Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 199: Người Hai Mệnh Số




Trước kể đến Lã Vọng Thiên định coi một chút vận rủi của Chân Lợi Kiếm còn độc mồm độc miệng hắn một trận, ai dè nửa đường xảy ra biến cố.

Chân Lợi Kiếm có hai số kiếp khác nhau như trời với vực. Nếu tưởng tượng cuộc đời một người là một dòng sông, thì hai số mệnh này như hai dòng thủy lưu, một đỏ một xanh, một nóng một lạnh, không ngừng va chạm, đè ép lẫn nhau, khiến dòng sông đổi màu liên tục. Một bên, hắn đứng trên đỉnh vinh quang, trở thành người chấn hưng, dẫn dắt Kiếm Trì đi đến tầm cao mới, rồi chết già một cách viên mãn trong tiếc nuỗi của bao người. Bên kia, hắn thân bại danh liệt, cô độc mà bỏ mạng nơi đầu đường xó chơ… Tình huống này, quả thực là lần đầu tiên Lã Vọng Thiên gặp phải!

Tuy nói “lòng người khó dò”, Lã cung chủ cũng chỉ vì năm ấy nhìn không thấu lòng người mà Vọng Thiên cung phải đón nhận phong ba, Lã gia từ đó cấm con cháu tham gia đánh bạc, thế nhưng cũng đã rất nhiều năm trôi qua, các trưởng lão sau khi bôn ba khắp Huyền Hoàng giới, khi trở về cũng đã học được không ít thứ mới, trình độ bói toán đã sớm xưa không bằng nay. Thành thử, tuy vẫn không cách nào biết rõ lòng người sâu cạn thế nào, nhưng cũng đại khái đoán được ít nhiều.

Nói một cách dễ hiểu thì tuy có thể nói mọi quyết định của con người, dù đúng hay sai, đều sẽ có hậu quả tương ứng và ảnh hưởng trực tiếp đến số mạng họ, nhưng tính cách, bản tâm con người ngoại trừ sau những biến cố cực lớn thì nhìn chung rất ít khi thay đổi. Thành thử, trong các tình huống tương tự, một người sẽ có cách xử lý và phản ứng giống nhau. Chung quy, cuộc đời không phải là một trò chơi nhập vai hay tiểu thuyết hình ảnh, không thể lưu hay tải lại một mốc để đưa ra quyết định khác, cũng không thể thử nghiệm tất cả các lựa chọn của bản thân để xem sẽ dẫn đến các kết cục khác nhau thế nào khi trò chơi kết thúc. Thế nên, một người trong điều kiện bình thường, hoàn toàn có thể tham chiếu theo thói quen, tính cách, và hành vi trong quá khứ để dự đoán cách hành xử trong tương lai. Mà đây cũng chính là cách Lã gia sử dụng để giảm thiểu quấy nhiễu của “lòng người khó dò” khi bói mệnh số.

Mà bởi vậy, nên mệnh số của Chân Lợi Kiếm quá bất bình thường! Cứ như thể hắn có hai tính cách, bản tâm trái ngược nhau hoàn toàn vậy.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

Lã Vọng Thiên một mặt kinh hãi mà lẩm bẩm. Hắn hoàn toàn không hiểu được kết quả mình bói ra. Thế nhưng làm mấy lần kết quả đều giống nhau. Từ mệnh số đến tai kiếp, tên công tử trước mặt đều có hai cái song song, đối lập lẫn nhau. Mỗi lần Lã công tử muốn nhìn kỹ, truy tung lý do thì đều có một màn sương mù màu đen pha lẫn đỏ nổi lên, khiến tất cả mờ mịt.

Màn sương này vừa quen vừa lạ. Nó không phải màn sương màu trắng quen thuộc mà thiên đạo vẫn dùng để che giấu thiên cơ, nhưng lại vẫn có vài phần tương tự. Nếu đúng là bạch vụ bình thường vẫn che thiên cơ, cõ lẽ họ Lã cũng không bối rối như hiện tại. Dù gì, truyền thừa của Lã gia cũng sinh ra để khắc chế Thiên Cơ Bạch Vụ của thiên đạo. Thiên kiêu của Vọng Thiên cung được đánh giá có thiên phú, thành tựu bói toán cao hay thấp chính là chỉ khả năng định hướng, nhìn thấu Thiên Cơ Bạch Vụ. Thế nhưng Hắc Huyết Vụ trước mắt thì bất đồng, các phương thức thông thường trong truyền thừa của Lã gia đều vô dụng hoặc tác dụng không đáng nói…

Lã Vọng Thiên thử đi thử lại đều một kết quả, trán đã rịn mồ hôi. Hắn từ sớm không còn làm việc này chỉ để cà khịa Chân Lợi Kiếm một trận, mà trước là vì tò mò sự mới lạ, sau thì thật sư lo ngại cho số phận của kẻ trước mắt. Thế nhưng, mặc cho Lã Vọng Thiên trổ hết tài hoa, màn sương kỳ lạ kia vẫn chặn mọi đường công, khiến hắn thất bại liên tục.

Cuối cùng, cứ như màn sương đen kia có nhân tính, khó chịu Lã Vọng Thiên không ngừng dò xét mà bắt đầu công kích vào thần hồn hắn. Lã công tử vốn đã thấm mệt nay bất ngờ bị công kích, không kịp đề phòng mà trực tiếp bị đánh cho thoát khỏi trạng thái, phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái mét.

Các cô nương cùng đại thẩm vây quanh tức thì tá hỏa, người lo lắng xông tới hỏi thăm Lã công tử, kẻ lại quăng ánh mắt bất thiện về phía mấy người Chân Lợi Kiếm.

Họ Chân thấy thầy bói trẻ tuổi mặt lúc xanh lúc đỏ, sau lại thổ huyết thì cũng thoáng ngạc nhiên, thế nhưng gặp ánh mắt của mấy thiếu nữ thì lại chợt như hiểu ra cái gì. Y liền cười lạnh, nói:

“Ồ, bản lãnh của vị công tử đây quả thực là lớn nha!”

Giọng nói của Chân Lợi Kiếm không hề che giấu mỉa mai, hiển nhiên là nói móc Lã Vọng Thiên trốn sau váy đàn bà. Lã công tử cười khổ, hắn thật sự tình ngay lý gian, không thể phản bác. Hắn còn biết nói thế nào đây? “Số mệnh công tử thập phần quỷ dị, họa phúc khó đoán”? “Công tử nếu không vinh quy bái tổ thì sẽ thân bại danh liệt”? Lập lờ nước đôi như thế, chẳng bằng không nói. Cả đời Chân Lợi Kiếm ghét nhất nói lời nước đôi không rõ ràng, cũng khinh thường nhất loại thầy bói rởm vì đồng tiền mà nói lời nước đôi gạt người. Thành thử, những lời kia dù có là sự thật hắn cũng không mở miệng ra nói được. Nên cũng chỉ có thể ngậm cục tức cùng nỗi khổ tâm không ai thấu này xuống.



Chân thánh tử thấy thầy bói trẻ tuổi kia không phản bác được, lại bồi thêm một câu:

“Nếu chỉ có bấy nhiêu điêu trùng tiểu kỹ, thì bản thiếu khuyên ngươi cũng đừng nên mau mau mà cút đi nơi khác, đừng ở lại châu Ngọc Lân này mà tự rước lấy nhục nhã. Chả lẽ ngươi còn chưa nghe tin Bích Mặc tiên sinh đã nhậm chức dưới quyền Bạch Đế thành chủ hay sao? Chuyện tiên sinh có thể nhìn thấu nhân quả trường hà cũng không phải là giả đâu. Mà… ta nghe nói, cũng mới tháng trước tiên sinh vừa ra mặt vạch trần một tên thầy bói lừa đảo khác ở ải Quan Lâm đó!”


Đỗ Thải Hà nghe thấy Chân Lợi Kiếm khi không bô bô cái miệng ra vậy thì cau mày. Trong ấn tượng của nàng ta, thánh tử của Kiếm Trì tuy có phần nóng nảy nhưng là người gia giáo, biết ứng xử. Việc sư phụ muốn “điệu thấp” tin tưởng Kiếm Trì đều nắm rõ, sao có thể tự nhiên đem khoe khoang một cách trẻ con như thế này? Cô nàng bèn hắng giọng:

“Chân công tử, cẩn trọng lời nói!”

Chân Lợi Kiếm giật mình, vội quay qua xin lỗi:

“Đỗ tiểu thư, là tại hạ lỗ mãng, không nên tùy tiện nói ra chuyện của sư phụ cô nương…”

Đỗ Thải Hà nghe vậy thì cuống quít cả lên, thiếu điều đưa tay lên bịt miệng hắn. Tưởng tên này đem sư phụ nàng ta ra khoe khoang lung tung đã là gây họa, giờ thì tốt rồi, đem nốt cả nàng ta kéo xuống nước một lượt.

Dân chúng Bạch Đế từ khi nghe đến đại danh của Bích Mặc tiên sinh đã bắt đầu bàn tán, nay nghe được cô bé trước mắt chính là đồ đệ của tiên sinh thì tiếng nghị luần ngày càng to. Dù gì, sự kiện Nguyễn Đông Thanh siêu độ oan hồn trên diện rộng mới trải qua gần đây, những phụ nữ đứng tại xung quanh quầy bói lúc này lại không ít người là vợ, con, thân quyến của những người có mặt tại hiện trường hôm đó. Qua lời đám quân lính kể lại, lại tận mắt thấy mấy cái xe châu báu đem đi lấy lòng Bích Mặc tiên sinh hồi hôm, thành Bạch Đế sớm đã coi tiên sinh như một vị thần, vừa kính vừa sợ.

Khác biệt với ải Quan Lâm, nơi Bích Mặc tiên sinh được người người nhà nhà yêu quý thật lòng, cũng khác biệt với thành Đông Thanh, nơi Bích Mặc tiên sinh nổi tiếng là một anh hùng dân gian vì dân vì chúng, tại thành Bạch Đế, Bích Mặc tiên sinh là một cái hung danh khiến người ta sợ hãi. Thành thử, khi biết cao đồ của tiên sinh đang tại đó, nhiều người bắt đầu đứng ngồi không yên. Có kẻ sợ hãi, có kẻ tò mò, cũng có người thấp thỏm lo âu. Dù gì bọn họ đa phần đều chỉ là vì nhan sắc của Lã công tử mà ra đây coi bói, thế nhưng nếu chỉ bởi thế mà tự dưng chọc vào Bích Mặc tiên sinh thì quả thực nằm im cũng trúng đạn!

Trái ngược với dân chúng xôn xao, Lã Vọng Thiên lại đang chết lặng. Hắn không chết lặng bởi sợ hãi hay lo ngại gì lời đe dọa của Chân Lợi Kiếm, cũng chẳng phải giật mình hay lo lắng như dân chúng xung quanh. Ngược lại, khiến hắn chú ý lại là thông tin “Bích Mặc tiên sinh nhìn thấu nhân quả trường hà”.

Kể ra cũng buồn cười, thông tin này tính đến nay cũng chả còn là bí mật gì, các thế lực lớn đều đã biết, mà Vọng Thiên cung hiển nhiên cũng không phải ngoại lệ. Thậm chí phụ thân Lã Vọng Thiên – Lã cung chủ cùng các vị trưởng lão trong môn phái cũng đã tính các phương án tiếp cận thăm dò, chả qua là chưa kịp bắt tay vào hành động mà thôi.

Thế nhưng, vì Lã Vọng Thiên được nuôi như hoàng tử trong cung cấm, công chúa chốn tháp cao, nên hắn xưa nay không hề quan tâm đến mấy cái tình báo bên ngoài. Mà mẹ hắn vì không muốn con mình bị cha chú dạy cho hỏng hẳn EQ nên đã giành quyền nuôi dưỡng cùng quyền đưa ra các quyết định quan trọng đối với Lã thiếu chủ. Lần này Lã Vọng Thiên nhận nhiệm vụ ra ngoài cũng là quyết định của bà ta. Thành thử, thông tin Vọng Thiên lâu sớm có, mà Lã Vọng Thiên thân là thiếu chủ, lại chẳng mảy may hay biết.

Thế nên, đây cũng là lần đầu tiên Lã công tử nghe được tin này, quả thực khiến hắn kích động không thôi!