Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 184: Đại Náo Thanh Tùng Thư Viện




Bấy giờ, trước cổng thư viện, Lâm Thanh Tùng đã dẫn theo một toán mười mấy phu tử, sau lưng lố nhố năm mươi mấy Nho sinh đứng chờ sẵn. Vừa nhác thấy Tạ Thiên Hoa, lão đã phất tay ra hiệu, tức thì trước sơn môn Thanh Tùng thư viện văn khí nở rộ như bách hoa tranh thắm, tài hoa bột phát tựa vạn điểu tề minh. Đám Nho sinh ngâm thơ đến đâu, con đường dưới chân được trải hoa thơm đến đó. Đám phu tử hiển hóa thần thông khiến bốn bề văng vẳng tiếng thánh hiền giảng kinh, mùi mực lãng đãng tám hướng.

Đội hình “đón khách” lần này không thể không nói là không tinh nhuệ.

Tạ Thiên Hoa cười lạnh, nói:

“À. Chư vị có lòng rồi, tiếp đón long trọng quá. Ai không biết chắc còn tưởng các vị đến đây gồng cơ bắp đe dọa tiểu nữ, muốn ra oai phủ đầu đấy.”

“Nào dám. Thư viện vốn là nơi cầu học, là chốn nho nhã, há lại làm cái chuyện thô lỗ quê kệch của kẻ mãng phu như thế? Huống chi tiểu thư tuy lần này lên thách đấu, song chung quy vẫn là khách...”

Lâm Thanh Tùng vừa đáp, vừa thấy lòng đắng nghét như ngậm bồ hòn.

Vốn lão nghĩ có là thánh nữ tộc Thanh Tước thì cũng chưa hẳn đã thấy nhiều cường giả Vụ Hải như vậy đứng chung một chỗ, định dựa vào thanh thế chấn nhiếp đối phương một phen. Nào có ngờ đâu Tạ Thiên Hoa lại chẳng để vào mắt. Thế là cả đám người của thư viện chẳng khác nào một bầy khỉ xiếc, hơn nữa bị một câu nói móc làm cho tiến thoái lưỡng nan.

Tạ Thiên Hoa nhìn lão một cái, rồi cười:

“Lâm Tế Tửu nói chí phải, tiểu nữ thụ giáo. Sau này nhất định sẽ chú ý cẩn thận, tuyệt không đạp lên tôn dung của tiền bối.”

Cô nàng tuy hiện tại đã không còn liên can gì tới Thanh Tước tộc, song trước đây cũng từng là thánh nữ, gia giáo rất nghiêm. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Tạ Thiên Hoa sẽ không nói những lời không chừa đường lui chẳng để thang xuống cho người khác như vậy.

Thế nhưng Thanh Tùng thư viện lại có thái độ đối địch với Bích Mặc tiên sinh, thành thử cô nàng cũng ăn nói chẳng nể nang gì nữa cả.

“Vậy lão phu... xin đa tạ... trước.”

Lâm Thanh Tùng nghiến răng, đầu cúi thấp, tay đưa ra làm thủ thế mời. Lúc này, y cảm thấy cực kỳ uất ức, song chẳng còn cách nào khác ngoài nén lại, dằn cơn giận trong lòng xuống. Cái cảm giác bất lực và khó chịu hệt như cái lúc gã thua cuộc, rơi xuống khỏi thần đàn, trở thành thần giữ cửa cầu tiêu, trò cười của Đại Việt.

Tạ Thiên Hoa cũng không nhìn lão thêm lấy một cái, thản nhiên bước vào trong thư viện, cố tình tỏ ra hống hách ngông nghênh chẳng thèm để ai vào mắt.

Lâm Thanh Tùng không chịu làm con dê đầu đàn ra hiệu, mấy tên phu tử còn lại cũng không dám động thủ. Cái chuyện Vương Tiểu Thạch đi theo hộ đạo cho ba người đệ tử của Nguyễn Đông Thanh ở Võ Bảng Hội hãy còn mới nguyên đó, bọn hắn tuy đã vào Vụ Hải, song tuyệt nhiên không cho rằng mình có thể là đối thủ của Vương Tiểu Thạch.

Mà hiện giờ, Tạ Thiên Hoa có thể nói là bước chân vào chốn hang hổ đầm rồng, ấy thế mà vẫn bình tĩnh như không. Càng là như vậy, bọn hắn càng không dám tùy tiện động thủ.

Trái với đám phu tử, cái cánh Nho sinh thì lại dùng những ánh mắt đầy phức tạp nhìn về phía Tạ Thiên Hoa. Có mấy phần nổi giận, biệt khuất vì bị đối phương đè đầu cưỡi cổ, song lại cũng có chút quái dị. Đám thiếu niên choai choai thì kinh diễm trước dung mạo của người từng là thánh nữ của một trong năm thánh tộc yêu tộc Huyền Hoàng giới, thậm chí vài đứa đáy mắt còn không che giấu nổi dục vọng. Mà thiếu nữ thì không giấu được cái nhìn ghen tị. Luận tư sắc, khí chất, Tạ Thiên Hoa cơ hồ đè cho bọn họ không ngóc đầu lên nổi. Thậm chí không ít người còn nghĩ, ngay cả hoa khôi các ban đứng bên cạnh nàng ta e rằng cũng phải làm phận lá xanh mà thôi.

Lại đi vào vài bước, thì đã thấy một nhóm Nho sinh tuổi cỡ mười tám hai mươi, trên diềm áo viện phục thay vì những đường chỉ màu xanh như Nho sinh bình thường thì bọn họ là một màu đỏ rực, tu vi cũng sàn sàn Tạ Thiên Hoa.

Những người này cúi đầu, nói:

“Tạ tiểu thư hôm nay đến chỉ giáo, thực là khiến cho thư viện bồng tất sinh huy. Xin tiểu thư đi theo chúng ta, Đỗ trưởng ban cho mời.”



Tạ Thiên Hoa “à” lên một tiếng, nói:

“Còn tưởng là viện trưởng sẽ ra mặt, không ngờ lại là một tên trưởng ban. Thư viện các người quả thực là ngoài trời có trời, trên người có người, núi cao còn có núi cao hơn.”

Cô nàng cố tình thả chậm tốc độ lúc nói câu thứ hai, không cần lớn tiếng gằn giọng mà vẫn tạo nên công dụng nhấn mạnh, có ý chỉ trích Nhạc ban tiếm quyền. Giống như cảm nhận được ánh mắt khác thường của các Nho sinh khác, những tên được Đỗ Trạng Nguyên phái ra đón tiếp ai nấy sắc mặt thoắt cái trở nên khó coi, ánh mắt nhìn Tạ Thiên Hoa cũng trở nên bất thiện.

“Tiểu thư, mời...”

Thế nhưng, tên dẫn đầu nhanh chóng dằn lửa giận xuống, thầm nghĩ chỉ cần cô nàng dám đến Nhạc ban của chúng thì không sợ không thu phục được.

Đến lúc đó, hắn hiển nhiên là kẻ đầu tiên đứng ra giết người tru tâm, dùng ngôn từ trào phúng vẻ thất bại thảm hại của Tạ Thiên Hoa một phen.

Cô nàng từ ánh mắt của tên này thấy được cá tính đớn hèn và âm mưu hiểm độc của gã, bình thản đáp:

“À. Không phản bác được thì thừa nhận luôn. Cũng tính là người thẳng thắn, thực là một tên chân tiểu nhân. So với ngụy quân tử thực là hơn được nửa bậc.”

Tạ Thiên Hoa nói xong, cũng không tiếp tục chọc tổ ong nữa, theo đối phương đi về phía một hành lang gỗ.

Đoàn người cứ tản bộ dưới bóng tùng, chẳng mấy chốc đã đến một kiến trúc ba tầng, xây theo lối chữ Chi, biển đề rõ ràng hai chữ “Thư Ban”. Nét bút như rồng ẩn mây, phượng đùa gió, vừa uyển chuyển vừa dứt khoát, không nói cũng có thể đoán được là xuất từ tay của đại hành gia.

Tên Nho sinh dẫn đầu lập tức giới thiệu, trên gương mặt lộ rõ vẻ đắc ý:

“Hai chữ trên biển chính là thủ bút của Đỗ trưởng ban, một ngày kia cao hứng, tiện tay thảo ra, để Tạ tiểu thư chê cười.”

Thực chất để viết ra được tấm bảng này, Đỗ Thám Hoa phải tắm rửa trai giới gần một tháng, tâm cảnh không minh, tài hoa quán đỉnh, bấy giờ mới có thể vung bút viết nên hai chữ thần sầu hòng kỷ niệm hai mươi năm ngày lão trở thành trưởng ban Thư Ban, Bây giờ tên Nho sinh sử dụng chiêu giả vờ khiêm tốn hòng khoe khoang, cốt cũng là để đánh vào sĩ khí của Tạ Thiên Hoa.

Gã nói xong, lập tức cả đám Nho sinh Thư ban đều âm thầm nín thở, chờ xem ánh mắt kinh ngạc e dè của cô nàng.

Tạ Thiên Hoa đương nhiên sẽ không để đám người này được như ý.

Cô nàng nhìn lên tấm bảng lần nữa, lại cười:

“Vậy sao? Nếu đúng như những gì các hạ nói thì thật là đáng tiếc.”


“Tiểu thư nói lời này là có ý gì?”

Tên Nho sinh dẫn đầu nhíu mày. Không kinh ngạc cũng chẳng khinh thị coi thường, phản ứng của Tạ Thiên Hoa hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn, thành thử tạm thời gã cũng chẳng tài nào đoán được tiếp theo cô nàng sẽ làm gì. Chính vì thế, nên lúc này gã lại càng cảm thấy bất an hơn.

Nhân chi thường tình, xưa nay thứ mà con người ta sợ nhất vẫn luôn là những gì chưa biết.

Tạ Thiên Hoa nói:



“Bức thư pháp này vô luận là ý cảnh hay kỹ thuật đều không thể chê vào đâu được, song tiểu nữ cảm thấy ý cảnh có chút cố quá sức, giống với chim yến thổ huyết xây tổ. Nếu như trưởng ban tiền bối dồn hết tâm huyết, ngay trong lúc tên hết đà nỏ đứt dây mà đột phá thêm một bước thì là chuyện đáng mừng. Nhưng nghe các vị kể lại thì hóa ra lão nhân gia là ăn may mới viết được hai chữ thần tác này, hoàn toàn là trùng hợp. Loại bút pháp này chỉ sợ từ nay biến mất khỏi cõi đời, thử hỏi có đáng tiếc hay không?”

“Cái này...”

Cả đám không ngờ Tạ Thiên Hoa lại có thiên phú cao đến thế, cơ hồ chỉ nhìn qua một lần đã đoán được tình cảnh khi đó của Đỗ Thám Hoa. Nhất thời, bao nhiêu nam thanh nữ tú của Thanh Tùng thư viện mặt mày đều tái mét như tàu lá chuối. Vốn lúc hay tin người lên núi là Tạ Thiên Hoa, cả đám đều cho rằng cô nàng xuất thân là loài cầm điểu dã thú, không thạo đạo thánh hiền. Lần này chắc hẳn là có thể dễ dàng thắng trận.

Thế nhưng, thiên phú và nhãn lực Tạ Thiên Hoa thể hiện ra hôm nay cơ hồ vả vào mặt bọn họ bôm bốp. Bọn hắn tuy là Nho sinh của Thư ban, thường ngày tiếp xúc với tấm biển này, thế nhưng khi tự hỏi lòng mình thì người nào người nấy đều chua chát thừa nhận ngộ tính của mình không tài nào sánh bằng Tạ Thiên Hoa.

Mà cái tên dẫn đầu bây giờ thì đúng là há miệng mắc quai, ấp úng ngắc ngứ, không thể ngờ nổi chỉ định khoác lác một phen lại bị bẻ thành tự lấy đá đập vào chân mình. Quan trọng là Tạ Thiên Hoa cơ hồ nói ra vanh vách tình cảnh Đỗ Thám Hoa viết hai chữ này, khiến hắn muốn lươn lẹo chối bỏ cũng chẳng được.

“Tạ tiểu thư quả thực mắt sáng như đuốc.”

Bấy giờ, trong lầu có một lão già mặc áo nhà Nho bước ra, xem kỹ thì chẳng phải ai khác ngoài Đỗ Thám Hoa. Lão lườm tên Nho sinh dẫn đầu một cái, mắng:

“Miệng nói lời giả dối, tự thổi phồng bản thân, chẳng nhẽ đây là thứ lão phu dạy các người sao?”

“Học sinh biết sai rồi, cam nguyện chịu phạt!”

“Đi. Đi. Đi mau cho khuất mắt lão phu!”

Tạ Thiên Hoa nhìn hai thầy trò tên này kẻ tung người hứng, diễn một vở kịch lố bịch mười phần để hóa giải thế khó xử ban nãy thì trong lòng phì cười.

Đương nhiên, nếu hôm nay đã xác định đến đập quán thì cô nàng sẽ không để hai người này như nguyện.

Tạ Thiên Hoa canh chuẩn thời cơ, bổ luôn một đao:

“Vốn là muốn đến đây sử dụng tác phẩm của gia sư so tài một phen với quý viện, nhưng xét thấy đệ tử đắc ý của Đỗ trưởng ban có ngôn hành cử chỉ như thế, thiết nghĩ nơi đây vị tất đã có người xứng đấu thơ với gia sư. Thôi thôi. Đã đến tuy không thấy kẻ nào xứng cùng gia sư tranh phong, song cũng không thể tay không mà không có lễ, nay xin lấy hai câu của sư phụ tặng cho chư vị.”

Vừa nói, cô nàng vừa sử dụng Thanh Sắc thần quang phát Vô Tướng Chỉ Kiếm, khắc hai câu đối vào hai bên cánh cửa, ngay dưới cái biển đề chữ Thư Ban, rằng:

“Nhất Mạch Quán Thông, Vãng Giả Quá. Lai Giả Tục.

Tam Thần Cúng Bái. Ấu Tại Hậu. Trưởng Tại Tiền.” (1)

Đường nét lưu loát tựa nước chảy mây trôi, uyển chuyển có thần, so với hai chữ trên bảng cũng chẳng kém bao nhiêu.

(1: câu đối này vốn của Nguyễn Khuyến. Chỗ tinh túy của nó về sau sẽ có phân tích ngắn gọn.)

Số chương còn lại hôm nay: 5 chương chính truyện.