Long U nhún vai, nói:
“Được đạo tổ của trù đạo khen ngợi thế này quả thực thỏa mãn lòng hư vinh của bản công chúa chết đi được.”
Trương Thất nghe thế, thoáng chốc cũng ngẩn người ra, không biết phải nói thế nào mới đúng.
Con bé này...
Huyền Hoàng giới vì Nho đạo ảnh hưởng, nên thường vẫn lấy cái khí độ khiêm nhường của quân tử làm tiêu chí ứng xử. Xưng khiêm hô tôn, khách khí khách sáo vốn là chuyện được coi là hiển nhiên.
Long U thì hoàn toàn trái lại, không hề theo lẽ thường.
Song lại vẫn có chừng mực, cũng không khiến người ta cảm thấy cô bé được thể còn khoe mẽ, ngạo mạn khinh cuồng, tuyệt nhiên không hề phản cảm.
Trương Thất thở dài, thầm nghĩ Long tộc không hổ là đại tộc lâu đời nhất trong Ngũ Đại Thánh Tộc.
Nhân tài xuất hiện lớp lớp thế này, muốn suy bại e cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Bấy giờ, Lê Tam Thành mới lên tiếng:
“Được rồi. Hiện tại cả cô và Trương thiếu trang chủ đều có bí mật không muốn người ngoài biết, xem như là người trên cùng một con thuyền. Không bằng chúng ta mỗi người lui một bước, hóa can qua thành ngọc bạch, thế nào?”
Long U cười, giơ tay:
“Bản công chúa không có ý kiến. Dù sao phụ hoàng tối ngày cứ lải nhải ta phải bái vào môn hạ của Bích Mặc tiên sinh bằng được, há lại có chuyện sư muội làm hại sư huynh chứ? Ngài nói phải không tứ sư huynh?”
“Chuyện này ấy à... Khoan??? Ai là sư huynh của cô?”
Trương Mặc Sênh nghe cô bé nói, bất giác nhớ đến Đỗ Thải Hà, thế là buột miệng nói nửa câu.
Nửa câu sau, cậu chàng mới hoàn hồn, vội vàng hắng giọng cải chính.
Tiểu Thực Thần tuy ngày thường cũng là hạng người cao ngạo, song không phải kẻ không biết thân biết phận. Cậu chàng còn chưa cho là mình có thể thay Nguyễn Đông Thanh quyết định những chuyện như sư môn, môn hạ.
Long U cười híp mắt:
“Vậy sao? Thế mà ai đó khi trước cũng tự nhận vơ là đệ tử, một câu sư huynh hai câu sư tỷ ngọt lắm. Bản công chúa cuối cùng vẫn thua trong tay Trương thiếu trang chủ, hổ thẹn không bằng.”
“Không bằng gì?”
Khi nãy Trương Thất đánh giá cao Long U, cậu chàng vẫn thấy không thoải mái lắm. Hiện tại cô bé chủ động nhận thua làm Trương Mặc Sênh hí hửng ra mặt. Cậu chàng làm bộ ra cái vẻ trấn tĩnh, hắng giọng, hỏi.
Long U:
“Thì là mặt dày đó? Bích Mặc tiên sinh hứa sẽ dạy bản công chúa hát, ta mới dám nói một tiếng sư huynh. Đâu giống như Trương thiếu trang chủ? Bái phục...”
Trương Mặc Sênh:
“...”
Có chết cũng không thể để con bé này vào môn hạ của sư phụ.
Trước đã có một Đỗ Thải Hà, nếu giờ lại thêm một Long U, hội chị em song khẩu hợp bích, chỉ sợ Trương thiếu trang chủ chưa được bao lâu đã bị pháo miệng bắn chết.
Cánh mày râu???
Một ông đại sư huynh ngố rừng kia không tính tiền.
Trương thiếu trang chủ âm thầm phát thề, thế nào cũng phải thọc gậy bánh xe một phen.
Lê Khuynh Thành lần trước đến gặp Long Thanh Y và Long tộc, cũng biết được đại khái ý đồ lần này của Long Bá Thiên. Nàng ta thấy Long U và Trương Mặc Sênh còn chưa trở thành đồng môn mà đã khắc khẩu, cãi nhau chí chóe, không khỏi bật cười một cái.
Bình thường phải lấy dáng vẻ nam tử xuất hiện, chưa từng được sống như nữ nhi. Bây giờ thoáng chốc thả lỏng, vẻ yểu điệu kiêu sa, văn tĩnh thanh nhã, khí chất đặc biệt đến độ chỉ có thể sử dụng hai chữ thoát tục để hình dung.
Long U bĩu môi, nói:
“Khuynh Thành tỷ tỷ đẹp như vậy, thế mà cứ phải dùng dáng vẻ đàn ông xuất hiện trên đời, quả thực là không có thiên lý. Tứ sư huynh, hay là sư huynh về nói với sư phụ một tiếng, để người mở kim khẩu phong Khuynh Thành tỷ tỷ làm hoàng đế. Sau đó... sư huynh biết đấy, khi xưa có kiếm thánh Hàn Kinh Vũ, hiện tại có thêm một trù thánh Trương Mặc Sênh cũng là cái hay.”
“Được rồi. Không biết Trương thiếu trang chủ thấy đề nghị của cô thế nào?”
Lê Khuynh Thành lắc đầu
Trương Mặc Sênh nghe nàng ta nhắc nhở, đắn đo một thoáng chốc, rồi nói:
“Sợ là chuyện này không đơn giản là chỉ có ba người chúng ta biết.”
“Lời này có ý gì? Chuyện này can hệ trọng đại, vẫn mong Trương thiếu trang chủ cho biết.”
“Chuyện này... điện hạ, ngài chắc chắn không phái ai đến hầu hạ ta đúng không?”
“Phải. Trong Lệ Chi Tiểu Uyển đang thiếu người, hơn nữa chính miệng thiếu trang chủ đã nói, cô mà làm trái thì chẳng phải không để lời nói của cậu vào tai sao?”
Lê Khuynh Thành ngờ vực nhìn về phía Trương Mặc Sênh.
Tiểu Thực Thần nói:
“Khi nãy bên ngoài cửa phòng của tại hạ có một thiếu nữ áo vàng đứng hầu, nói là thái tử phái ả ta đến. Ta...”
“Nó không đề phòng, ăn đồ người ta chuẩn bị, không ngờ lại ăn trúng đồ của người chết, bụng đói cồn cào. Nghe nói ở phía tây có phòng bếp, bèn băng qua trung viện, dự định đi nấu mấy món. Cuối cùng vì cô lậu quả văn, không nhìn ra được nơi đây xây theo lối Điền Viên, đạp vào đường cấm, thành thử mới có chuyện trông thấy chân thân của cô nhóc.”
Trương Thất biết thằng nhóc Trương Mặc Sênh làm người ngông nghênh, có biết sai thì cũng chỉ âm thầm mà sửa chứ không đời nào chịu thừa nhận là mình lầm lạc trước mặt người khác, càng không có chuyện sẽ chịu thua trước đồng lứa.
Ngoại lệ duy nhất chắc là vị Bích Mặc tiên sinh kia.
Thế nhưng, Trương Thất lão cũng là trù si, biết rõ cái hương vị thịt cá sống hôm ấy đối với Trương Mặc Sênh có trọng lượng đến mức nào mới có thể khiến thằng cháu gàn dở của mình cúi đầu trước người khác. Thế là, lão bèn thay Tiểu Thực Thần kể hết đầu đuôi cho hai người Long, Lê.
Lê Khuynh Thành nói:
“Không ngờ bọn chúng lần này lại manh động đến vậy, dám vào tận Lệ Chi Tiểu Uyển này để thực hiện kế sách mượn đao giết người.”
Nói đến đây, cô nàng cũng cảm thấy không thoải mái, bèn hừ lạnh một tiếng.
Đối với Lê Khuynh Thành mà nói, đây chẳng phải là tin tốt gì. Ít nhất hiện giờ trên đời có thêm một thế lực biết nàng ta lấy thân nữ nhi lên làm thái tử Đại Việt. Tuy tạm thời bọn chúng không có ý vạch trần, nhưng quỷ mới biết tương lai ra sao...
Không ai muốn trên đầu mình lúc nào cũng treo một thanh gươm cả.
Long U phát giác ánh mắt của vị thái tử điện hạ này có dị sắc, lập tức chơi bài tung hứng, giả như hỏi một câu vu vơ:
“Khuynh Thành tỷ tỷ chẳng nhẽ là nhìn ra điều gì?”
“Đối phương tính toán rất hay, Nếu như ta có tật giật mình, mù quáng giết Trương thiếu trang chủ thì không thể nào tốt hơn. Song, lui một vạn bước, nếu như ta không giết thì sao? Chuyện ngày hôm nay tính ra mà nói chẳng phải rất giống như cô thiết kế Trương thiếu trang chủ, ép cậu ta về phe mình sao?”
Trương Mặc Sênh nhìn nàng ta một cái, cười khẩy:
“Đã thế sao còn nói cho ta biết?”
Cậu chàng mới nãy bị chấn kinh vì thân phận thật sự của Lê Khuynh Thành, nhất thời lúng túng không biết phải hành xử sao mới phải.
Thế nhưng, lúc này, cậu chàng có thể cảm nhận được rõ mồn một.
Người trước mặt cho dù lấy dáng vẻ thiếu nữ yêu kiều xuất hiện trước mắt mình thì vẫn là cái tên thái tử quanh năm lăn lộn trong triều đường Đại Việt, Lê Tam Thành. Người này có thể nhận được Trương thái sư giúp đỡ, một đường cất cánh bay, ép buộc Trư Đế lập y làm đông cung thái tử.
Há lại là chuyện đơn giản?
Phải biết, Lê Khuynh Thành còn lớn hơn Lê Dực mấy tuổi. Cho dù có là người trong hoàng tộc, lớn hơn tuổi của vua đương nhiên phải phong vương, phong chúa. Đằng này lại ngồi lên vị trí thái tử, chẳng phải khiến kỷ cương loạn xà ngầu lên sao?
Đối với chuyện này, thế lực Nho môn dẫn đầu bởi cựu Tế Tửu Lâm Thanh Tùng vẫn có phê bình kín đáo, thế nhưng Lê Tam Thành vẫn ngang nhiên như không, bình ổn ngồi trên vị trí thái tử Đại Việt.
Thủ đoạn không thể nói là đơn giản.
Cái loại choai choai như Trương Mặc Sênh, đi nấu ăn chiên xào còn được, chứ đọ âm mưu quỷ kế, quyền biến chi thuật với người ta thì quả thực là ngại mình sống lâu.
Lê Khuynh Thành cười, nói:
“Cái này ấy mà... gọi là tín nghĩa. Chẳng phải dân giang hồ thảo mãng các cậu thích nhất là nói thứ này hay sao?”
“Nhưng ta vẫn sẽ đề phòng điện hạ.”
“Không vấn đề gì. Chuyện ấy vốn là lẽ bình thường. Thực lòng mà nói, trong mắt cô những nghĩa sĩ giang hồ như Trương thiếu trang chủ mới quái lạ.”
Lê Khuynh Thành cười.
Thế nhưng, khác với ban nãy, lần này nụ cười của nàng ta nhạt hơn nhiều, ý cười chỉ ở ngoài da mà không lan được vào trong đáy mắt.
Trương Mặc Sênh im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng thở dài một tiếng, nói:
“Nếu đã như vậy, thì sắp tới đây Mặc Sênh còn phải làm phiền điện hạ rồi.”
“Là vinh hạnh của cô.”
Lê Khuynh Thành cười, đôi mắt híp lại thành hai vầng trăng, không rõ rốt cuộc nơi đáy mắt nàng ta đang suy nghĩ chuyện gì.
Chỉ biết là, có vẻ lựa chọn thỏa hiệp của Trương Mặc Sênh cũng đã nằm trong dự kiến của nàng ta.
Kể ra thì cũng chẳng quá khó đoán.
Long U đã điểm phá sự tồn tại của Trương Thất, hơn nữa tu thành Tâm Như Tĩnh Thủy. Hôm nay nếu đánh nhau, Tiểu Thực Thần muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay của cô bé còn khó, càng đừng nói gì đến chuyện đánh người ta.
Mà Trương Mặc Sênh cũng đoán, nếu không phải Long U cũng muốn bái vào Lão Thụ cổ viện thì hiện tại còn để cậu chàng nhảy nhót tưng bừng thế này sao?
Tiểu Thực Thần và Lê Khuynh Thành đã vào cái thế không cùng một phe thì ắt phải người chết ta sống.
Long U đứng ở giữa làm cán cân, đương nhiên không muốn hai người vạch mặt, lúc này mới cố tình nói toạc ra sự tồn tại của Trương Thất, kéo hai người về một điểm cân bằng.
Lại nói...
Kẻ giật dây chuyện này đã biết bí mật của Lê Khuynh Thành, song chưa hẳn đã biết trong thức hải Trương Mặc Sênh còn giấu tàn hồn của trù tổ. Nếu là biết, hiển nhiên sẽ không tính toán qua loa đến thế. Có thể nói, tuy là nói hợp tác, song Trương Mặc Sênh cuối cùng vẫn có lợi hơn Lê Khuynh Thành.
Chuyện này hai ông cháu Mặc Sênh biết, Long U biết, Lê Khuynh Thành cũng biết, chẳng qua là không ai điểm phá.