Đỗ Thám Hoa hắng giọng một cái, nói:
“Chư vị, chúng ta vẫn nên tinh nghiên đôi câu đối này là hơn.”
“Không cần luận nữa. Bản thánh tử đã đoán được rồi.”
Tiếng nói xa lạ lạnh như gió hoàng tuyền âm u lạnh lẽo thình lình cất, khiến đám người Lâm Thanh Hồ cùng giật bắn mình một cái. Ban nãy trước khi Đỗ Trạng Nguyên đến, bọn họ đã cho Nho sinh phu tử khác xuống núi trước, phong tỏa Thư Ban đảm bảo nội bất xuất ngoại bất nhập, lại sử dụng thần thức bao phủ cả quả núi rồi mới nói chuyện. Thế mà người nọ thần không biết quỷ chẳng hay xuất hiện sau lưng, thử hỏi mấy lão già tham sống sợ chết này sao có thể không lạnh gáy?
Không ai bảo ai, cả bảy người cùng ngoái đầu lại, thì phát hiện kẻ vừa lên tiếng là một thanh niên độ ngoài hai mươi, hình thể cường tráng, da dẻ đen nhẻm, hơi thở khò khè như thụt ống bễ. Sau lưng y vắt chéo một thanh trường kiếm đỏ rực như lửa, mũi kiếm chia ba, ngoài Hỏa Ảnh Kiếm ra thì còn thứ gì vào đây nữa?
“Ra là Kiều thánh tử. Lão phu không nghênh đón từ xa, thật là thất lễ.”
Lâm Thanh Hồ thấy người lên núi chính là vị thiên kiêu nổi danh số một số hai của Huyền Hoàng giới, hơn nữa lại có khúc mắc với Tạ Thiên Hoa xuất hiện thì lập tức giở giọng lấy lòng. Lão đang muốn tính toán điều gì với Kiều Minh Long, với Phần Thiên Cốc, người ở đây ai cũng đoán được.
Không ngoài bốn chữ “cáo mượn oai hổ”.
Kiều Minh Long cười nhạt, nói:
“Hai câu đối này các vị thử ngẫm xem tiết tấu có giống thợ xẻ đang cưa gỗ không? Thư viện các vị lấy tên là Thanh Tùng, bây giờ lại có đôi câu đối thế này, có lẽ cũng không cần bản thánh tử phải nói thêm.”
Bảy người Lâm Thanh Hồ ngẫm thử, quả nhiên đúng như những gì Kiều Minh Long nhắc, không khỏi giật mình. Đỗ Thám Hoa nghiến răng, nói:
“Bình thường Nho môn ta ý tại ngôn ngoại, nghĩa đơn nghĩa kép cũng chẳng ít. Không ngờ tên Bích Mặc tiên sinh này lại sử dụng tiết tấu câu văn để giấu ý, quả thực là suy nghĩ tinh kỳ không theo lẽ thường. Kẻ này... đáng sợ.”
“Quan trọng nhất là phải mau chóng gỡ hai câu đối này xuống, bằng không bất lợi với khí vận của thư viện.”
Võ trưởng ban lúc này cũng lên tiếng.
Tuy bình thường lão và ba anh em họ Đỗ có va chạm, song lúc chuyện liên quan đến khí vận của cả thư viện thì lão vẫn biết phân biệt phải trái nặng nhẹ.
Lâm Thanh Hồ thì không động thân, chỉ một mực nhìn về phía Kiều Minh Long. Gã thánh tử bấy giờ cười tủm tỉm, chắp tay sau lưng, cũng không vội lên tiếng.
Hai bên giằng co, hiện tại cả hai đều đã đạp vào Vụ Hải, một người thắng ở kinh nghiệm lâu năm kẻ kia hơn ở thiên phú kinh người. Nhất thời không lấy tu vi uy áp, chỉ luận khí thế thì Lâm Thanh Hồ và Kiều Minh Long không ai rơi xuống hạ phong.
Cuối cùng, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt. Lâm Thanh Hồ dần dần khí thế yếu bớt, cuối cùng chỉ đành chặc lưỡi một cái, lên tiếng hỏi:
“Lần này không biết thánh tử xuất hiện ở thư viện là có chuyện gì phân phó?”
Kiều Minh Long bấy giờ mới gật đầu, giống như đã đạt được mục đích của hắn, đoạn lên tiếng:
“Bản thánh tử đương nhiên không rảnh đến mức đến đây để chống lưng cho các người, mà là có chuyện quan trọng cần chuyển giao. Thế nhưng chốn này không phải nơi bàn việc cơ mật, tai vách mạch rừng, viện trưởng hẳn là hiểu ý ta chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên. Mời thánh tử theo Lâm mỗ.”
Lâm Thanh Hồ vừa nói, vừa làm thủ thế mời, trong lòng lại âm thầm cảnh giác.
Vị Kiều thánh tử này xuất thân từ Phần Thiên Cốc, công pháp chủ tu hẳn là thiên về hỏa hệ, bởi vậy hơi thở mới khò khè như thụt ống bễ. Thế nhưng ban nãy khi y lên tiếng, cảm giác âm u lạnh lẽo vọt vào tận xương tủy cơ hồ khiến lão rùng mình sởn gáy, cảm giác như đang đứng trước diện Diêm La chờ bị quỷ ma thẩm phán.
Lão thượng vị đã lâu, đương nhiên sẽ không cho rằng mình cảm nhận sai, hoặc là bị ảo giác. Chung quy chỉ có thể nói là tên Kiều Minh Long này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Song, Lâm Thanh Hồ ngồi trên ghế viện trưởng vững như bàn thạch bao lâu nay, đương nhiên là có thủ đoạn của mình.
Không ngoài bốn chữ: “Giữ mồm giữ miệng.”
Có những chuyện có thể nói, có những chuyện có biết cũng phải dằn xuống đáy lòng, ấy là châm ngôn sống của lão.
oOo
Sau đó, bảy người Lâm Thanh Hồ dẫn Kiều Minh Long vào một mật thất bí mất náu dưới thư phòng của viện trưởng. Gã thánh tử liếc mắt một cái, gật đầu:
“Pháp trận ở đây rất tốt, chẳng những ngăn chặn thần thức, còn có thể che giấu thiên cơ. Cho dù là lâu chủ Vọng Thiên Lâu (1) cũng vị tất đã đoán được.”
(1: nếu ai để ý thì mấy chương trước Nghiêm lão nhắc đến môn phái này gọi nó là Vọng Thiên cung, thủ lĩnh cũng là cung chủ. Đây thì lại là lâu chủ Vọng Thiên lâu. Lý do cụ thể về sau sẽ có giải thích, bây giờ báo trước với anh em là cố ý chứ không phải nhầm lẫn thôi.)
“Quá khen.”
Lâm Thanh Hồ cười, đoạn phất tay một cái, lập tức ấm trà trên bàn tự động bay lên, uốn mình rót ra chén. Trà đụng vào cốc, lập tức đã được pháp trận dưới đáy cốc đun nóng, hương thoảng ra nghi ngút.
Kiều Minh Long nhấp một ngụm, đoạn nói:
“Hôm nay bản thiếu đến đây là để chuyển lời thay cho Đế Mộ.”
Lâm Thanh Hồ còn có thể giả vờ bình tĩnh, sáu tên trưởng ban vừa nghe đến Đế Mộ thì đã nhao nhao giật mình, chấn kinh, miệng há hốc ra cơ hồ khó mà ngậm lại được, trong đôi mắt mấy lão già này tên nào tên nấy vừa có lo âu mà lại vừa có háo hức mong chờ. Mất một lúc, Võ trưởng ban mới è è cất tiếng hỏi:
“Không... không biết là vị nguyên soái nào cần thư viện chúng ta ra sức, mong Kiều thánh tử cho biết.”
Kiều Minh Long cười, nói:
“Nguyên soái? Võ trưởng ban đây xem ra là đánh giá hơi thấp mệnh lệnh lần này của Đế Mộ rồi.”
“Chẳng nhẽ là các vị Đế Quân tự mình ra lệnh?”
Lần này, đến cả Lâm Thanh Hồ cũng không thể giữ nổi tấm mặt nạ bình tĩnh được nửa. Lão cơ hồ ngồi nhổm dậy, mắt trợn lên tròn xoe như mắt báo.
Kiều Minh Long gật đầu:
“Không sai. Cái chuyện Bích Mặc tiên sinh dùng một bài văn tế khiến ngàn ngàn vạn vạn cô hồn dã quỷ ở thôn Đoài siêu sinh đã kinh động đến các vị Đế Quân. Các ngươi cũng hiểu Đế Mộ là thế lực ra sao mà. Thế nên...”
“Kiều... Kiều thánh tử. Thanh Tùng thư viện chúng ta nhà tranh vách đất, chẳng là cái đinh gì so với Lục Đại Thư Viện và Văn Cung. Đến cả Văn Cung còn bị Bích Mặc tiên sinh đánh cho thất điên bát đảo, chúng ta nào dám chọc vào y? Không biết thánh tử có thể nói giúp mấy câu với các vị Đế Quân?”
Lâm Thanh Hồ lúc này rùng mình, vừa nghĩ đến cảnh thư viện tâm huyết nhiều đời, truyền thừa gần ngàn năm mà bây giờ phải làm viên đá dò đường mà y thấy sống lưng mình lạnh căm căm toàn là mồ hôi.
Y không dám nói không với Đế Quân, cũng không dám đối đầu với Bích Mặc tiên sinh.
Kiều Minh Long cười, nói:
“Lâm viện trưởng nói đùa. Đế Quân đương nhiên sẽ không bắt các ngài đi đối đầu với Bích Mặc tiên sinh. Tên kia tự sẽ có người khác xử lý.”
“Kiều thánh tử nói, Đế Quân muốn chúng ta ra tay với đệ tử của y?”
“Thông minh.”
Kiều Minh Long cười, đoạn bảo:
“Chuyện này làm cho kín kẽ vào. Nhớ, có thể ra tay trong tối, tuyệt nhiên đừng có gióng trống khua chiêng. Bằng không một khi Đế Quân phật ý, chắc bản thánh tử không cần nhiều lời?”
Đoạn y ngừng một chốc, kế bèn bảo:
“Đúng. Có thể phế tu vi, cũng có thể sưu hồn, Đế Mộ và bản thánh tử cũng không tham lam gì mấy thứ thần thông của Bích Mặc tiên sinh. Nhưng nhớ, người phải sống hoàn hảo không mất một cọng tóc đưa đến Phần Thiên Cốc cho ta. Làm xong việc, bản thánh tử tuyệt sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Thánh tử yên tâm.”
Đỗ Trạng Nguyên cười gằn, hung quang trong mắt càng lúc càng lộ rõ.
Lâm Thanh Hồ ngoài mặt thì tươi cười, mồm năm miệng mười hứa sẽ làm đúng những gì Đế Mộ yêu cầu, song trong mắt thì lại âm thầm tính toán.
oOo
Vừa tiễn Kiều Minh Long, Lâm Thanh Hồ đã quay sang truyền âm hỏi các vị trưởng ban:
“Chuyện này các vị thấy nên xử lý thế nào?”
“Còn thế nào nữa? Có Đế Mộ đảm bảo vị tất đã phải ái ngại tên Bích Mặc tiên sinh? Lão phu thấy thay vì cứ sợ đầu sợ đuôi, chi bằng một nhát dao chém đay rối, chớ có để cơ duyên lần này rơi vào tay nhà khác.”
Đỗ Trạng Nguyên nói, đôi mắt cơ hồ bốc hỏa, dường như đã không chờ được muốn ra tay với Tạ Thiên Hoa.
Võ trưởng ban nói:
“Chỉ sợ sau khi làm xong, Đế Mộ cũng lấy chúng ta ra làm con dê thế mạng. Đừng quên sở dĩ Đế Quân muốn nhắm vào đệ tử của Bích Mặc tiên sinh là vì e ngại y siêu độ cho ngàn vạn vong hồn. Đỗ trưởng ban, chẳng may ngài mà thất bại, khi ấy đừng kéo cả thư viện xuống nước.”
Lâm Thanh Hồ gật đầu, đoạn nói:
“Đỗ trưởng ban hẳn là đã biết nên làm gì, bản viện trưởng cũng không nói gì thêm nữa. Thế nhưng lần hành động này chỉ có thể để một mình ngài ra tay thôi, không thể để bất kỳ ai khác đi theo hỗ trợ, bằng không một khi bị kẻ dụng tâm hiểm ác nói là cố tình đối đầu với Bích Mặc tiên sinh thì chỉ e thư viện ta vạn kiếp bất phục. Có một vị trưởng ban xuất thủ, chắc hẳn là Đế Mộ sẽ không trách chúng ta tội thất trách.”
Đỗ Trạng Nguyên nói:
“Chuyện ấy đã hẳn. Chẳng nhẽ viện trưởng cảm thấy lão phu đối phó với một tên tiểu bối còn chưa vào Vụ Hải mà cần người khác hỗ trợ hay sao? Chư vị cứ ở lại thư viện chuẩn bị sẵn tiệc mừng công chờ lão phu trở về là được.”
Lão biết, sở dĩ Lâm Thanh Hồ để lão đi chặn giết Tạ Thiên Hoa là vì ban nãy lão và cô nàng có hiềm khích. Một khi thất bại, đối ngoại thư viện có thể chối phăng đi đây là tư thù cá nhân giữa lão và cô nàng, thư viện không hay không biết.
Mà lão, vì muốn nuốt một mình kì ngộ biết đi này, cho dù biết là dương mưu thì cũng sẽ cam tâm tình nguyện nhảy vào.
Lại nói, đây chỉ là mưu nếu lão thất bại mà thôi.
Đỗ Trạng Nguyên không cho rằng đấu với một con ranh chưa vào Vụ Hải mình sẽ lật thuyền trong mương.
Số chương còn lại hôm nay: 1 chương chính truyện.