Người vừa mới xuất hiện không phải người nào khác, chính là tên thầy bói gần đây nức tiếng xóm trên xóm dưới trong thành về độ đẹp trai đến mức không tưởng: thiếu lâu chủ của Vọng Thiên lầu, Lã Vọng Thiên.
Thiếu niên đi đến gần, vỗ vai Đỗ Thải Hà, nói:
“Cũng may mà tại hạ đến kịp. Chỉ sợ chậm chút nữa tiểu thư đã làm chuyện dại dột rồi.”
Đỗ Thải Hà giật mình một cái, ngẩng đầu lên nhìn.
Phát hiện người đến vậy mà lại là tên thiếu niên xem bói hồi nãy.
Chưởng Ấn Quan vỗ bàn, quát:
“Tên điêu dân từ đâu ra, sao dám tự tiên xông vào chốn công đường, thử hỏi còn có gì là thể thống, kỷ cương nữa?”
“Đại nhân. Tại hạ cảm thấy trong chuyện của vị cô nương đây còn có nhiều khúc mắc, chỉ sợ là...”
“Ngừng ngừng! Nhà ngươi là cái thá gì cũng dám chất vấn xét xử của bản quan? Nếu còn không mau cút đi thì đừng trách bản quan nghiêm hình xử trí!”
Lã Vọng Thiên khịt mũi, nói:
“A? Có vẻ vị đại nhân đây mông ngồi lâu trên chỗ cao, nhìn khắp bốn phương cũng chỉ thấy hai chữ ‘thân phận’ và ‘bối cảnh’. Vậy được, không giấu nữa... tại hạ thiếu chủ của Vọng Thiên lâu, Lã Vọng Thiên.”
Cậu chàng ngừng một thoáng, bấm ngón tay, cười:
“Ta xem đại nhân ngài khí vận suy bại, nếu còn không nghe lời khuyên, họa táng gia bại sản, đầu lìa khỏi thân còn cách chẳng xa đâu.”
“Khẩu xuất cuồng ngôn, khinh thường phép nước, dĩ hạ phạm thượng. Ba tội này phải xử cùng một lúc! Người đâu? Giam cả hai đứa nó lại cho bản quan!”
Chưởng Ấn quan vỗ bàn, quát.
Lã Vọng Thiên cười khẩy, nói:
“Vua ngu xuẩn, gọi là hôn quân. Quan dốt nát, gọi là cẩu quan. Hạng người trong đầu toàn giấy vụn như ngươi gọi là chó chỉ e chúng còn chê không nhận.”
“Ngươi dám nhục mạ bản quan?”
“Nếu ngài thực sự xử phạt công chính nghiêm minh, chẳng nhẽ không dám nghe tại hạ nói một lời công bằng? Ta ngờ đại nhân nhận được sự nhờ vả của ai đó, không đẩy vị cô nương đây vào chỗ chết thì không được. Cái gọi là kỷ cương phép nước của ngài e chỉ treo ngoài miệng mà thôi...”
Lã Vọng Thiên nhún vai, nói.
Chớ nhìn cậu chàng ăn nói sắc bén, kỳ thực đều là sử dụng đầu óc tinh minh suy luận ra lời đáp trả tốt nhất.
Thực chất, EQ của Lã Vọng Thiên, có lẽ có thể tranh hùng với Lý Thanh Vân của Lão Thụ cổ viện.
Chưởng Ấn quan bỗng nhiên ngả người ra sau, cười khẩy:
“Được. Nếu vị thiếu hiệp đây đã muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì bản quan cũng muốn nghe thử xem, ngươi định lật lại bản án của ta như thế nào.”
Lã Vọng Thiên phe phẩy quạt giấy, phong độ bình thản, trên gương mặt đầy tự tin:
“Có gì không dám? Dương bổ đầu, phiền ngài làm chứng cho, có phải khi ngài đến áp giải vị Đỗ cô nương này về quy án, còn có một người có mặt ở hiện trường phải không?”
“Phải. Lúc đó Ngự Kiếm Trưởng Lão Hàn Ngọc Sương của Tẩy Kiếm Trì cũng có mặt. Dương mỗ lấy danh dự làm bổ đầu mười lăm năm ra đảm bảo, những lời này tuyệt nhiên không sai.”
Dương Trí gật đầu, nói.
Lã Vọng Thiên gấp quạt, gõ lên lòng bàn tay, nói:
“Y phục của Đỗ cô nương hiện tại khá là bất nhã, lại có nhiều vết máu chưa khô, chứng tỏ là cũng bị thương rất nặng, chỉ vừa mới khỏi. Thế mà Lưu Ảnh Thạch lại không chiếu cảnh Đỗ cô nương bị tập kích thụ thương, có phải quá trùng hợp hay không?”
Cậu chàng ngừng một thoáng, lại nói:
“Tu vi của Hàn trưởng lão thế nào, ắt hẳn đại nhân và đồng liêu cũng không lạ. Cả thành ngoại trừ một vài cường giả như Hồ Ma thành chủ ra chỉ sợ là không ai có thể qua chiêu được với trưởng lão. Dám hỏi ‘người bình thường’ đến cáo quan của đại nhân là ai mà tốc độ cầm Lưu Ảnh thạch từ bìa rừng về Quan Lâm còn nhanh hơn thân pháp của Ngự Kiếm trưởng lão, để đến nỗi Hàn trưởng lão chỉ vừa kịp cứu viện Đỗ cô nương, ngài đã phái Dương bộ đầu đến bắt người?”
Đỗ Thải Hà nghe Lã Vọng Thiên phân tích từng điểm từng điểm thì cũng rùng mình một cái. Cô nàng mới nãy vì chuyện tự tay đánh chết Hạ đại ca mà lòng rối như tơ, đầu óc không thông suốt, hoảng loạn mười phần.
Nhưng hiện tại nghe vị thiếu lâu chủ này nói, Đỗ Thải Hà cũng nhận ra được sự đáng ngờ của chuyện ngày hôm nay.
Thời gian không khớp.
Mọi thứ quá trùng hợp.
Lã Vọng Thiên thấy suy luận của mình quả thực là không thể nào tốt hơn được, dương dương đắc ý, lại không để ý sắc mặt của vị Chưởng Ấn quan kia đã bắt đầu trở nên bất thiện.
Cậu chàng lại nói:
“Như vậy, muốn đưa Lưu Ảnh thạch đến chỗ đại nhân kịp thời chỉ có một cách, đó là có người sớm đã chuẩn bị hai cái Lưu Ảnh Thạch kết nối bằng trận pháp, một đặt ở bìa rừng, một đặt trong thành Bạch Đế. Chỉ có tốc độ truyền tin giữa hai Lưu Ảnh thạch mới có thể thắng được tốc độ của cường giả Vụ Hải như Hàn trưởng lão, để người ta mang vật chứng đến ‘kêu oan’ ở chỗ đại nhân kịp lúc. Chứng tỏ... chuyện hôm nay đã có kẻ dàn dựng sẵn, mục đích đưa Đỗ tiểu thư vào tròng, vu oan giá họa.”
Lã Vọng Thiên nói xong, chỉ quạt về phía Chưởng Ấn quan, nói:
“Đại nhân, tại hạ phân tích như thế ngài đã phục hay chưa?”
Chưởng Ấn quan gõ mặt bàn, cười lạnh:
“Ăn nói hàm hồ, yêu ngôn hoặc chúng, tội tăng hai bậc. Dương bổ đầu, còn không động thủ bắt người?”
Lã Vọng Thiên giật mình, gằn giọng:
“Đúng là cẩu quan mà... Ta xem ai dám?!!”
Tiếng quát lanh lảnh và ánh nhìn đầy thách thức của cậu chàng khiến sư gia và đám nha dịch vốn đang định động thủ đồng thời sững cả người, đứng khựng lại tại chỗ như trời trồng. Cả đám anh nhìn ta, ta nhìn anh, đều phát hiện trong mắt đối phương một vẻ dè chừng và kiêng kị.
Sư gia đùng thần thức thăm dò, đám nha dịch tu vi thấp kém thì lấy đôi mắt nhìn khắp bốn phương, xem xem rốt cuộc có cường giả nào còn ẩn nấp trong bóng tối hay không.
Vô luận là Chưởng Ấn quan, sư gia hay đám sai dịch, thậm chí bổ đầu Dương Trí cũng không cho rằng có ai lại dám một thân một mình xông vào nha môn. Ít nhất, bọn họ sẽ không làm thế.
Thành thử, ai cũng cho rằng Lã thiếu lâu chủ còn có cường giả bảo vệ.
Mà Lã Vọng Thiên cũng tự cho là thế.
Theo cậu chàng thấy, mình dù gì cũng là lâu chủ kế nhiệm, trưởng tử đích tôn, được chú bác trong nhà hết mực bảo hộ. Lần này ra ngoài hành tẩu thiên hạ, điều tra Trang Bức thần giáo há lại không có cường giả ở trong bóng tối hộ đạo?
Thế nên, Lã thiếu lâu chủ mới dám ngang nhiên bước vào công đường giải oan cho Đỗ Thải Hà.
Sau đó...
Một giây, hai giây, lại ba giây...
Từng cái hô hấp nặng nề trôi qua, không khí kiếm bạt cung giương trong công đường cũng dần dần thả lỏng.
Không có bất kỳ một ai xuất hiện.
Gió khẽ thổi...
Lã thiếu lâu chủ đứng lặng thinh giữa công đường, gió thổi vù vù, sống lưng y cũng lạnh.
“Mẹ nó! Các chú các bác chơi không theo lẽ thường thế này thì chết con rồi.”
Lã thiếu lâu chủ xúc động muốn văng tục.
Chưởng Ấn quan mặt mày tím lịm đi vì tức, vỗ bàn, quát lên be be:
“Mẹ kiếp! Điêu dân to gan! Nhà ngươi coi bản quan là thằng đần, cố tình giễu cợt bản quan đấy có phải không? Người đâu!? Còn không bắt người!”
“Đại nhân! Quay đầu đi... bằng không ngày ngài thân bại danh liệt không xa!”
Lã Vọng Thiên bấy giờ đã bị tên sư gia dùng tu vi chấn áp dưới đất, dùng thừng bắt trói. Thế nhưng, cậu chàng vẫn lên tiếng khuyên nhủ tay Chưởng Ấn quan.
Thế nhưng, tên này lại cười lạnh:
“Còn dám nói bản thân là thiếu lâu chủ Vọng Thiên lâu? Thiếu lâu chủ sẽ ra ngoài mà không có người hộ đạo hay sao? Được. Bản quan chờ xem đến bao giờ thì cái câu thân bại danh liệt của ngươi mới ứng nghiệm.”
Gã gõ ấn, để sai dịch giải hai người Lã, Đỗ vào nhà lao tạm giam.
Suốt cả quá trình, Dương Trí đứng lặng thinh, không hề ra tay can thiệp.
oOo
Đỗ Thải Hà và Lã Vọng Thiên bị người ta ném vào chung một nhà giam. Tên cai ngục lấy khóa đóng cửa nhà tù lại, nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, nói:
“Hai tên ngu xuẩn các ngươi đắc tội Chưởng Ấn đại nhân thì tự chuẩn bị chờ chết đi.”
Nếu là bình thường, có lẽ hắn còn dự định làm chuyện xằng bậy với nữ tù một phen. Song nhan sắc của Đỗ Thải Hà quả thực quá mức bình thường, tên cai ngục thấy để dành tiền này vào kỹ viện còn hay hơn.
Đỗ Thải Hà nhìn tên thiếu niên bị giam cùng, gật đầu:
“Cảm ơn những lời ban nãy của các hạ, cũng xin lỗi. Vì chuyện của tiểu nữ mà các hạ bị liên lụy.”
Lã Vọng Thiên nghe thế thì rùng mình, mồ hôi trán tứa ra, bắt đầu nói chuyện ngắc ngứ:
“À... lần đầu... ý tại hạ là không có gì. Cũng nhờ tiểu thư mà tại hạ mới... không... không phải...”
Số là cậu chàng xưa nay được nuôi theo kiểu cấm cung, chưa bao giờ tiếp xúc gần với người khác giới cùng trang lứa trong một căn phòng bao giờ. Hiện tại bị nhốt chung một phòng giam với Đỗ Thải Hà khiến Lã thiếu cung chủ bắt đầu phát hoảng, không biết phải hành xử thế nào mới phải.
Thành thử, mồm miệng bắt đầu nói linh tinh.
Bộ dạng lóng nga lóng ngóng lúc này của Lã Vọng Thiên hoàn toàn trái ngược hẳn với dáng vẻ tự tin chỉ điểm thiên hạ ban nãy, chênh lệch tựa như trời và vực khiến Đỗ Thải Hà thoáng ngẩn người.
Sau đó...
Bật cười thành tiếng.
Lại thêm một chốc, Đỗ Thải Hà mới lấy trong túi chứa đồ ra một bộ cờ Đấu Pháp, nói:
“Bây giờ hai ta thân ở trong ngục, có tâm cũng bất lực, chẳng bằng chơi mấy ván cờ giết thời gian. Không biết Lã thiếu lâu chủ có hứng thú hay chăng?”
“Cờ Đấu Pháp? Đương nhiên đương nhiên. Nói không phải khoe, chứ bản thiếu cũng được mệnh danh là thiếu niên kỳ vương, tài nghệ đánh cờ ở Thục quốc cũng rất nổi danh đấy.”
Lã Vọng Thiên xắn tay áo lên, cười hớn hở.