Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 250: Sát Thần Điện




Lại qua hai ngày, Nguyễn Đông Thanh lấy được kinh sách, bèn lục tục quay về Quan Lâm. Vốn Quan Hạ Băng còn muốn giữ y lại thêm mấy ngày, song Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nói trên người còn có nhiệm vụ tiếp sứ, không thể lơ là để thoái thác, cô nàng cũng không tiện nói gì nữa.

Trước lúc lên đường, Nguyễn Đông Thanh gọi Lý Thanh Vân lại, giao cho một quyển sách, đoạn nói:

“Thầy không phải người của chốn giang hồ, khó mà hiểu được cái hiểm ác của võ lâm, cũng không tiện khuyên can con. Nhưng lần này gặp lại, ta thấy sát khí trên người con nặng hơn trước, ra tay cũng tàn nhẫn hơn khi xưa nhiều. Sau này nên hành xử có chừng mực, tìm chỗ tha cho người đáng tha, hiểu không?”

Lý Thanh Vân dùng hai tay trịnh trọng nhận quyển sách, gật đầu một cái, Bích Mặc tiên sinh mới nói tiếp:

“Quyển sách này tên là Tiếu Ngạo Giang Hồ, con đọc thì chớ chỉ chăm chăm vào chiêu số võ học, nên để ý thêm cả những chuyện khác. Ngoại trừ võ công ra, thứ đáng quý nhất của sách này là lòng người muôn màu, muôn vẻ.”

Y nói xong thì vái chào mọi người một lần nữa, đoạn cùng Hoàng Kim Thần lên đường quay về ải Quan Lâm.

Đoàn người tiễn chân cũng dần tản đi.

Quan Hạ Băng đi tới, vỗ vai Lý Thanh Vân đang đứng ngẩn tò te, nói:

“Cần gì phải lưu luyến thế? Đi đánh trận chứ có phải một đi không trở lại đâu?”

“Không phải... tại hạ...”

“Được rồi. Người cha kia ta không nhận, nhưng cậu em này chắc chắn phải thu. Sau này đổi cách xưng hô đi, đừng có tướng quân tại hạ mãi. Đúng rồi, Tô lão ca của em tỉnh rồi đấy, em trai. Mau đi thăm y một chuyến đi. Chị đây còn phải đi xử lý công văn. Mấy ngày nay mải thỉnh giáo tiên sinh, công việc ứ đọng thành núi rồi. Còn không đi giải quyết cho mau dì Thẩm lôi chị ra cắt tiết mất.”

Quan Hạ Băng cười, vẫy tay.

oOo

Lý Thanh Vân nghe được tin tốt, mừng rỡ gật đầu, đoạn cũng không chần chờ lâu, thi triển khinh công chạy về phía quân doanh, tốc độ khiến binh sĩ đang tập dượt thấy mà giật mình. Tô răng vẩu là bằng hữu đầu tiên của cậu chàng ở Tĩnh Hải quân, tuy là quen nhau chưa lâu, nhưng đối đãi với Lý Thanh Vân vẫn rất tốt. Nay nghe thấy Tô lão ca không sao, cậu chàng há có thể không vui cho được?

Với tốc độ của Lý Thanh Vân bây giờ, thì chỉ một thoáng, cậu chàng đã đứng trước lều của quân y. Thầy thuốc phụ trách chữa trị cho Tô răng vẩu giống như đã được thông báo, đứng chờ sẵn ở cửa lều. Cậu chàng vừa xuất hiện, y đã cười gật đầu, dặn:

“Tô huynh đệ đang ở trong đó, thế nhưng cậu ta hiện giờ thân thụ trọng thương, cơ thể rất yếu, không nói to được. Có nói gì thì ngồi sát một chút, cũng đừng cử động mạnh. Nếu không vết thương của thằng nhóc lại nứt ra nữa thì thần tiên khó cứu.”

“Cảm ơn.”

Lý Thanh Vân chắp tay hành lễ, đoạn vén tấm liếp, bước vào trong lều.

Mùi thuốc lãng đãng trong không khí, dưới đất băng vải thấm đẫm máu tươi nằm ngổn ngang, chỗ thì để hộp kim châm, góc thì cất lò đun thuốc. Chính giữa lều, một thiếu niên nằm ngay ngắn trên đệm cỏ, chăn đắp ngang ngực. Y nhìn lên nóc lều, ánh mắt không thấy tiêu cự, có vẻ như là cứ nhìn bâng quơ vậy thôi chứ chẳng có bất cứ một mục đích nào cả. Lý Thanh Vân khẽ bước lại gần, ngồi xuống ngay bên cạnh Tô răng vẩu, hỏi:

“Tô lão ca. Khỏe không?”



“Lý lão đệ.”

Tô răng vẩu nhìn sang, mắt ầng ậng nước, khóe mi có hàng lệ chảy ra, lăn trên cái nốt ruồi phá tướng. Y ngoác cái miệng rộng, bắt đầu òa khóc nức nở.

Lý Thanh Vân cười, nói:

“Lý lão ca, không sao. Cái tên Đao Ba đó đã bị tiểu đệ đánh chết rồi. Thù của lão Tư hói và Lan, tiểu đệ đã thay đại ca trả rồi.”

“Chuyện ấy... đại phu cũng đã kể cho lão ca rồi. Cảm ơn... cảm ơn Lý huynh đệ. Cậu... có thể quay mặt đi một chút được không?”

Tô răng vẩu vắt một tay lên, che đôi mắt. Lý Thanh Vân không nhìn, nhưng cậu chàng có thể nghe được những tiếng sụt sùi đằng sau, hệt như đứa trẻ lên năm.

Được một chốc, tiếng khóc cũng dứt, sau lưng Lý Thanh Vân chợt nghe giọng của Tô răng vẩu:

“Này Lý lão đệ. Cảm ơn lão đệ đã giúp ta trả được mối thù không đội trời chung. Tô mỗ rất cảm kích, thế nên có chuyện này muốn nói cho lão đệ biết...”

“Có chuyện gì vậy Tô...”

Lý Thanh Vân vừa ngoái đầu, thì đã nghe soạt một cái, một thanh chủy thủ sắc lẹm đã từ dưới lớp chăn xồ ra, cắm ngập vào lồng ngực của cậu chàng. Hai tiếng “lão ca” thoát ra khỏi miệng theo làn hơi thở càng ngày càng gấp gáp. Cậu chàng lảo đảo, ôm ngực, quỵ một gối xuống. Lý Thanh Vân chỉ thấy váng đầu, hoa mắt, cảm giác toàn thân càng lúc càng tê bại vô lực.

Tô răng vẩu từ từ đứng dậy trên chiếc giường rơm, ánh mắt y nhìn cậu chàng hiện giờ đã trở nên lạnh như tiền. Gã cười nhạt, chậm rãi nói:

“Chuyện ta muốn nói cho lão đệ chính là: vốn chẳng có ai là lão Tư và bé Lan cả. Giới thiệu lại một lần nữa nhé. Ta là Tô Thiên Diện, Tị của Sát Thần Điện. Hai kẻ mà ngươi vừa giết hôm trước, Nguyễn Đăng Thành và Đoàn Tiến Đông đều là người của ta. Hi sinh hai tên thuộc hạ, lại còn phải khổ nhục kế ăn một chưởng mới dám ra tay. Có thấy vinh hạnh hay không hả Lý thiếu hiệp?”

Gã đi tới hai bước, dùng chân di vào mặt Lý Thanh Vân, nói:

“Vị Quan thống lĩnh này còn ngây thơ lắm. Ả tưởng dựa vào sức ả có thể bảo vệ được nhà ngươi, rằng Ngoan Thạch doanh này của ả có thể không lọt gió mưa. Nhưng ả nào có biết, trong doanh trại ngoại trừ ta, còn có không ít kẻ đã bị ta mua chuộc. Lúc vào đây ngửi Nhuyễn Cân tán có thơm không?”

“Ngươi...”

Lý Thanh Vân nghiến răng, ngước mắt lên nhìn, vừa vặn thấy gương mặt xấu xí của tên Tô Thiên Diện đang toác ra một nét cười dị hợm, miệng hắn ngoác ra đến tận mang tai, khóe môi tứa máu, song gã giống như không hề cảm thấy cơn đau. Họ Tô đạp lên đầu cậu chàng hai cái, cười:

“Ồ... Đừng nhìn ta bằng ánh mắt ấy chứ Lý thiếu hiệp? Ai thờ chủ nấy, có trách thì trách nhà ngươi sinh ra đã ở phe đối địch với chủ nhà ta thôi. Được rồi... nói nhảm lâu như vậy chắc hẳn Xuân Tiêu Tam Bộ bôi trên lưỡi dao cũng đã ngấm vào rồi.”

Gã ngừng một chốc, nhìn Lý Thanh Vân quằn quại dưới đất, mới bật cười:

“Ài, Lý thiếu hiệp, ngài thấy ta có cẩn thận hay không? Vì đề phòng thiếu hiệp đây võ công cái thế, vạn độc bất xâm mà tại hạ phải bỏ công tốn sức như vậy. Thấy người nóng lên đúng không? Không ngại nói cho ngươi biết, mùi thuốc trong phòng này là thuốc tê, không có độc tính. Trên dao này bôi xuân dược, cũng không phải chất độc. Nhưng một khi hai thứ thuốc này trộn với nhau thì có thể khiến trái tim kẻ trúng ngừng đập trong một cái chớp mắt. Cũng chỉ trách Tô mỗ tu vi non kém, tự biết không cách nào giết được thiếu hiệp, chỉ còn cách để thiếu hiệp bị kỳ dược dằn vặt đến chết thôi. Yên giấc ngàn thu nhé Lý lão đệ.”



Tô răng vẩu cười khẩy, đang định bước đi, thì đã nghe bên tai có tiếng nói lạnh căm:

“Giỏi. Giỏi lắm. Nói cho ta nghe thử xem, Tô lão đệ. Ngươi là Tị của Sát Thần điện hay là con chó của Linh Vương?”

Chỉ thấy, từ trong khoảng không, một bóng người mặc áo đen lừ lừ bước ra, bàn tay to bè chụp lên vai Tô Thiên Diện. Y đeo một tấm mặt nạ quỷ, choàng một bộ áo đen, giọng nói ồ ồ khàn khàn nghe cứ như tiếng hai tảng đá từ từ ghè vào nhau.

Tô Thiên Diện biến sắc, hốt hoảng kêu:

“Ảnh... Ảnh Hoàng? Chuyện này...”

Ảnh Hoàng không nói câu nào, lấy trong áo ra một thanh trường kiếm, ném cho Lý Thanh Vân. Cậu chàng vừa tóm chuôi kiếm, lưỡi kiếm đã toát ra ánh sáng dìu dịu.

“Tị à. Ngươi xưng là thiên diện, gương mặt thiên biến vạn hóa một chút cũng là cái hợp lý hợp tình, bản hoàng không trách ngươi.”

“Tạ... tạ ơn điện hạ.”

Trái hẳn với dáng vẻ tàn độc khi nãy, hiện giờ Tô Thiên Diện đứng trước mặt Ảnh Hoàng chẳng khác nào con chuột đang bị mèo già ngậm trong miệng, không ngừng run lẩy bà lẩy bẩy, ngay cả nói năng cũng bắt đầu cà nhắc.

“Ấy... đừng cảm ơn vội thế. Bản hoàng có thể tha thứ cho ngươi cái chuyện ngươi có nhiều thân phận, miễn là nhà ngươi nhớ kỹ cái cốt lõi là mình làm việc cho ai. Đáng tiếc, Tị à, chuyện này ngươi quên mất rồi. Cái cây thối lõi như thế thì chỉ có cách chặt đi thôi.”

Tô Thiên Diện chưa kịp kêu, thì toàn thân hắn đã bốc cháy phừng phừng, lưỡi lửa đen như phóng lên từ địa ngục chớp mắt đã nuốt chửng thân hình của gã.

Lý Thanh Vân nhờ sự chữa trị của Lăng Xương kiếm, cuối cùng cũng đã khôi phục như cũ. Cậu chàng đứng dậy, chắp tay, nói:

“Đa... đa tạ ơn cứu mạng của Ảnh Hoàng.”

Ảnh Hoàng nhìn sang, lắc đầu:

“Bản hoàng không hiểu kiếp trước có phải nợ gì tên Lý Huyền Thiên hay không mà trước sau phải chạy theo chùi đít cho đám con rơi con vãi của hắn hai lần liền. Này thằng nhóc, đừng tưởng rằng lần ra chiến tuyến này của nhóc là đi chơi, là đi lịch luyện như trước đây. Kẻ muốn mạng của chúng mày không đơn giản đâu. Tần Trảm có thể cứu mày một lần, Quế Như Ngọc có thể cứu mày một lần, tao cũng có thể ra tay cứu một lần. Thế là mạng mày đã lớn lắm, có phúc lắm rồi đấy. Không may thế mãi được đâu, tự xử lý cho tốt.”

Lão nói đến đây, bỗng nhiên vụt một cái, biến đi mất dạng.

Ảnh Hoàng vừa đi, túp lều đã bị một luồng sức mạnh đánh văng lên tận chín tầng trời. Quan Hạ Băng tay cầm kích, áo giáp đẫm máu tươi, xồng xộc chạy vào. Thấy Lý Thanh Vân không có mệnh hệ gì, cô nàng mới thở phào một hơi, nói:

“May quá. Tạ ơn trời đất.”

Cậu chàng hỏi ra thì mới biết mấy ngày trước Du Long doanh điều tra được quân y của Ngoan Thạch doanh dùng tiền nhiều hơn bình thường, nên đã viết một bản tấu nộp cho Quan Hạ Băng.

Tiếc là trước đấy hai bên vì Vũ Văn Hiên và Đồng Quang Vinh mà có xích mích, sau là mấy ngày này Quan thống lĩnh mải đi thỉnh giáo Nguyễn Đông Thanh, thành thử không xử lý giấy tờ. Ban nãy Thẩm Tư Quân mới đọc được quân tình này, sực nhớ Lý Thanh Vân đang đi thăm Tô răng vẩu. Y thị thầm đoán là có chuyện không ổn, vội vàng nhắc Quan Hạ Băng chạy đến cứu viện.