Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 295: Gặp Chưởng Kiếm Quan, Đến Thanh Trúc Tự




Sau tiếng quát của Lý Huyền Thiên, một phụ nhân thấp lùn tay cầm lang nha bổng lóc cóc từ trong khu rừng phía nam núi Tuyên đi ra. Y thị mặc một bộ giáp bạc, chế tác rất tinh xảo, có lẽ chỉ thua hộ giáp của Hồ Ma Huyền Nguyệt một chút, Cây lang nha bổng trên tay cố tổng cộng chín chín tam mươi mốt răng, hứng nắng chiếu ra từng tia sáng lạnh, đủ thấy cũng là loại thần binh hiếm có ở đời. Lưng mụ cõng một thanh kiếm gỗ chạm khắc đơn sơ, chuôi kiếm còn mẻ mất một miếng, nhìn qua cực kỳ bình thường, đặt cạnh thanh lang nha bổng của y thị thì khác biệt càng rõ như ngày với đêm.

Mụ chạy đến trước mặt Lý Huyền Thiên thì quỳ thụp một gối xuống, hô lên:

“Hạ quan Hoàng Thanh Nhàn khấu kiến điện hạ.”

Y thị vốn đã thấp bé nhẹ cân, bây giờ quỳ xuống cả người lại càng ngắn đi cơ hồ chỉ còn một mẩu, đầu chỉ quá đầu gối Lý Huyền Thiên một chút.

Võ Hoàng cau mày, quát:

“Nói... rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Bẩm điện hạ, hôm nay là hội Thiên Trì, người lên núi Tuyên thượng vàng hạ cám. Hạ quan và Hoắc đại nhân bàn với nhau đến trấn thủ trọng địa phía núi nam đề phòng có gian tế thừa loạn trà trộn vào thành. Quả nhiên là bắt được tên này đang lén lén lút lút, dấm dúi ở gần chỗ Thanh Trúc tự.”

Hoàng Thanh Nhàn nói đến đây, Lý Huyền Thiên đã xen vào:

“Thế nên nhà ngươi cho là đang làm chuyện công, chẳng cần biết một vừa hai phải đã hạ lệnh phóng tên về phía tiên sinh phải không? Nếu như là người khác, há chẳng phải đã là vong hồn dưới tiễn của các ngươi rồi sao?”

“Chuyện này là lão hủ sai quấy, chọc phải người không nên chọc. Thế nhưng cho dù là Võ Hoàng điện hạ trách tội thì lão hủ vẫn không thấy mình làm có gì sai. Mặt nam núi Tuyên là quân cơ trọng địa, hi sinh một người để giữ bí mật thì có gì sai?”

Nguyễn Đông Thanh thấy hai người cãi nhau ỏm tỏi, mới hắng giọng một cái, nói:

“Điện hạ bớt giận, dù sao lần này tại hạ cũng đã may mắn giữ được một mạng. Coi như chuyện to co làm bé, để Hoàng đại nhân đây dẫn tại hạ đến thăm Thanh Trúc tự là được rồi.”

“Vậy bản hoàng nể mặt tiên sinh. Nhớ cho kỹ, nếu tiên sinh mà mất một cọng tóc thì mặc xác là lý do gì, bản hoàng tru di tam tộc nhà ngươi đầu tiên.”

Lý Huyền Thiên lườm Hoàng Thanh Nhàn một cái, ném lại một câu đe dọa, kế mới hướng về phía Bích Mặc tiên sinh của chúng ta gật đầu, thu bàn tay lại. Chỉ thấy phân thân của lão theo đó mà từ từ tan biến, hóa thành vô vàn điểm sáng chui vào tấm lệnh bài tùy thân của Nguyễn Đông Thanh, ngay cả một lời nói thừa cũng không có.

Bích Mặc tiên sinh của chúng ta thấy tác phong đánh nhanh diệt gọn của Võ Hoàng, cũng chỉ có thể nhún vai một cái, hướng về hội phụ huynh, chắp tay

“Xin cảm ơn chư vị ra tay tương trợ!”

“Tiên sinh khách khí rồi.”

Ba người Lâm Phương Dung, Tạ Hàn Thiên và Lâm Bá Thiên đồng thời thi lễ một cái, sau đó biến mất.

oOo

“Tiên sinh... đây chính là Thanh Trúc Tự.”

Hoàng Thanh Nhàn đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng lại kín đáo chặc lưỡi khe khẽ một cái.



Tên “gian tế” của Huyết Nhãn Trúc Thử tộc ban nãy đương nhiên là cùng một giuộc với mụ ta, hai bên diễn một vở tuồng “tai nạn lúc bắt gian tế”, cố tình để Nguyễn Đông Thanh hãm thân trong mưa tên. Sau đó, nếu phía trên có trách cứ thì cũng là “sự đã rồi”.

Tuy nói Dược Thánh đã đích thân động thủ, song ở đời có ai chê mình quá giàu? Nếu như có thể nẫng tay trên, cướp lấy công lao này, thì cho dù hai người bọn chúng có phải từ quan, rời khỏi Đại Việt thì cũng có là gì?

Võ Hoàng Lý Huyền Thiên tuy có đáng sợ, Đại Việt dẫu có là bá chủ một phương.

Song... Đế Mộ mới chân chính là thế lực thống trị Huyền Hoàng giới.

Đương nhiên, Lão Thụ cổ viện là một ngoại lệ.

Đáng tiếc, mộng đẹp tan thành bọt nước.

Cũng may mụ và Hoắc Kim Trọng lúc bày mưu nghĩ kế vẫn chừa một đường lui cho bản thân, nếu không hiện giờ có lẽ đã đầu một nơi thân một nẻo trước lửa giận của Võ Hoàng rồi.

Câu nói bất ngờ của Hoàng Thanh Nhàn khiến người từ nãy đến giờ đầu óc vắt trên mây trên gió – Bích Mặc tiên sinh của chúng ta – giật mình thảng thốt một cái, kế dùng ánh mắt đầy áy náy nhìn về phía y thị.

Nói sao thì nói, Hoàng Thanh Nhàn cũng là Chưởng Kiếm quan của thành Bạch Đế.

Sau khi nhiệm vụ tiếp sứ chấm dứt, rất có thể Nguyễn Đông Thanh sẽ thực hiện lời hứa với Hồ Ma Huyền Nguyệt, chạy đến đây thử việc một thời gian. Hai người bọn họ tính ra cũng là nửa đồng liêu với nhau, bây giờ gã lại thiếu tôn trọng Hoàng Thanh Nhàn như vậy, quả thực có chút không nói nổi.

“Tiên sinh ngày bận trăm công nghìn việc, vừa phải lo lắng chuyện tiếp đón sứ thần, vừa phải chuẩn bị luận đạo với Kim Thiền Tử, thất thần một chút cũng là chuyện dễ hiểu.”

Chưởng Kiếm quan thay gã lấy cớ lại càng khiến Bích Mặc tiên sinh của chúng ta xấu hổ không thôi, chỉ biết cười gượng một tiếng.

Thời gian gần đây, quả thực là gã thường hay thất thần, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Thế nhưng lúc tỉnh lại, Nguyễn Đông Thanh lại chẳng tài nào nhớ nổi phần lớn những gì mình vừa nghĩ. Tỉ như lần này cũng vậy, tuy gã đã nghĩ ngợi vẩn vơ hồi lâu, song ý nghĩ cuối cùng mà Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nhớ được chính là:

“Sao hội phụ huynh cổ viện lắm người tên Thiên thế nhỉ?”

Lý Huyền Thiên, Tạ Hàn Thiên, bây giờ thêm Long Bá Thiên cũng coi như một chân tạm thời trong hội phụ huynh học sinh.

Còn về cái cuộc luận đạo với Kim Thiền Tử và chuyện tiếp đón sứ thần, quả thực là Nguyễn Đông Thanh ban nãy quên béng đi mất.

Cũng may, Hoàng Thanh Nhàn không tiếp tục dừng lại ở chủ đề này, mà chậm rãi giới thiệu:


“Năm mươi năm trước khi thành chủ tiền nhiệm quyết định tiếp tục mở rộng việc xây dựng trên núi Tuyên thì đào được lối vào của một chùa cổ và một tấm bia đá đề Thanh Trúc tự. Sử quan xem qua, nói rằng chùa này rất có thể đã có niên đại cả mấy ngàn năm, bên trong chắc hẳn có rất nhiều kinh văn phật kệ. Tiên sinh nếu muốn thì cứ thong thả tìm hiểu, bà già sẽ đứng ngoài canh cửa cho, đảm bảo đến một con ruồi cũng không dám lảng vảng đến quấy rầy tiên sinh”

Nguyễn Đông Thanh nghe vậy, nhíu mày, hỏi:

“Mấy ngàn năm trước? Không phải khi đó Đại Việt hãy còn là lãnh thổ của Bạo Long hay sao? Rốt cuộc là thằng cha nào thần kinh rung rinh chạy đến đây mở chùa?”

Hoàng Thanh Nhàn:



“...”

Lối suy nghĩ của thằng cha này quả thực là khác người, lão bà bội phục.

Y thị đương nhiên biết lời giải thích của mấy tay sử gia là nói quàng nói xiên để che giấu chân tướng của Thanh Trúc tự mà thôi. Song chuyện không liên quan đến mũ ô sa của mình, Hoàng Thanh Nhàn đâu có rỗi hơi rửng mỡ mà đi đối đầu với Nho môn, với cựu thái sư Trương Hạo làm gì?

Thế nhưng...

Nguyễn Đông Thanh là người đầu tiên mụ gặp nhìn ra được mấu chốt của vấn đề, nhưng lại có kết luận đi vào lòng đất như vậy.

Người bình thường phát hiện mấy ngàn năm trước Đại Việt là lãnh thổ của Bạo Long, ý nghĩ đầu tiên chẳng nhẽ không phải: “Mấy tên sử gia này có vấn đề” hay sao?

Bích Mặc tiên sinh thì tốt, chĩa ngay mũi dùi vào mấy nhà sư xây chùa.

Đến lúc này, Chưởng Kiếm quan của thành Bạch Đế cũng chẳng rõ rốt cuộc tên trước mặt mình đang giả ngây giả dại hay thực sự đầu óc không bình thường nữa.

“Thiên hạ rộng lớn, không thiếu chuyện lạ, trên đời kỳ nhân dị sĩ đâu có ít?”

Hoàng Thanh Nhàn đáp, đồng thời lặng lẽ chèn thêm một câu trong lòng:

“Chẳng phải ngay trước mặt ta có một tên hay sao?”

“Lời ấy cũng có lý.”

Bích Mặc tiên sinh của chúng ta thì mặt tỉnh bơ như không, sau đó lách qua người bà già lùn, nhìn về phía tàn tích của ngôi chùa cổ. Không rõ do thảm họa tự nhiên nào hay bàn tay con người tác động mà ngôi chùa cơ hồ lún xuống đất đến hơn hai trượng, cổng tam quan cũng vẫn còn cách nền đất nơi Nguyễn Đông Thanh đang đứng đâu đó một gang tay. Một bậc thang lèn bằng đất dẫn vào cổng chùa, khiến gã có cảm giác như đang đứng trước lối vào một lăng mộ cổ chứ chẳng phải một chốn cửa thiền ngõ trúc.

Hoàng Thanh Nhàn thấy gã đứng trước cửa Thanh Trúc tự mà ngẩn tò te, nửa như dè chừng nửa như choán ngợp, không khỏi lộn cả ruột, chỉ biết hắng giọng giục:

“Tiên sinh, trời không còn sớm...”

“A. Thứ lỗi, thật ngại quá. Lần đầu được thấy một nơi tử khí sâm nghiêm thế này, hơi hoảng hồn.”

Hoàng Thanh Nhàn nghe gã giải thích, trợn mắt, con ngươi đảo một vòng, hai hàm răng nghiến vào nhau trèo trẹo. Nếu không phải ký ức về đội hình bảo kê đầy hung hãn của Nguyễn Đông Thanh hãy còn mới nguyên trong tâm trí, khéo mụ đã không kìm nổi mà giáng cái lang nha bổng đang cầm xuống giữa đầu hắn.

Mẹ nó...

Nhà ngươi có phân thân của Lôi Đình Kiếm Tổ, Tạ Phong Tử, Long Vương, Võ Hoàng hộ mạng mà còn có mặt mũi nói một ngôi chùa bỏ hoang là đáng sợ?

Bích Mặc tiên sinh... làm người cũng phải có liêm sỉ. Ngươi có hóa trang phàm nhân cũng không nên giở trò vô lại như thế.

Nguyễn Đông Thanh đương nhiên không biết ý nghĩ trong đầu Hoàng Thanh Nhàn lúc này. Gã hít sâu một hơi, thu hết can đảm, rồi mới lò dò dò dẫm từng bước, đi xuống ngôi chùa cổ.