Chân khí của Huyền Hoàng giới thực ra cũng có thuộc tính, bao gồm: kim mộc thủy hỏa thổ phong lôi quang ám.
Song... tính chất của chân khí thực ra không quá quan trọng đối với người chưa vào Vụ Hải. Người chân khí thuộc tính thủy ở Huyền Hoàng giới vẫn có thể sử dụng thần thông hệ hỏa như bình thường, tuy rằng uy lực không bằng người khác, nhưng khác biệt chưa lớn. Chỉ đến khi đạp chân vào Vụ Hải, cần có một “đạo” của bản thân để tìm hiểu chuyên tu, thuộc tính của chân khí mới trở nên cần thiết.
Thành thử chuyện chân khí có thuộc tính khác nhau không quá phổ biến, ngay cả trong các thánh địa tu hành. Đệ tử lúc vừa nhập môn tuy cũng có sử dụng Trắc Khí Thạch để đo tu vi sâu cạn, thuộc tính chân khí là gì, song cũng chỉ biết để đấy mà thôi. Phải đến khi tu vi đã đến ngũ cảnh thì sư phụ mới giảng giải chuyên sâu, giúp người nọ chọn một con đường phù hợp nhất với thuộc tính chân khí của mình.
Lôi Thạch là một loại tinh thể hiếm thấy, thường có trên Thiên Đảo, rất mẫn cảm với thuộc tính lôi trong chân khí. Khi tiếp xúc với chân khí ngậm thuộc tính lôi, tinh thể này sẽ phát sáng, mạnh yếu ra sao tùy thuộc vào mức độ nồng, nhạt của nguyên tố sấm sét trong chân khí. Vì thế, người ta thường sử dụng Lôi Thạch trong lõi của Trắc Khí Thạch để kiểm tra thuộc tính chân khí của người tu hành. Đương nhiên, tám thuộc tính còn lại cũng có các loại tinh thể tương tự.
Nói đến Trắc Khí Thạch thì vật này là một tinh thể hình trụ, thường cao khoảng một xích, gồm chín cạnh. Bên trong nó đặt chín cái lõi, chia làm các tầng khác nhau, sau đó dựa vào cấu trúc tinh thể phức tạp để dẫn dắt, khuếch đại ánh sáng của tinh thạch tương ứng ra ngoài, từ đó thay vì phải kiểm tra thủ công chín lần thì người ta chỉ cần làm một lần là xong, tiết kiệm được không ít thời gian.
Thân là con cháu Hàn gia, Hàn Thu Thủy đương nhiên đã tiếp xúc với Trắc Khí Thạch không biết bao nhiêu lần, thậm chí quá trình chạm khắc một cái cô nàng cũng được tham dự. Song ngay cả như vậy, cô nàng cũng chẳng hiểu nổi vì sao Nguyễn Đông Thanh lại lấy một viên Lôi Thạch hớ hênh ra như vậy.
Bích Mặc tiên sinh dường như đã quen với biểu cảm trên mặt cô nàng lúc này, thành thử y chỉ cười một cái, nói:
“Hàn cô nương, cô cầm thử miếng từ thạch và Lôi Thạch này rồi đưa qua cái khung đồng này xem. Nhớ đừng sử dụng đến chân khí đấy.”
“Tiên sinh muốn nói gì thì mời lên tiếng đi, sao lại bảo tiểu nữ làm cái chuyện vô bổ này?”
Hàn Thu Thủy tuy vẫn mở miệng kêu ca một câu, song vẫn đưa tay làm theo chỉ dẫn của Nguyễn Đông Thanh. Xem ra cô nàng này tuy tính cách tếu táo, ăn nói bỗ bã ruột để ngoài da, song cũng không phải kiểu người không biết ý tứ, thiếu suy nghĩ.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta trông thấy thì chỉ cười cười, nói:
“Tiểu thư nhìn Lôi Thạch đã rồi hẵng nói.”
Cô thợ thủ công làm theo, thì trừng mắt há miệng, đến độ tưởng như có thể nhét hai quả trứng vịt vào vẫn còn chỗ. Chỉ thấy Lôi Thạch trên tay cô nàng không cần truyền chân khí lôi thuộc tính vào vẫn phát sáng lập lòe. Dù ánh sáng trong miếng tinh thể chỉ mờ nhạt le lói còn thua cả ánh sáng đom đóm, thế nhưng dưới con mắt của Hàn Thu Thủy lúc này, nó lại rõ ràng chói lóa hơn cả vầng dương trên đầu.
Cô nàng ngẩn ra, trong đầu tưởng như có vô số tiếng rầm rầm cất lên tưởng như có cả một tòa đại thành đang đổ sụp. Thế nhưng, đằng sau những mảng tường đổ vỡ kia, lại là một chân trời mới mà Hàn Thu Thủy chưa từng tiếp xúc, ngay cả trong những giấc mơ hoang đường nhất của mình.
Nguyễn Đông Thanh thấy thế thì nhún vai một cái, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cô thợ thủ công. Gã còn nhớ cái hồi cấp hai, lúc được tự tay thực hành thí nghiệm chứng minh sự tồn tại của lực điện từ, gã cũng có phản ứng na ná như Hàn Thu Thủy bây giờ, chẳng qua là không khoa trương bằng thôi.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đứng lên, nói với Chu Diễm Quỳnh:
“Ở đây tại hạ có một bức thư, cùng với một vật nhỏ, phiền bà chủ chờ lát nữa Hàn cô nương tỉnh lại thì giao cho cô ấy. Trong thư đã viết rõ yêu cầu của tại hạ. Hiện tại Đông Thanh còn có chút việc trong người, dám hỏi bà chủ tàn tích của Thanh Trúc tự đi đường nào?”
Bà chủ hàng nước họ Chu nhận cái túi con, đoạn đáp:
“Chỗ thành vệ quân đào được Thanh Trúc Tự là ở chân núi Tuyên phía thành nam, cách đây cũng không xa lắm. Đại nhân theo đường này ra phố Vạn Hoa là có thể tìm được chỗ thuê xe.”
“Vậy tại hạ xin đi trước.”
Nguyễn Đông Thanh cười, cúi chào bà chủ hàng nước, đoạn chắp tay sau lưng, thủng thẳng bước đi. Bóng lưng gã từ từ, từ từ khuất vào trong biển người đang trảy hội Thiên Trì.
Dễ phải đến gần một khắc sau, Hàn Thu Thủy mới choàng tỉnh. Cô nàng nuốt nước bọt, hết ngó ngang lại nhìn dọc, song chẳng tài nào tìm thấy tăm hơi của Nguyễn Đông Thanh đâu cả. Chu Diễm Quỳnh lại gần, đưa tay cóc lên trán cô nàng một cái, mắng:
“Khỏi cần tìm nữa. Trong lúc em còn đang bận nằm mơ giữa ban ngày thì tiên sinh đã đi rồi. Ở đây có một bức thư và túi đồ tiên sinh để lại, tự mà sắp xếp thời gian hoàn thành yêu cầu của ngài ấy đi.”
Ngừng một chốc, y thị lại hỏi:
“Đúng rồi, có miếng Lôi Thạch phát sáng mà thôi, có cần phải làm quá lên thế không hả em? Chị còn nhớ lúc anh Duyệt mày bị người ta cho đi tòng quân ở xa mày cũng chẳng phản ứng mạnh đến thế.”
“Chị à, chị không phải người trong nghề, chị không hiểu được đâu. Chuyện mà tiên sinh vừa làm giống như từ không sinh có vậy. Rốt cuộc là thứ gì đã khiến Lôi Thạch phát sáng? Chân khí đó từ đâu mà ra? A... chỉ nghĩ thôi là đã thấy run hết cả người lên rồi.”
Hàn Thu Thủy nuốt nước bọt, lầm bầm:
“Hơn nữa, hơn nữa... ngài ấy quả thực không có chút chân khí nào. Thế nhưng Lôi Thạch vẫn có thể phát sáng. Chẳng nhẽ ngoại trừ Nho đạo, tiên sinh thực ra còn là một cao thủ luyện khí???”
Chu Diễm Quỳnh nghe vậy, lắc đầu:
“Tuy chị không hiểu rốt cuộc em muốn nói gì, nhưng có vẻ những gì tiên sinh vừa mới làm rất lợi hại. Vậy mà ngài ấy lại làm giữa thanh thiên bạch nhật thế này, liệu có hơi... nguy hiểm quá không? Chị cứ có trực giác như thể tiên sinh đang tuyên chiến với cả thiên hạ vậy. Chuyện này em phải cân nhắc kỹ đấy Thủy. Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Người ta có thể sẽ e dè Bích Mặc tiên sinh, nhưng cái ngữ nhà em thì...”
“Biết rồi! Nhưng mà... nhưng mà... thế này thì sao mà em từ chối cho nổi? Chị à? Hay là mình đi báo quan, nói Bích Mặc tiên sinh bắt cóc em lên thuyền giặc...”
Hàn Thu Thủy vừa nói, vừa phồng hai bên má lên. Chu Diễm Quỳnh cũng bị hành động và lời nói bất ngờ của cô nàng chọc cười, bầu không khí bớt căng thẳng đi hẳn. Thế nhưng, hai người lại hoàn toàn không hề hay biết ngay lúc này, trong bóng tối, có một đôi mắt đang âm thầm quan sát hết thảy.
Chẳng những y đã nghe được từ đầu đến đuôi những gì Nguyễn Đông Thanh đã chỉ cho Hàn Thu Thủy, mà còn đoán biết được hướng gã đã đi và nơi mà Bích Mặc tiên sinh sẽ dừng chân nữa.
Nếu Đỗ Thải Hà đang ở đây thì sẽ phát hiện cái người đang đứng nấp trong góc khuất, dùng ánh mắt ác độc và vẻ mặt vặn vẹo xấu xí nhìn ông sư phụ mình không phải ai khác ngoài Hạ đại ca, người đáng nhẽ đã “chết” dưới tay cô nàng.
Người nọ nhếch mép, trong mắt hiện lên một tia oán độc, thầm nhủ:
“Bích Mặc tiên sinh ơi là Bích Mặc tiên sinh, chẳng nhẽ ngươi không biết mạng mình lúc này như chỉ mành treo chuông, ngọn đèn trước gió hay sao mà còn cố tình đến đây thể hiện đại thần thông? Lần này có chuyện hay để xem, cái đám xác khô ở Đế Mộ mà không nhảy cẫng lên thì ông đây đi đầu xuống đất.”
Gã nghĩ đến chỗ này, thì mép bỗng nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh lẽo.
Bởi lẽ, ngay vừa nãy thôi, Hạ đại ca vừa nhận được truyền âm của Đế Mộ.
Đưa Bích Mặc tiên sinh Nguyễn Đông Thanh vào đối tượng tất sát.
oOo
Lại nói đến Nguyễn Đông Thanh...
Sau khi chia tay chị em cô hàng nước, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cứ thủng thẳng bước đi, tay chắp sau đầu, thỉnh thoảng lại huýt sáo một hai tiếng. Ngặt nỗi gã đâu có cái tài lẻ ấy, thành thử lúc phun phì phì hai cái Nguyễn Đông Thanh mới giật mình phát giác. Cũng còn may không ai để ý đến, bằng không Bích Mặc tiên sinh của chúng ta khéo phải đào cái hố rồi rúc đầu xuống cho đỡ xấu hổ.
Hôm nay là hội Thiên Trì, nam thanh nữ tú cả thành cơ hồ đều dắt díu nhau đi về hướng núi Tuyên cả. Thành thử, Nguyễn Đông Thanh chỉ cần bám theo chân cánh thiếu niên nam nữ kia là không sợ lạc đường.
Giữa một bên là công tử văn hoa, một bên là tiểu thư mỹ lệ lại thòi ra một ông chú già râu ria lún phún, quần áo xộc xệch, quả thực chẳng khác nào trên gương mặt trắng ngần không tì vết của một đại mỹ nhân thình lình mọc lên một cái nhọt viêm đỏ tấy. Nguyễn Đông Thanh bước thấp bước cao đi về phía trước, hòa lẫn trong dòng người đang không ngừng chỉ chỏ, bàn ra tán vào vì quả giao diện khó đỡ của gã.
Đường cũng không quá xa, thành ra chẳng mất bao lâu, Bích Mặc tiên sinh đã đến thành Nam, được mục sở thị núi Tuyên. Núi nằm trong thành, là loại núi thấp, cao đâu đấy chưa đến hai trăm trượng. Có lẽ chỉ thêm mấy ngàn năm nữa, gió mưa bào mòn, núi Tuyên sẽ thành một quả đồi. Sườn phía bắc có một con đường trải đá dẫn lên đỉnh núi duy nhất, bên trên bấy giờ đã lố nhố không biết bao nhiêu là người. Chân núi để bia đá, bên cạnh tạc hai bức tượng đá, gần giống với cách bài trí ở Ngũ Vị sơn. Có điều khác với Mỹ Vị sơn trang, hai bức tượng đặt ở chân núi Tuyên là của một trung niên mặc giáp và một thiếu phụ thướt tha, có lẽ là chân dung của Thái Tổ và hoàng hậu.