Vừa lên tiếng còn chưa dứt câu, Nguyễn Đông Thanh đã thò tay vào áo rút tấm lệnh bài của Võ Hoàng đưa tặng ra, giơ lên cao cho đám lính lác và cả tên quan Chưởng Bút Hoắc Kim Trọng kia xem. Nếu gã trẻ lại độ mười lăm tuổi, chắc hẳn là sẽ giả vờ thần bí để đám người trước mặt khinh thường mình, đến phút cuối cùng rồi mới lấy lệnh bài ra để vả mặt đối phương, thu hoạch cảm giác thành tựu từ sự xấu mặt của kẻ khác.
Thế nhưng... Bích Mặc tiên sinh của chúng ta dù sao tuổi cũng đã có đầu ba rồi, cứ như văn hóa phong kiến ngày xưa thì sắp có cháu bế đến nơi, đâu thể nào làm cái chuyện của mấy cậu thanh niên thừa hoóc môn kia nữa?
Ở cái tuổi này của mình gã chỉ thấy cái chuyện “trang bức, đánh mặt” khoái khẩu của nhân vật chính của truyện mạng này phiền bỏ mẹ, khi không lại tự rước bực dọc vào mình mà chả được cái khỉ gì cả, chỉ tổ tốn thời gian của mình. Thế là, vừa mới lên tiếng can gián, Nguyễn Đông Thanh đã lập tức lôi hậu trường vững chắc nhất của mình ra cho rảnh nợ.
Quả nhiên...
Vừa nhìn thấy lệnh bài của Võ Hoàng, cả đám sĩ tốt đã giật mình quỳ thụp xuống đất, miệng hô to:
“Khấu kiến đại nhân.”
“Vị này chắc hẳn chính là Bích Mặc tiên sinh Nguyễn Đông Thanh rồi. Hạ quan có lễ. Dạo này thành chủ đi xa, hạ quan bận bịu nhiều chuyện, không kịp nghênh đón tiên sinh từ xa, thật là thất lễ quá. Mong tiên sinh chờ cho một chút. Đợi hạ quan giải quyết cái chuyện lông gà vỏ tỏi này xong sẽ lập tức cung nghênh tiên sinh về phủ để tiếp đãi thỏa đáng.”
Hoắc Kim Trọng cười tít mắt, hai chòm râu cứ giật lên giật xuống, trông cứ như hai cái cần gạt mưa.
Nguyễn Đông Thanh thấy lão liến thoắng luôn một tràng thì cũng chỉ gật đầu đáp lễ qua loa, đoạn nói:
“Vị cô nương đây xem chừng có điều oan khuất muốn giãi bày?”
“Bẩm quan, con bé này là Hàn Thu Thủy, vốn là anh em kết nghĩa của chuyết phu. Ngày thường tuy hay thêm cái nọ sửa cái kia mà không hỏi ý khách, nhưng tuyệt nhiên không phải người làm chuyện qua loa tắc trách. Vẫn mong đại nhân minh xét.”
Chu Diễm Quỳnh có vẻ vẫn chưa bình tĩnh lại, nghĩ Nguyễn Đông Thanh cùng một giuộc với Hoắc Kim Trọng diễn bài mặt đỏ mặt trắng, bắt đầu giải thích phân trần tràng giang đại hải.
Hoắc Kim Trọng mới nói:
“Hồ đồ, làm gì có ai gọi chồng mình là chuyết phu? Chồng gọi vợ chuyết kinh, vợ gọi chồng là cảo châm, xưa nay cương thường đã vạch, đạo lí đã tường. Xưng hô chẳng trên chẳng dưới thì để tam tòng tứ đức đi đâu? Đại nhân, lời của cái đám tiện dân này sao mà tin được?”
“Ồ? Thế tức là cứ là người học chữ thì không biết nói dối sao?”
“Quân tử đọc sách thánh hiền mới biết tôn trọng tam cương ngũ thường, đám dân đen hạ tiện sao so sánh được?”
Nguyễn Đông Thanh nghe tên Hoắc Kim Trọng kia tiếp tục ăn nói khinh người, chỉ lườm hắn một cái, lắc đầu.
Đoạn, gã quay sang chỗ Hàn Thu Thủy, khoát tay, nói:
“Hàn cô nương phải không? Sự thể đầu đuôi thế nào xin cô nương cứ việc phân trần. Tại hạ sẽ đứng ra làm chủ chuyện này.”
Cô thợ thủ công có vẻ cũng không ngờ vị “đại quan” này lại chịu ra mặt cho mình, bấy giờ mới buông cái búa ra. Hàn Thu Thủy lườm Chưởng Bút quan đại nhân một cái, nói:
“Mấy hôm trước vị Hoắc đại nhân này có đến chỗ tiểu nữ, đặt hàng làm một cái tủ lạnh. Thế nhưng lúc thấy giá tiền, y lại chê quá đắt, bắt tiểu nữ phải sử dụng loại gỗ rẻ tiền để giảm chi phí còn một nửa. Tiểu nữ đã khuyên can giải thích nhiều, song Hoắc đại nhân đây nghe không lọt lỗ tai, còn đe dọa đập quán nữa. Tiểu nữ làm ăn nhỏ, đâu dám chống lại quan binh? Hết cách thì chỉ đành phải nhắm mắt làm theo lời của Hoắc đại nhân thôi. Chuyện này đều là đại nhân đây tự làm tự chịu, sao lại trách tiểu nữ?”
Hoắc Kim Trọng đỏ mặt tía tai, nghiến răng trèo trẹo nhìn về phía Bích Mặc tiên sinh đang đứng, miệng cứ lắp ba lắp bắp:
“Chuyện này, chuyện này...”
Nguyễn Đông Thanh nghe Hàn Thu Thủy kể, cũng thấy tên Chưởng Bút quan này nói chuyện mâu thuẫn đùng đùng. Song, gần đây gã cũng gọi là có ra làm quan, thế nên có thể đoán được trong lời nói của họ Hoắc có ẩn ý khác.
Chu Diễm Quỳnh nghe thế, giống như đã hiểu, nhưng lại nhìn Bích Mặc tiên sinh rồi ấp úng nửa muốn nói nửa không.
Lúc này, Nguyễn Đông Thanh chợt vỗ trán, nói:
“Chẳng nhẽ Hoắc đại nhân muốn Hàn cô nương phải tự bỏ tiền túi mua gỗ tốt làm một cái tủ cho mình? Hành vi đạo tặc trắng trợn cướp giữa ban ngày này quả thực là chí nhân, chí nghĩa đấy.”
Câu thứ hai gã nói với cái giọng mỉa mai xỉa xói mười phần, khiến Hoắc Kim Trọng dậm chân hừ lạnh một tiếng, song không dám phát tác. Cái kết cục đau thương của tên đồng liêu làm quan Chưởng Ấn hãy còn mới nguyên trong ký ức, bây giờ có cho vàng chắc Hoắc đại nhân cũng không dám đứng ở phía đối nghịch với cái gã Bích Mặc tiên sinh này.
Bằng không, chưa nói đến tấm lệnh bài tượng trưng cho Lý Huyền Thiên kia, dám chắc thành chủ thành Bạch Đế sẽ thí nốt cả lão.
Nguyễn Đông Thanh cười, nói:
“Đương nhiên, đây cũng chỉ là lời từ một phía. Nếu Hoắc đại nhân có ý kiến gì thì không bằng để tại hạ dẫn Hàn cô nương về tận nhà kiểm tra cái tủ vỡ một chuyến, ba mặt một lời với nhau.”
Hoắc Kim Trọng nghiến răng, song không dám phát tác. Thấy ở lại cũng chỉ tổ chuốc nhục vào thân, lão đành phải hừ lạnh một tiếng, phủi áo bỏ đi mất.
Nguyễn Đông Thanh thấy y cuốn gói, mới nhìn sang phía Hàn Thu Thủy bằng ánh mắt đầy vẻ hứng thú:
“Cô nương nói mình có thể tạo ra tủ lạnh? Không biết vật này có tác dụng gì?”
Kỳ thực, từ lúc Hàn Thu Thủy nhắc đến hai chữ “tủ lạnh”, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đã có hứng thú với cô nàng. Lần này gã đến thành Bạch Đế ngoại trừ việc xem kinh văn của Phật môn ra thì còn là để tìm một người có nghề thủ công đủ cao để chế tạo củ sạc cho cái điện thoại Lâm Phương Dung tặng ngày trước.
Bấy giờ gặp được người có thể chế tạo ra tủ lạnh, gã há lại có thể không mừng thầm?
Đương nhiên, để cho chắc chắn, Nguyễn Đông Thanh vẫn cẩn thận hỏi lại Hàn Thu Thủy một câu. Dù sao, trời mới biết ở Huyền Hoàng giới này liệu có thứ pháp bảo nào cùng tên gọi mà khác công dụng với tủ lạnh của trái đất hay không.
Cô thợ thủ công đáp:
“Tủ lạnh tên sao thì công dụng y như thế, bên trong tủ lạnh hơn bên ngoài mười mấy hai mươi độ. Đồ ăn thức uống để vào trong đó có thể giữ được lâu mà không thiu thối. Ngắn thì một hai hôm, dài thì nửa tháng. Bình thường đại ca của tiểu nữ vẫn dùng để chứa nem chua mời khách.”
Nguyễn Đông Thanh giật mình, hỏi:
“Ở đây cũng có nem chua rồi sao?”
Chu Diễm Quỳnh thấy gã ngạc nhiên, còn tưởng rằng vị Bích Mặc tiên sinh trước mắt khó chịu vì món ăn y nghĩ ra bị học lỏm mất, vội vàng giải thích:
“Đúng là có chuyện này, nhưng tiên sinh xin hãy yên tâm. Hồ Ma thành chủ đã hạ lệnh nghiêm cấm tự ý chế biến, mua bán nem chua khắp cả thành, tuyệt nhiên không ai dám làm giả làm lậu công thức của tiên sinh cả. Số nem mà đại ca lấy ra mời khách đều là nhờ người mua trực tiếp từ Quan Lâm về, số lượng rất có hạn, chỉ dùng để mời khách. Nếu tiên sinh thấy nhớ thì để tiểu nữ về lấy.”
Chu Diễm Quỳnh tuy chỉ là phận buôn gánh bán bưng, trong xã hội Huyền Hoàng giới địa vị không cao là bao, nhưng tin tức thì linh thông chẳng thua gì ông đại ca đã xung quân Hạ Hầu Duyệt.
Ban nãy nghe cách Hoắc Kim Trọng xưng hô với Nguyễn Đông Thanh thì y thị đã biết người đàn ông mặc áo quan trước mặt mình chính là nhân vật nóng bỏng tay, vừa nhắc đến là các thế lực lớn đều hết sức lấy lòng chèo kéo: Bích Mặc tiên sinh của Lão Thụ cổ viện. Chuyện Nguyễn Đông Thanh dùng nem chua tham gia hội Mỹ Thực Tiến Vua, khiến Tế Tửu Lâm Thanh Tùng trở thành môn thần giữ cửa nhà xí cơ hồ cả Đại Việt đều biết, người như Chu Diễm Quỳnh há lại không tỏ tường?
Thành thử, nghe Bích Mặc tiên sinh nhắc đến nem chua, y thị còn tưởng gã nổi giận vì “công thức bí truyền” bị người ta tuồn ra ngoài, nên vội vàng giải thích phân trần.
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy, cười:
“Chị nhà hiểu nhầm. Món ấy cũng đơn giản, sao không làm tận nơi cho trăm họ cùng thưởng thức? Quan Lâm cách đây xa xôi ngàn dặm, mỗi lần đều đến đó mua thì một cái nem có giá trên trời, bà con bình thường sao mà mua nổi? Chuyện lệnh cấm tại hạ sẽ có lời với Hồ Ma thành chủ, nhưng chuyện ấy bàn sau. Lần này tại hạ không quản đường xa đến đây là còn có nguyên do khác...”
Lời đáp của gã hoàn toàn đi ngược lại thái độ của các trà lầu tửu quán lâu đời ở khắp Huyền Hoàng giới, khiến Chu Diễm Quỳnh có mấy phần không kịp phản ứng. Y thị hãy còn chìm đắm trong suy nghĩ đi tắt đón đầu làm nem chua bán thì kiếm lời được bao nhiêu, thì Hàn Thu Thủy đã lên tiếng:
“Tiên sinh chẳng nhẽ là có việc cần đến công tượng, nên mới tìm đến tiểu nữ?”
“Hàn cô nương nói đúng, quả thực là tại hạ có chuyện cần nhờ.”
Nguyễn Đông Thanh mỉm cười, đoạn lấy trong tay áo ra một cái khung bằng đồng, một viên thủy tinh hình trụ to bằng hai ngón tay và một viên đá nam châm to độ đầu ngón tay cái. Hàn Thu Thủy nhìn màu sắc và hình dáng, đoán ấy là Lôi Thạch, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Nàng ta tuy là thiên tài hiếm có Hàn gia, song hiện giờ cũng chẳng rõ rốt cuộc vị Bích Mặc tiên sinh này muốn làm gì.
Hết chương hôm nay. Thứ 4 lại có chương, tuần này bắt đầu lịch đăng 2, 4, 6, Chủ Nhật.