng cười khanh khách, mắng:
“Dám đánh lén đúng không? Chờ ở đó!”
Cô bé vừa dứt lời, bèn đưa tay vẩy một cái. Lập tức, cái miệng há hốc của đám Hải Thú giống như bị thứ gì khống chế, kéo banh cả ra, khiến khóe miệng nứt toác, máu chảy ào ào. Cả đám trợn tròn con mắt, đồng tử đảo liên hồi, song cũng giống như hơn vạn Hải Thú đang bị Long U khống chế, bọn chúng muốn động một cái cũng chẳng được.
Lúc này, bụng cả đám bắt đầu căng phồng lên một cách quái dị, trên mặt cũng dần dần hiện lên vô vàn mạch máu, nhất là dưới đuôi mắt càng căng phồng lên dữ tợn, hệt như một đám giun đất đang bò dưới làn da. Long U nhún vai, nói:
“Tuy nói hai tộc chúng ta có minh ước, không thể tùy tiện đánh giết Hải Thú. Nhưng lần này các người động thủ trước, thế thì không trách được bản công chúa rồi. Bạo!”
Cô bé vừa quát một tiếng, lập tức cái bụng căng phồng của đám Hải Thú vỡ toạc, máu tươi ối ả xối ra ngoái, nhiễm đỏ cả một vùng biển. Mạch máu trên mặt cũng đồng thời nổ tung, đẩy văng hai con mắt lồi to tướng ra ngoài, trôi nổi trong biển. Đám Hải Thú bị trúng độc thủ của Long U lúc này hai mắt đều mất, bảy lỗ chảy máu, bụng rách toạc từ giữa ngực đến tận ngay trên thắt lưng, phủ tạng lòng thòng trượt hết ra bên ngoài, thảm không tả xiết.
So với thủ đoạn của Long Thanh Y, cảnh tượng khi cô bé này ra tay không nghi ngờ máu me be bét hơn nhiều. Đến ngay cả sứ giả của Long tộc cũng phải chau mày, lắc cái đầu giao long khổng lồ mấy cái, tỏ vẻ hết sức bất lực.
Tiếp sau đó...
Long Thanh Y phóng Long Tức, Long U thì bắt đầu tràng đồ sát đẫm máu của mình, chẳng mấy chốc vùng biển chỗ vịnh Hải Lưu nhuộm đẫm máu tươi, đứng trên mặt biển cũng có thể nhìn thấy được. Xác Hải Thú cứ thi nhau rơi rụng xuống vực thẳm bên dưới.
Lý Thanh Vân được Long Thanh Y che chở, lúc này trông thấy cô bé “hoạt bát lém lỉnh” mới nãy vừa cười khanh khách, vừa tàn sát Hải Thú, thế như hồng thủy chẳng thể ngăn trở, không khỏi nuốt nước miếng một cái.
“Sư phụ dạy xem sách không thể nhìn bìa, không thể trông mặt mà bắt hình dong thật đúng lắm thay.”
Lại qua chừng nửa khắc, số lượng Hải Thú chết không có hai ba mươi vạn thì cũng phải mười sáu, mười bảy. Bấy giờ, bên dưới đáy vực bỗng chốc bộc phát một tiếng rống đinh tai nhức óc. Chính chủ còn chưa ra mặt, nhưng biển cả đã vì tiếng kêu mà xao động dữ dội. Đám Hải Thú bị Long U khống chế nháy mắt đã lấy lại tự do, song cũng không tiếp tục nhào tới công kích mà đều cúi đầu xuống. Hai nửa cơ thể của Long U lúc này cũng liên tục gợn sóng, không thể không hợp lại, hóa thành thực thể. Bản thể của Long Thanh Y to lớn, chịu xung kích từ tiếng rống cũng nặng nhất, thoáng chốc đã bay ra ngoài đến nửa dặm, miệng ói ra một búng máu xanh.
Long U vội vàng chuyển thân, chạy đến chỗ Long Thanh Y, vừa lao đi vừa hô:
“Sư huynh! Hỏng! Có biến! Vương Thú bị kích động rồi!”
“Chuyện này...”
Lý Thanh Vân cũng có chút không dám tin nhìn về phía Long U. Nếu không phải trước đó hai người sớm đã nói không rõ ràng chuyện của Hải Thú cho lắm, cậu chàng khéo đã nghĩ cô bé cố tình chơi khăm mình, ngăn chặn Lý Thanh Vân tiếp cận vịnh đảo Hải Lưu.
Bấy giờ, vực sâu đã bắt đầu rung chuyển dữ dội, lượng lớn cát biển, nước biển chảy xuống, cơ hồ hóa thành một cái vòi rồng.
Uy áp khủng khiếp lan tràn ra, khiến Lý Thanh Vân chỉ cảm thấy tức ngực khó thở, trái tim cuồn cuộn dâng lên một thứ cảm xúc lẫn lộn khó tả bằng lời. Khóe mắt cậu chàng không tự chủ được rơi xuống một giọt lệ, nhưng lập tức đã bị cuốn vào cùng nước biển, thành thử tính cả bản thân cậu chàng, không một ai nhận ra cả.
Ngay lúc Long Thanh Y và Long U định dẫn Lý Thanh Vân tháo chạy, thì đã thấy từ chỗ đảo lớn nhất ở vịnh đảo Hải Lưu, một điểm sáng lao vút ra ngoài, đâm thẳng xuống biển, cuối cùng lơ lửng bên trên đáy vực sâu vạn trượng. Lý Thanh Vân nheo mắt nhìn, phát hiện trong điểm sáng là một thanh trường đao, lưỡi dài ba thước, sống đao thẳng tắp, chuôi đao uốn lượn như thân rồng, toàn thân đen nhánh như mực.
Theo đó, uy áp lan tràn ra từ đáy vực cũng bị trường đao áp chế, ép quay ngược trở về.
Đám Hải Thú nhìn thấy đao này, đều nháo nhào dáo dác cả lên, xem chừng là bất an lắm. Chẳng mấy chốc, con này chồm lên con kia, con kia xô đẩy con này. Tuy trên dưới không có một con chạy trốn, đều vây chặt lấy trường đao, nhưng xem dáng vẻ đứa nào đứa nấy đều cố gắng cách thanh đao càng xa càng tốt, không khỏi khiến người ta cảm thấy buồn cười.
“Đám Hải Thú vừa hận lại vừa sợ đao này, vậy thì mười phần chắc chín đó là Du Long đao của Thái Tổ rồi.”
Lý Thanh Vân nói xong, chặc lưỡi một cái, thầm nghĩ...
Thẩm quân sư không hổ là nữ trung hào kiệt, không ngờ đúng như y thị dự đoán, Du Long đao đích thực được Thái Tổ giấu ở vịnh đảo Hải Lưu.
Số chương còn lại hôm nay: 3 chương chính truyện.