Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 216: Huyết Điền Lãnh Kính Hồ




Lãnh Kính Hồ là một hồ nước của Đại Thục, nằm gần một ngọn núi nhỏ tên là Táng Hoa Sơn.

Mỹ nhân ném kính, nhìn thấu tình đời nóng lạnh.

Quân tử chôn hoa, mai táng một kiếp phù trầm.

Lãnh Kính Hồ và Táng Hoa Sơn ở đất Thục, phía sau còn có một câu chuyện bi tình sầu não, song phải để dịp khác mới kể.

Hiện tại, thế nhân thường gọi nơi đây là Vọng Thiên sơn.

Bởi lẽ, sau khi Vọng Thiên cung tan rã, tổ địa cũng bị cầm đi gán nợ, tàn dư chỉ có cách tìm một ngọn núi không mấy bắt mắt đặt chân. Từ đó, Vọng Thiên lâu được xây dựng trên một ngọn núi chó ăn đá gà ăn sỏi, chân khí thưa thớt mười phần: Táng Hoa Sơn.

Tương truyền...

Năm xưa Nghiêm Hàn biết chuyện số mạng La Hầu Thất Sát của đời mình từ gia tộc, bèn đồ sát toàn bộ đồng trang đồng lứa trong họ, lại tính thêm hàng trưởng bối trong nhà muốn ngăn cản y, cộng lại cũng đến tám trăm người.

Y chất tám trăm thi thể lên xe, để Huyền Giáp Vệ kéo đến chân núi Táng Hoa.

Nghiêm Hàn lên Vọng Thiên lâu, không cần hỏi cũng biết hắn muốn hỏi điều gì.

Hắn có thể quân lâm thiên hạ, thành tựu thiên cổ bá nghiệp hay không?

Cũng đồng nghĩa, trong họ Nghiêm còn có cá lọt lưới hay không?

Hiển nhiên, câu trả lời của Vọng Thiên lâu đã khiến Nghiêm Hàn bất mãn.

Hôm đó... máu chảy thành sông, toàn bộ thành trấn chung quanh Táng Hoa Sơn đều bị Huyền Giáp Vệ đồ sát. Thi thể dân Thục cộng thêm xác chết của trưởng bối, đồng lứa họ Nghiêm cộng lại là năm ngàn mạng người, đều bị đổ vào hồ Lãnh Kính.

Cả cái hồ nhuộm đầy máu tươi, sinh ra hai con quỷ vương, khiến nước ứ đọng không tài nào chảy ra Ngân Hà. Cuối cùng vẫn phải nhờ đến đại sư của chùa Long Hoa đến siêu độ, mới khiến hồ nước trở lại bình thường.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là tin đồn dân gian. Trong đó có bao nhiêu phần là thực, bao nhiêu phần là hư, cũng chỉ có cao tầng của các nước biết với nhau.

Song, có câu: “Không có lửa làm sao có khói?”

Dân gian vẫn nói vì chuyện của Lãnh Kính Hồ mà Vạn Nhân Đồ Quan Vân Phi lão nhan động nộ, vốn đã cáo lão hưu trí lại lần nữa lên ngựa ra trận, chính thế nên mới gây ra cái chết đáng tiếc của lão tướng quân.

Lại có người bảo Nghiêm Hàn nắm trong tay Huyền Giáp Vệ, lại khai sáng binh đạo, sau cái chết của Quan Vân Phi thì càng thế như chẻ tre, một mình đủ sức quét ngang liên quân bốn nước Sở, Thục, Hàn, Hoàng.

Người như thế, vì cớ gì chịu đứng dưới kẻ khác, làm thần tử của Hải Đại Quý?

Còn không phải vì Nghiêm Hàn muốn dối trời qua biển, lấy cái tư thái dưới một người trên vạn người hoàn thành bá nghiệp thiên thu hay sao?

Đáng tiếc...

Hắn thất bại.

Phân tích như vậy, kể ra thì cũng có mấy phần đạo lý, thành thử qua miệng của cánh kể chuyện kiếm ăn mà tin đồn này nhanh chóng lan ra cả sáu nước.

Hiện tại, phản ứng của Quách Bình Minh và Long Tuyền lại càng chứng tỏ chuyện này quả thực cũng có mấy phần sự thật trong đó.

Đương nhiên, lịch sử sáu nước hợp tan phân rã, chiến tranh liên miên, văn hóa cũng chuộng kẻ võ dũng, chiến công dựa vào đếm đầu người. Nếu là bất cứ một ai khác vào bếp, chắc hẳn hiện giờ hai người Quách, Long đã khen lấy khen để, cho là món này được làm ra để kỷ niệm chiến công của Sát Thần Nghiêm Hàn.

Thế nhưng... hết lần này đến lần khác, người vào bếp nấu ăn lại là Trương Mặc Sênh.



Thái độ của Tiểu Thực Thần với Nghiêm Hàn ra sao, chắc hẳn không cần nhắc lại nữa. Thành thử, cái món gọi là Huyết Điền Lãnh Kính Hồ này...

Quả thực là chói tai.

Giống như đang trào phúng mỉa mai.

Thế nhưng, Trương Mặc Sênh dù sao cũng tính là người nước Tề... bọn hắn dẫu có muốn lấy quan hệ Tề - Việt ra để làm căng thì cũng không được, chỉ có thể hậm hặc ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lê Khuynh Thành thở dài, chắp tay:

“Tiểu Thực Thần lần này thực sự là quá đáng. Cô thay mặt y cúi đầu xin lỗi chư vị. Chỉ là... các vị cũng biết thân phận của thiếu trang chủ đặc thù, không nghe tuyên, không tiếp chỉ, cô muốn trách phạt y cũng...”

“Điện hạ có lòng.”

Quách Bình Minh cười khẩy. Theo y thấy, hai người Trương, Lê đã sớm cấu kết với nhau.

Long Tuyền thì bình tĩnh hơn, gã gật đầu một cái, đoạn nói:

“Có lê dân như vậy là do Đại Tề vô phúc.”

Nói đến đây, thì đã thấy vị Chiến Vương Nghiêm Quảng kia cầm thìa học theo Long U xúc một miếng “canh máu” đỏ lòm lên, bỏ vào miệng, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ hưởng thụ. Hai người Long, Quách thấy miếng máu kia tụ mà không tan, lại núng na núng nính như mỡ đông, không khỏi giật mình.

Trên đời còn có loại thủ pháp nấu ăn này?

Bích Mặc tiên sinh?

Nhất thời, cả tướng quân quân Tả Dực và Trư Vương đồng thời nghĩ đến một người. Tuổi khoảng ba mươi, tóc búi lại trên đầu, mặc quan phục, dáng vẻ lóng ngóng dễ gần.

Lê Khuynh Thành nói:

“Đành là vậy, song món ăn do đích thân Tiểu Thực Thần động thủ cũng là mỹ vị ở đời, bỏ đi thì thật là đáng tiếc. Thôi thì hai vị coi như nể mặt cô, ăn một miếng giảng hòa.”

“Chuyện này...”

Quách Bình Minh nhíu mày.

Thú thật, kể cả khi món ăn này mang một cái tên khác đi nữa, thì vẻ bề ngoài kinh dị hãi hùng của nó cũng khiến y vừa thấy đã rợn người, chẳng thể nào nuốt nổi.

Lê Khuynh Thành nhíu mày, nói:

“Hai vị không chịu ăn chứng tỏ là vẫn để chuyện ban nãy trong lòng. Hay Long tướng quân cho rằng cô động tay động chân vào món ăn?”

“Không dám. Vậy... tại hạ xin cảm tạ ân huệ của điện hạ.”


Long Tuyền thở dài, đoạn cũng nhắm mắt đưa tay, múc một thìa vào nuốt xuống.

Kế đến, gã trợn mắt.

Long Tuyền thân là tướng quân của Tả Dực quân, lại từng sống sót sau trận đánh giữa Long tộc và Xi Vẫn, đương nhiên là đã từng nếm máu tươi.

Vốn, gã cho rằng món ăn mà Trương Mặc Sênh bày lên hẳn là tanh nồng, nhớp nháp. Thế nhưng vào miệng lại phát hiện hương vị mát dịu thơm lừng, kết cấu dẻo dẻo sật sật, cái hương máu chỉ hơi phớt qua, giống như bị chảy máu cam mà thôi.

Nói ngon?



Cũng không tính là ngon đến chết đi sống lại, nhưng thắng ở độc nhất vô nhị, trước nay chưa từng có tiền lệ.

Long Tuyền còn thoáng thất thố, chớ nói chi là Trư Vương Quách Bình Minh.

Người này vừa ăn miếng đầu tiên đã trợn mắt, hàm răng nhai vào nhau phát ra những tiếng sần sật, sần sật giòn giã, nước miếng ứa ra hai bên mép. Gã ăn nhoáng một cái đã xong bát Huyết Điền Lãnh Kính Hồ,

Luận tốc độ chỉ thua vị Chiến Vương Nghiêm Quảng có một chút mà thôi.

Quách Bình Minh ăn xong, liếm môi một cái, nói:

“Thần kỳ! Không ngờ huyết còn có thể ăn thế này! Xem ra ta đây đã quá coi thường vị thiếu trang chủ này. Có lẽ tối nay phải đến gặp, tâm sự một phen mới được.”

Long Tuyền nghe y nói, mặt không đổi sắc. Nghiêm Quảng thì lại càng chẳng để tâm gì, chính đang đập bàn nói một bát bé tẹo như thế chưa đủ cho hắn dắt răng, nằng nặc muốn nhà bếp nhanh chóng dọn thêm một nồi Huyết Điền Lãnh Kính Hồ này lên cho hắn... khai vị. Long U xưa nay ít rời khỏi Phong Bạo hải, nên cũng hồn nhiên chẳng để ý.

Duy chỉ có Lê Khuynh Thành là mặt tái mét.

Trư Vương Quách Bình Minh là người Đại Hoàng, tương truyền ngay từ lúc sinh ra đã ôm theo hai thanh ma đao. Một thanh là một con dao bầu cong vút, chuyên để lấy máu, gọi là Ẩm Huyết. Thanh còn lại sống dày, lưỡi nặng, chuyên để chặt xương phá tủy, gọi là Toái Cốt.

Quách Bình Minh vừa ra đời, ma khí trùng thiên, không khóc không bú, mà ăn thịt luôn cha mẹ mình. Lúc đó nghe đồn có sư thầy chùa Long Hoa đi ngang qua, dùng một câu: “phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật” phong ấn ma tính của hắn.

Về sau, Quách Bình Minh vào Đao Sơn, ma tính của hai thanh đao được giải phóng, do bị kìm nén lâu ngày nên càng thêm khát máu hiếu sát.

Sở dĩ gọi hắn là Trư Vương không phải vì hắn háu ăn, cũng không phải vì hắn làm nghề giết lợn.

Quách Bình Minh có cái tên này là vì sau khi hai thanh Toái Cốt, Ẩm Huyết được giải phóng, hắn bắt đầu ăn thịt người. Phàm là kẻ chết dưới đao của hắn đương nhiên sẽ không thoát khỏi số mệnh trở thành bữa ăn tiếp theo của gã.

Mà...

Quách Bình Minh lại gọi con người là Lợn Hai Chân,

Lê Khuynh Thành nuốt nước bọt, quăng ý nghĩ đáng sợ ra sau đầu. Bấy giờ thấy hai người đã ăn, nàng ta cũng tự lấy một bát, dùng thìa ăn thử. Lập tức, khuôn mặt nàng ta hơi dãn ra, thở ra một hơi dài, nói:

“Độc đáo.”

Trư Đế là người nào?

Ham ăn thành tính, ngay cả sinh thần của bản thân vốn là chuyện quốc gia đại sự cũng có thể biến thành hội Mỹ Thực tiến vua, để dân gian dâng thức ngon của lạ lên cho mình thưởng thức.

Lê Khuynh Thành thân là thái tử, có quyền vào triều, tuy không phải năm nào cũng có mặt ở hoàng cung dự hội, song mấy năm nay thưởng thức món ngon thức lạ không được một ngàn cũng có tám trăm, có thể nói là vô luận trên rừng dưới biển, chiên xào hấp nướng đều đủ cả.

Thế nhưng, món ăn hôm nay Trương Mặc Sênh bày lên quả thực là chưa thấy bao giờ, cũng chẳng biết phải đánh giá ngon dở ra sao, tay nghề người nấu thế nào.

Cuối cùng chỉ có thể phun ra hai chữ “độc đáo.”

Long U đưa tay áo quệt mép, nói:

“Món thứ hai chắc cũng sắp xong rồi, bản công chúa phải vào bếp giúp tứ sư huynh một tay. Thái tử điện hạ, việc hầu chuyện vương gia xin giao lại cho người.”

“Đi đi. Cứ làm như công chúa nói được câu nào với vương gia không bằng.”

Lê Khuynh Thành xua tay, nói đùa.

Bầu không khí bất giác trở nên ôn hòa hơn trước nhiều. Đương nhiên, đây cũng là làm nền mà thôi.