Sau một hồi trò chuyện, Lý Thanh Vân mới biết hai anh em này họ Hàn, nghe nói vốn là người của Hàn gia tại Đại Yến, nhưng đã sớm bỏ nhà ra đi. Người anh tên Hàn Anh Tuấn, cô em tên Hàn Thanh Tú, nguyên khi xưa là một đôi long phượng thai. Hai người này từ bé đã ham mê cơ quan thuật, nhưng do tổ huấn của Hàn gia nghiêm cấm nghiên cứu, chế tác tất cả các loại vũ khí, mà cơ quan thuật có không ít liên quan tới vũ khí, nên họ mới bỏ nhà đi bụi.
Cũng nhờ họ nói, cậu chàng mới biết, có cơ quan chôn dưới cả bãi cát Nghênh Khách dưới chân mình. Chỉ đi sai một bước, đừng nói là một hai kẻ mang ý đồ xấu muốn trà trộn vào thành, cho dù có là cả binh đoàn hải thú lên bờ cũng phải thiệt hại thảm trọng tại nơi đây. Chính vì thế nên mới không cần các biện pháp phòng vệ khác. Mà hôm nay Lý Thanh Vân có thể bình yên vô sự, một mình lang thang đến tận cổng thành mà không mảy may xây xước, quả thực là may mắn: may mà cơ quan đúng dịp xảy ra lỗi, cần sửa chữa.
Nói về cơ quan thuật, kỳ thực nó không phải đạo riêng, mà phải nương nhờ Ngũ Lộ Triều Thiên. Tại Huyền Hoàng giới, có không ít người từng bước trên con đường khai đạo, thế nhưng ngoại trừ Trù Tổ Trương Thất chẳng có ai khác nổi danh, mà khắp thiên hạ, cuối cùng vẫn chỉ có năm con đường tu luyện chính, tất thảy đều có nguyên do.
Nói một cách đơn giản, trước khi đạp vào thập cảnh cuối cùng, hợp đạo với thiên địa, thì cũng không cách nào có thể truyền lại đạo của mình cho hậu thế. Mà cường giả bước được bước cuối cùng ấy, dõi mắt suốt lịch sử mấy vạn năm của Huyền Hoàng giới, chỉ tồn tại có năm vị.
Những người khai đạo khác, nếu muốn truyền đạo của mình cho hậu thế mà không tiến nổi một bước kia, kỳ thực còn một lựa chọn. Ấy chính là hòa đạo của mình vào một trong Ngũ Lộ Triều Thiên, trở thành một nhánh mới của đại đạo có sẵn. Chuyện này kỳ thực xảy ra rất thường xuyên tại Huyền Hoàng giới. Trận Pháp đạo, Luyện Đan đạo đầu nhập Đạo môn, Luyện Khí đạo dung vào Võ Đạo, hay thậm chí sử gia, binh gia nương nhờ vào Nho môn đều là các ví dụ điển hình. Cơ quan thuật cũng chính là một trường hợp như vậy.
Đương nhiên, cũng không phải cứ muốn dung đạo là dung được. Mà vẫn cần sự tương thích nhất định giữa hai con đường tu luyện. Tỷ như binh đạo nương nhờ Nho môn, tuy khác biệt ở chỗ không yêu cầu quá cao về Nho Tâm hay thiên phú cá nhân, nhưng lại nhiều điểm tương đồng. Chả thế mà Lâm Bính có thể chuyển tu thuận lợi như vậy khi được Nghiêm Hàn truyền đạo.
Lại nói, Ngũ Lộ Triều Thiên mỗi đạo đều có thế mạnh điểm yếu riêng, vì vậy mới có thể kìm hãm lẫn nhau, giữ thế cân bằng được như hiện tại.
Nho môn có lục nghệ, lại có binh gia, sử gia hai đường, trở thành đạo của kẻ cầm quyền. Đạo môn có trận pháp, đan đạo, lại có thuật người giấy, quả thực chính là công thủ toàn diện. Phật môn có tam thân thần thông, thấu hiểu nhân quả luân hồi, biết siêu độ vong linh, cùng với Đạo môn giữ vững niềm tin của trăm họ.
Võ đạo dễ nhập môn, yêu cầu thấp, không đặt nặng thiên phú, chỉ cần tố chất cơ thể và sức khỏe không quá tệ hại. Thành thử, thắng ở số lượng môn nhân đông đảo. Lại nói, ở các cấp bậc tu luyện thấp, Võ giả có lợi thế hơn trong đối kháng.
Còn Vu đạo là thần bí nhất trong Ngũ Lộ Triều Thiên, thắng ở... khả năng cho phép đạo khác dung nhập vào. Vu Tổ năm xưa là bậc thiên tài nhưng bởi vậy mà tính tình có chút cả thèm chóng chán: Ông ta cái gì cũng giỏi, cái gì cũng có nghiên cứu, một khi giỏi rồi lại đổi sang tìm hiểu cái khác. Thành thử, gần như tất cả các loại đạo không thể dung nhập vào bốn lộ còn lại, đều có thể tìm được điểm chung với một trong các sở học khi sinh tiền của Vu Tổ, nhờ đó mà có thể hòa vào Vu đạo. Thuật bói toán của Lã gia cùng thuật cơ quan đều có thể tính là trực thuộc Vu đạo.
Mà nói về cơ quan ở trước thành Hải Nha thì cả bờ cát này là một cơ quan khổng lồ tự vận động theo hệ thống cảm ứng. Thành thử, đi sai một bước có thể mất mạng như chơi. Thế nên bình thường, ai mới đến thành Hải Nha lần đầu đều có bố trí kẻ đưa người đón, tránh để tai nạn không hay xảy ra. Còn tại sao Lý Thanh Vân hôm nay đến không gặp ai, chắc hẳn là có người của Lý gia động tay động chân.
Mà hai anh em họ Hàn kỳ thực đang làm nhiệm vụ sửa chữa lỗi và bảo dưỡng định kỳ cơ quan thủ thành. Cũng không rõ là tại làm sao, bắt đầu từ đêm qua, hệ thống cảm ứng của cơ quan có bắt đầu trục trặc, lúc linh lúc không. Thành thử, sáng nay hai người họ mới bị điều ra đây kiểm tra. Ai bảo họ là những người duy nhất trong quân có thể hiểu và sửa chữa cơ quan cơ chứ?
Ngoại trừ nguyên nhân ấy ra thì còn một lý do khác. Ấy là tính của hai người này cổ quái, nên kỳ thực cũng không quá được hưởng ứng trong quân: đồng bạn xa lánh, mà cấp trên cũng nhìn không vừa mắt. Nếu không phải vì có thực tài thì xem chừng họ cũng không còn tồn tại được ở chốn này.
Lý Thanh Vân lạ nước lạ cái, lại thấy hai người này tuy có chút kỳ quái nhưng bản tâm không xấu, bèn ở lại trợ giúp một phen. Hai anh em họ Hàn thì thấy cậu chàng tính tình hào sảng, lại không nhìn họ bằng nửa con mắt như những kẻ khác nên cũng quý lắm. Ba người vừa làm việc vừa nói chuyện, chả mấy chốc mà đã khá thân thiết.
Xong việc sửa chữa, hai anh em họ Hàn bèn dẫn Lý Thanh Vân đi báo danh.
Thành Hải Nha tường cao mười sáu trượng, là thành có tường vây cao nhất toàn bộ Đại Việt. Vật liệu để xây lên tường thành Hải Nha được chọn là đá Hắc Tinh đen đặc như mực, khảm bên ngoài là vỏ của một loài Hải Thú họ hà, thành thử tường thành tua tủa vươn ra những vỏ hà nhọn hoắt như mũi đinh. Nếu như cố chấp leo tường thành, chưa cần lính thủ thành động đao thương thì người đã máu me be bét.
Vì những điểm này, nên tường thành Hải Nha và tường thành Bạch Đế cơ hồ trái ngược hẳn với nhau, không rõ là do vô tình hay cố ý.
Hai bên cửa thành có tạc hai bức tượng lớn, cao chừng hai trượng. Bên trái là một người đàn ông tay cầm đao, mình mặc giáp, hai cầu vai là đầu hai con nhai xải đang nhe răng. Tóc y dài ngang lưng, trên cằm có một bộ râu lởm chởm, thế nhưng đường nét khuôn mặt thì lại vô cùng tuấn lãng. Mé hữu lại đặt tượng của một người phụ nữ tuổi chừng hai bảy hai tám, tóc búi đuôi gà, trên tóc cắm một sợi lông chim dài. Y thị xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là váy áo xẻ sâu, thành thử khiến hai nắm xôi cứ như ẩn như hiện.
Lý Thanh Vân là “gà công nghiệp” chính hiệu, đương nhiên là không nhận ra hai bức tượng trước cửa thành là tạc ai, mới chỉ tay hỏi anh em họ Hàn:
“Hai vị, đây là tượng ai vậy?”
Hai anh em Hàn Anh Tuấn lập tức dùng ánh mắt đầy vẻ đánh giá nhìn cậu chàng.
Người anh em đang đùa phải không?
Rốt cuộc trong ba người chúng ta ai mới là người Đại Việt, ai mới là người ngoại quốc?
Hàn Thanh Tú hắng giọng, nói:
“Đây là tượng của quốc tổ và quốc mẫu Đại Việt. Bên trái là Thái Tổ Lê Đồ Thành, bên phải là quốc mẫu Âu Dương Thiến.”
Bấy giờ, ba người đã lại gần tường thành hơn, cậu chàng cũng có thể nhìn rõ gương mặt của hai bức tượng. Tượng của thái tổ Lê Đồ Thành biểu cảm có gì đó rất khó đỡ, một loại cảm giác mà cậu chàng chẳng biết phải miêu tả bằng lời thế nào...
Có là lẽ... vừa hài vừa bỉ?
Vừa dời ánh mắt từ quốc tổ sang quốc mẫu, Lý Thanh Vân đã sững người, bước chân cũng thoáng chậm một nhịp.
Bởi lẽ, gương mặt của bức tượng khắc họa Âu Dương Thiến thế mà lại có nét hao hao cô sư muội mà cậu chàng thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay – Tạ Thiên Hoa.
Không đợi Lý Thanh Vân nghĩ ngợi vẩn vơ, phía trước đã nghe tiếng hai anh em họ Hàn vọng tới:
“Lý thiếu hiệp, cậu có định vào thành hay không?”
Cậu chàng giật mình, nhìn gương mặt bức tượng quốc mẫu một lần nữa, đoạn hít sâu một hơi, chạy theo chân hai anh em Anh Tuấn, Thanh Tú đến trước cửa thành. Bấy giờ, trước cửa thành Hải Nha đã có một dòng người rồng rắn xếp hàng chờ đến lượt vào thành, dễ phải dài đến nửa dặm.
“Á? Sao lại là cô ta?”
Hàn Thanh Tú đưa bàn tay che ngang chân mày, kêu lên một tiếng, mũi nàng ta chun lên, mặt nhăn lại, hiển nhiên là quan hệ với “cô ta” không được tốt cho lắm.
Lý Thanh Vân cũng nhìn theo ánh mắt của Hàn Thanh Tú, thì phát hiện kê bàn ngồi gác trước cửa thành là một thiếu nữ. Gương mặt nàng ta không tính là trang tuyệt thế giai nhân, nhưng khí chất như hạc giữa bầy gà lại khiến người khác phải chú ý.
Mái tóc trắng như cước thả xuôi, phản chiếu trên lớp áo giáp bạc, vô hình trung lại càng khiến thiếu nữ nọ trở nên nổi bật hơn nữa. Sau lưng nàng ta dựng một thanh binh khí quái lạ. Lưỡi thì giống như long đao, nhưng lại uốn lượn như lưỡi rắn. Hai bên đầu rồng lại chỉa ra hai lưỡi nguyệt nha bén nhọn, trông hệt như là răng nanh.
“Thôi xin cô, có thời gian đi nghiên cứu lối suy nghĩ của cục băng mọc chân kia thì dành thời gian ấy ra vẽ pháp trận còn hay hơn.”
Hàn Anh Tuấn can em gái xong, lại quay sang Lý Thanh Vân, bảo:
“Lý thiếu hiệp này, chỗ anh em thân lắm tôi mới nhắc đấy, muốn yên thân trong quân thì tránh xa cái cô nàng ấy ra. Người này tính cách quái đản, hành sự theo cái kiểu chả giống ai, hơn nữa làm việc cứng nhắc lạnh lùng, không biết thông cảm là gì đâu.”
“Khục. Dám hỏi hai vị, rốt cuộc thì nàng ta là ai?”
“Cậu mới nứt ra từ tảng đá hôm qua đấy à? Nàng ta là Quan Hạ Băng, trong quân có biệt hiệu là Ngân Lang, cũng là tướng quân tọa trấn Hải Nha thành bây giờ.”