“Thiếu trang chủ.”
Lê Khuynh Thành sau khi nhận được truyền âm, lập tức thay đổi cách ăn mặc, bí mật đến tây viện.
Chẳng là, kể từ sau khi Trương Mặc Sênh vì không thông thạo tình huống trong Lệ Chi Tiểu Uyển mà bị quỷ đói sắp xếp, nàng ta bèn dứt khoát đưa một miếng ngọc giản truyền âm cho Trương Mặc Sênh cầm, đặng tiện bề liên lạc.
Ban nãy, Tiểu Thực Thần nói có chuyện cần nàng phê chuẩn, thế là Lê Khuynh Thành bèn lập tức lên đường.
Chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở tây viện.
Kỳ thực, nếu không phải chuyện gì bí mật, hai người có thể trao đổi thẳng qua ngọc giản. Thế nhưng miếng ngọc truyền âm Trương Mặc Sênh đang cầm là hàng kém chất lượng, chỉ để dùng tạm thời, thế nên nếu có kẻ tu vi cao thâm thì hoàn toàn có thể nghe lén hai người nói gì với nhau.
Thế nên...
Để cho an toàn, Lê Khuynh Thành mới tự mình cất công đến tận tây viện.
Trương Thất bấy giờ bỗng nhiên hiện lên, đứng sau lưng Trương Mặc Sênh, nói:
“Các người yên tâm nói chuyện. Vị tiền bối ban nãy trước khi đi đã bày cấm chế ở đây. Trừ phi là cường giả đạt tới Bát Cảnh Di Sơn, bằng không đừng mơ có thể nghe được một chữ.”
Lê Khuynh Thành nghe đến “vị tiền bối bày cấm chế” thì lập tức giật mình một cái, thầm nghĩ:
“Quả nhiên mọi chuyện ở đây đều là sắp xếp của Bích Mặc tiên sinh.”
Trương Mặc Sênh thì lại à một tiếng, lại nói:
“Lão tổ, vì sao trước đây ngài chưa từng nhắc đến tên của các cảnh giới trong Vụ Hải?”
“Chuyện này liên quan đến Phản Thiên Chi Chiến. Nhân quả của vị kia rất nặng, lão phu khi còn sống còn chưa chắc đã chịu nổi, huống hồ bây giờ chỉ là tàn hồn? Nếu không phải nơi đây có cấm chế, mày tưởng tao dám mở mồm à?
“Thôi thôi, đừng nói chuyện này nữa. Chẳng qua ban nãy lão phu lỡ lời, vốn tưởng là thiên đạo sẽ tự che lại lời nói của ta, không ngờ ở đây lại có cấm chế đáng sợ như thế, như ẩn như hiện, hoàn toàn không phát giác được. Các người muốn nói gì thì nói nhanh lên. Để lâu thì chẳng cần nghe lén thằng ranh kia cũng sinh nghi.”
Trương Thất thấy thằng nhóc nhà mình còn định hỏi gì đấy, bèn vội vàng sủi mất tăm.
Tiểu Thực Thần nhún vai, nói:
“Thái tử điện hạ, một lát nữa ngài nhất thiết phải phối hợp với ta để Nghiêm Quảng và toàn bộ nhân mã của hắn ăn những món ta chuẩn bị. Cũng đừng hỏi nhiều làm gì. Đúng rồi. Một lát nữa phiền điện hạ liên lạc với tiểu công chúa, để nàng ta quay về Lệ Chi Tiểu Uyển càng sớm càng tốt. Có nàng ta thì chuyện này mới chắc chín thành được.”
“Việc ấy đã hẳn. Thế nhưng... đường đường là Tiểu Thực Thần chẳng nhẽ lại không tự tin vào tài năng của mình đến thế?”
Lê Khuynh Thành cười, hỏi.
Trương Mặc Sênh đáp:
“Đồ ăn của bản thiếu chỉ cần ăn một miếng, ngửi một cái, dám nói không ai có thể không khen ngon. Thế nhưng... đối phương dù sao cũng là Tả Dực quân đỉnh đỉnh đại danh của Đại Tề. Quỷ mới biết nghị lực của bọn hắn cao đến đâu. Dù sao... kiêu binh tất bại, thỏ khôn nên có ba hang.”
“Rồi rồi. Vậy thì để cô giúp con thỏ nhà ngươi một phen.”
Lê Khuynh Thành cười.
Trên đời này, chỉ có ba người biết thân phận thật sự của nàng, không tính người mẹ đã mất nhiều năm.
Trong đó, Long Bá Thiên thân là trưởng bối, Long U quá nhỏ, lại cũng là thân nữ nhi. Duy chỉ có Tiểu Thực Thần trước mặt vừa là người đồng trang lứa, vừa là người khác giới duy nhất biết được thân phận nữ nhi của nàng.
Thành thử...
Lúc ở cạnh Trương Mặc Sênh, nàng ta bất giác thả lỏng một chút.
oOo
Tối.
Tao Đàn Đình...
Bấy giờ trong đình nhỏ, Chiến Vương Nghiêm Quảng chính đang ngồi đối ẩm cùng thái tử Lê Khuynh Thành. Chỉ có điều một người ăn nói có chương có lý, bao nhiêu nan đề đều có thể giải quyết gọn gàng. Một người thì chỉ chăm chăm vào rượu ngon gái đẹp, đối với chính sự một chữ cũng chẳng hiểu gì. Thỉnh thoảng đưa ra vài loại kế sách thì đều là cái kiểu... hại mình hại người, hỏng bét vô cùng.
Sau lưng Chiến Vương, Long Tuyền và một trung niên mặt sẹo chắp tay sau lưng, đeo đao hộ vệ, gương mặt lạnh như tiền chẳng biểu lộ ra chút cảm xúc nào.
Thế nhưng, Lê Khuynh Thành có thể thấy sâu trong đáy mắt của hai người này đều ẩn chứa sự thất vọng với Nghiêm Quảng.
Dù sao, thân là binh tướng Đại Tề, có ai mà không coi Nghiêm Hàn như thánh sống? Bây giờ trông thấy con của y vô dụng phế vật như vậy, nhớ lại phong thái của Sát Thần năm nào, há lại không có chút ưu thương?
Càng là như thế, nàng ta lại càng cảm thấy người ngồi đối diện mình đáng sợ.
Che giấu rất sâu.
Lê Khuynh Thành nâng cốc, nhìn về phía con đường nhỏ dẫn từ bờ hồ lên Lệ Chi Tiểu Uyển. Bấy giờ đường núi rực rỡ ánh lửa hồng, cứ một bậc thang lại có hai thiếu nữ xinh đẹp một tay cầm đèn lồng, một tay cầm lẵng hoa, tiếng hát du dương cũng là từ miệng các nàng phát ra. Trong rừng cây lại giấu không thiếu thiếu nữ ăn mặc lả lướt, vóc dáng yểu điệu, thân phận đều là hoa khôi đồng bài của Hồng Hoa Lầu, bấy giờ chính đang khảy đàn thổi sáo, hầu hạ mua vui cho bữa tiệc. Có thể nói là mười phần xa hoa, không khác gì lấy từng nén vàng đi nung trên lửa.
Lê Khuynh Thành cười gượng, hỏi:
“Chiến Vương điện hạ thấy sắp xếp hôm nay của cô ra sao?”
“Hay! Hay lắm! Khí phách thế này mới xứng đáng với thân phận của bản vương. Không như cái tên gì gì đó sáng nay, qua loa sơ sài, lại còn giảo biện. Nếu không phải nể mặt triều đình Đại Việt các người, bản vương sớm đã bắt hắn nghiêm trị.”
Nghiêm Quảng vừa nói đến đây, giống như nhớ lại chuyện hồi sáng, hừ lạnh một tiếng.
Hắn thì không phản ứng gì, duy chỉ có Long Tuyền và đồng bạn đứng sau bảo vệ là rùng mình một cái, mồ hôi lạnh tứa ra như tắm.
Mẹ nó!
Thân vương đại nhân kính yêu của ta ơi!
Sau này chúng ta tuyệt nhiên không dám thầm chửi ngài là con lợn ăn hại, sỉ nhục danh tiếng của Nghiêm tướng quân nữa.
Cầu xin ngài đừng nói những lời như vậy.
Trái tim của chúng ta không chịu nổi.
Long Tuyền cũng đã nghe đến chuyện của Lâm Thanh Tùng, thầm nghĩ nếu như Bích Mặc tiên sinh thực sự nổi giận, đừng nói là Tả Dực quân của hắn toàn diệt, quốc quân Hải Đại Quý rất có khả năng sẽ khắc mặt hắn lên phiến đá lót chân nhà xí khắp Đại Tề để xoa dịu cơn giận của y. Quả thực đã chết còn không yên, xú danh lưu muôn thuở.
Long Tuyền hắn lập nhiều công lao hãn mã cả đời, còn chưa kịp cáo lão hồi hương vinh quy bái tổ đây.
Lê Khuynh Thành trợn mắt.
Thằng cha này kính nghiệp như vậy, không đi gánh hát diễn kịch thì quả là lãng phí lương tài.
Phải biết, hiện tại cả Huyền Hoàng giới đều rì rầm nhau rằng Nguyễn Đông Thanh là kẻ nhìn thấu nhân quả trường hà. Rất nhiều thế lực lớn khi tính toán gã cũng không dám dùng tên thật, sợ bị tra ngược đến thân mình.
Nghiêm Quảng thế mà...
“Người đâu! Lên món!”
“Có đây!!!”
Chỉ thấy từ Lệ Chi Tiểu Uyển, Long U mặc một thân váy dài màu đỏ, tay áo rộng lùng thùng phóng vèo một cái ra ngoài, đáp xuống Tao Đàn Đình.
Nghiêm Quảng:
“Chẳng nhẽ hết người rồi hay sao? Ơ... nhưng mà... thôi thôi. Còn bé quá. Chờ mấy năm nữa mới ngon.”
“...”
Long Tuyền nuốt nước bọt.
Hắn hoài nghi Nghiêm Quảng thật đã chết, đây là Chiến Vương giả do Đại Sở cài vào hòng tiêu diệt nước Tề. Bằng không, há lại cố tình chọc giận cả Bích Mặc tiên sinh và Long tộc như vậy?
Lê Khuynh Thành hắng giọng:
“Tiểu công chúa, sao lại len lén làm chuyện của hạ nhân thế này? Nếu Long Hoàng điện hạ biết, cô đến phải trầm mình xuống Phong Bạo hải tạ tội.”
Long U xì một tiếng, nói:
“Còn không phải do tứ sư huynh nói mấy món ăn kinh dị này nhất định phải giữ lạnh à? Ài... đường bái sư quá gian nan, chông gai trập trùng. Ta muốn hồi cung.”
Cô nàng miệng thì ca cẩm, thế nhưng bàn tay đã nhanh chóng đặt chiếc đĩa trên tay xuống bàn.
Lê Khuynh Thành cười, nói:
“Lạnh? Kinh dị? Trù nghệ của Tiểu Thực Thần cô không phải là không biết, thế mà mấy món này lại có thể được tiểu công chúa sử dụng hai từ này để mà hình dung, quả thực là khiến cô tò mò không thôi. Vương gia thấy sao?”
Nghiêm Quảng bĩu môi:
“Lạnh có thể lạnh bằng núi Thiên Hàn ở nước Yến sao? Kinh dị có thể kinh dị bằng Đảo Quỷ ngoài biển Phong Bạo sao? Bản vương phải tận mắt xem xem, một tên đầu bếp cỏn con lại có bản lĩnh gì, so với ngự trù của hoàng cung đại Tề ta thì được mấy cân mấy lạng.”
Lê Khuynh Thành:
“Ồ, nghe vương gia nói cô cũng lấy làm tò mò. Vương gia đã đến núi Thiên Hàn, ra biển xem Đảo Quỷ rồi sao?”
“Chưa. Bản vương từ khi ra đời đến giờ chưa rời khỏi đế đô bao giờ. Sao lại hỏi vậy?”
“À...”
Lê Khuynh Thành đáp cụt lủn.
Long U thì cười khanh khách.
Long Tuyền và đồng nghiệp đồng thời đưa tay che mặt, mặc niệm:
“Chúng ta không quen biết hắn.”
Nghiêm Quảng nghĩ một chốc, đoạn “ồ” lên một cái rõ to, giống như rốt cuộc đã nhận ra mình nói sai ở đâu. Y bỗng ưỡn ngực, bĩu môi, nói:
“Mau mau dọn cơm, bản vương đói hoa cả mắt rồi.”
“Chứ không phải là thẹn rỗng cả bụng à?”
Long Tuyền và gã đồng bạn bên cạnh lúc này không mưu mà hợp, trong đầu cùng lúc xuất hiện ý nghĩ này, thế nhưng không ai dám nói ra ngoài miệng.
Long U cười, đưa tay mở nắp vung, lộ ra năm cái bát con đặt ngay ngắn trên đĩa, miệng nhanh nhảu giới thiệu:
“Món thứ nhất: Huyết Điền Lãnh Kính Hồ.”
“Hỗn xược!!!”
Long Tuyền vừa nhìn thấy thứ đặt trong bát, sắc mặt lập tức đen lại, không nhịn nổi quát lên một tiếng. Tên đồng bạn mặt đen lúc này tay đã mó đến chuôi đao, cơ hồ chỉ một cái nháy mắt là hắn có thể tuốt đao chém tới, tàn sát toàn bộ người trong Lệ Chi Tiểu Uyển.
Đao của hắn lúc này lộ ra khỏi tay áo, thế mà lại là loại đao to bản đồ tề vẫn dùng để giết lợn.
Bấy giờ, thân phận của người này cũng lộ ra ngoài ánh sáng.
Thiên kiêu của Đao Sơn – Trư Vương – Quách Bình Minh.