Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 173: Giang Thượng Sát Cục




Lý Thanh Vân cũng không nhiều lời.

Cậu chàng hít sâu một hơi, đề khí ngang ngực, đoạn hé miệng rống lên một tiếng rung trời chuyển đất. Công phu này là Sư Tử Hống của Tạ Tốn, Lý Thanh Vân vừa ngộ ra được tức thì sau khi bắt đầu đọc Ỷ Thiên Đồ Long ký.

Đúng ra là cuối Thần Điêu Hiệp Lữ, Dương Quá cũng có chiêu hú tương tự. Thế nhưng trong sách không miêu tả gì, chiêu này cũng không có tên, thành thử Lý Thanh Vân sau khi đọc hết cả bộ cũng không học được. Bây giờ đọc Ỷ Thiên Đồ Long Ký, vừa hay đến đoạn Tạ Tốn lấy đao, hú lên một tiếng chấn áp quần hùng, quả thực là oai phong mười phần. Lại thêm trước đó Nguyễn Đông Thanh cất giọng hát ma hờn quỷ khóc lên, Lý Thanh Vân lập tức tưởng nhầm rằng sư phụ đang “chỉ điểm” cho cậu chàng phải mau chóng học được một môn thần công sử dụng âm ba. Giờ đây trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký có Sư Tử Hống, chẳng phải chính là đang nhắc khéo mình hay sao? Thế là thằng nhóc Lý Thanh Vân này dụng tâm học luôn.

Âm thanh cuồn cuộn cất lên, lập tức khiến tên sát thủ cảm thấy khí huyết sôi trào, chân khí mất khống chế. Chưởng ấn ngưng tụ ra được cũng nhanh chóng tán loạn, nháy mắt đã yếu đi bảy tám phần. Lý Thanh Vân bèn tung mình, đá chân vào mạn thuyền đẩy con thuyền hoa rời khỏi phạm vi của chưởng ấn, thân mình cậu chàng thì bắn về phía tên sát thủ chẳng khác nào một mũi tên rời khỏi cung. Chưởng trái Lý Thanh Vân đánh tới một chiêu Kiến Long Tại Điền, chưởng kình dồn dập như sóng vỗ, oai thế không sao kể xiết.

Bành!

Tên sát thủ trúng một chưởng ngang ngực, lập tức có tiếng xương gãy răng rắc cất lên. Hắn lập tức hé miệng phun ra một búng máu, mắt trợn lên, phen này không chết vì vỡ tim nát phổi thì cũng vong mạng vì rơi xuống lòng sông. Lý Thanh Vân mượn lực phản chấn của một chưởng này, tung mình nhảy về thuyền.

Cậu chàng nhíu mày, đưa tay lên xem thì phát hiện chưởng tâm rỉ máu, bàn tay chính đang từ từ chuyển thành màu tím. Đoán biết là đối phương mặc một bộ áo giáp tương tự Nhuyễn Vị Giáp, bên trên có gai bôi độc, cậu chàng bèn lập tức sử dụng Nhất Dương Chỉ điểm huyệt đạo mấy cái ngăn không cho chất độc lan rộng hơn.

Bấy giờ, hai bên bờ sông, bỗng nghe có tiếng kèn đám ma cất lên não nề. Dưới ánh trăng bàng bạc từ từ lộ ra khỏi đám mây, từng xấp tiền âm phủ được ai phóng ra giữa sông, bay đầy trời như là một cơn mưa lớn. Loáng thoáng hai bên sông, Lý Thanh Vân có thể nhìn thấy loáng thoáng một đám người đội mũ cao, lưng cõng một thứ gì vuông vức cao bằng cả người, trên tay cầm một cây gậy gắn từng lá phướn dài phất tới phất lui.

Cảnh này, lại hòa trong tiếng kèn đám ma, quả thực là quỷ dị mười phần.

Lý Thanh Vân biết lần này đối thủ không đơn giản, đã sớm bày một sát cục trên sông chỉ chờ mình xuất hiện. Lúc này cậu chàng thấy bốn người Quế Như Ngọc vẫn an tĩnh ngồi ngủ trong buồng, cũng hơi sinh nghi.

Cậu chàng vừa định vào hỏi, thì đã nghe trong thuyền cất lên tiếng chất vấn:

“Quận Cú, Quận Rết, vì cớ gì đêm đến quầy rầy nhã hứng của công tử?”

Người lên tiếng chính là cô gái áo vàng Trầm Ngư. Nàng ta vừa dứt lời, trong buồng đã bắn ra một miếng ngọc bội, lao vun vút về phía bờ sông. Mấy tên quái dị lưng đeo hòm gỗ, tay cầm gậy gỗ bấy giờ mới cất giọng ồm ồm:

“Ra là công tử sa giá đến nơi này, bọn thuộc hạ xin ra mắt. Chỉ là lần này mối làm ăn đang ở trên thuyền của ngài, cho nên...”

“Quận Rết, ngươi chưa nghe thủng sao? Trên thuyền của công tử há lại có mối làm ăn gì? Cẩn thận cái miệng của ngươi đấy!”

Không chờ bốn tì nữ Trầm Ngư Lạc Nhạn, Bế Nguyệt Tu Hoa lên tiếng, một tên trong bọn đã ngắt lời, gắt lên với tên được gọi là Quận Rết. Lý Thanh Vân ngưng thần lắng nghe hồi lâu, chỉ đáng tiếc những quái nhân này sử dụng tiếng bụng để nói chuyện, thành thử cậu chàng không tài nào nghe ra được tuổi tác giới tính của đối phương để mà định liệu. Cậu chàng chỉ biết là vị Tuyết Hoa công tử Quế Như Ngọc mình vô tình gặp trên đường dường như có địa vị không thấp trong tổ chức của mấy tên sát thủ.

Trong thuyền lại có tiếng nói:

“Được rồi. Vị Lý thiếu hiệp đây là khách của bản công tử, cũng không trách tội các ngươi được. Về nói với khách mối làm ăn này chúng ta không nhận nữa, bồi thường có thể tìm Quận Rắn để lấy. Giữa yêu cầu của khách và yêu cầu của bản công tử, ta tin các ngươi biết nên nghe theo ai.”



“Không dám. Cẩn tuân mệnh lệnh của công tử.”

“Thế thì không cần. Các người chắc cũng biết vị Lý thiếu hiệp đây tuy là phàm nhân nhưng thân mang tuyệt kỹ, phúc lớn mạng lớn. Bản công tử cũng không muốn phải bồi dưỡng lại hai tên tâm phúc. Các ngươi lui được rồi.”

“Dạ.”

Đám người nọ ngừng tiếng kèn, thu lại tiền giấy vàng mã bay đầy trời, đoạn nhanh chóng tan biến vào bóng tối của rừng cây. Hai bên sông lấy lại vẻ yên tĩnh vắng lặng khi trước.

Lý Thanh Vân lúc này cũng đã thành công bức được chất độc ra ngoài, bấy giờ mới chắp tay, nói:

“Hóa ra huynh đài vốn dĩ không cần đến tại hạ bảo vệ, lần này Lý mỗ làm chuyện thừa thãi rồi.”

“Chuyện không thể nói thế. Khi nãy Lý thiếu hiệp đối chiến với kẻ địch mà không quên bảo vệ một tên công tử mặt trắng và bốn con hầu xấu xí chúng ta, ơn huệ giáng một cước ấy chúng ta đều ghi nhớ cả. Tuy nhiên bản công tử cũng không phải vạn năng, chỉ có thể thay thiếu hiệp hóa giải một kiếp nạn này thôi.”

Quế Như Ngọc lên tiếng đáp lời.

Lý Thanh Vân nghe thế, biết là con đường trên sông này hãy còn chưa gió êm sóng lặng, bèn cảm tạ vị Tuyết Hoa công tử này một tiếng, đoạn ngưng thần đề phòng, chuẩn bị đại chiến. Chẳng mấy chốc, quả nhiên đúng như những gì Quế Như Ngọc đã tiên liệu, trên con sông này liên tiếp xuất hiện bốn năm tốp sát thủ nữa, song so với những tên Quận Cú, Quận Rết ban nãy thì bọn này chỉ có thể coi là đám ô hợp gà mờ. Lý Thanh Vân lấy một địch nhiều nhưng chẳng hề núng thế, cứ một chiêu ba thức là đánh bại một tên.

Một đường quá quan trảm tướng, liên tiếp đánh năm sáu trận lớn nhỏ, lúc này cậu chàng cũng đã thấm mệt.

Mắt thấy thuyền hoa đã đến một ngã ba sông, chỉ độ mười dặm nữa là đến được thành Tế Kỳ thì đã phát hiện từ trong rừng cây phía trước phóng ra một màn sáng vàng, phong tỏa hết lối đi của con thuyền. Không chờ Lý Thanh Vân định thần nhìn kỹ, Quế Như Ngọc đã cất tiếng:

“Là trận Khốn Long của Ngọc Hư cung. Không ngờ Lý thiếu hiệp giỏi gây thù chuốc oán đến thế, ngay cả thế lực Đạo Môn cũng bị điều động tới làm sát thủ.”

Lý Thanh Vân chặc lưỡi, lôi trong tay nải ra một hồ lô rượu do chính Hồng Vân tiên tử cất, uống nhanh một hớp.

Người trong buồng thấy cậu chàng chỉ uống một hớp trong cái hồ lô là đã ngay lập tức khôi phục như cũ, sinh long hoạt hổ, thì không khỏi chặc lưỡi thầm than. Trầm Ngư nhỏ giọng nói:


“Công tử, không ngờ trên tay thiếu niên nghèo này lại có thứ bảo dược trân quý cỡ này. Nói thật là em cũng động lòng muốn cướp đây.”

Quế Như Ngọc cười:

“Người ta là dị loại không dùng đến chân khí, em có dám chắc là em uống vào không tẩu hỏa nhập ma hay không?”



Trầm Ngư cười khanh khách một tiếng, đoạn không nói thêm câu nào nữa.

Lại qua vài phút, có mười mấy người chân đạp kiếm gỗ đào, một tay cầm đạo bùa tay kia cầm la bàn phong thủy chầm chậm bay ra, chắn trước thuyền hoa. Dẫn đầu là một đạo sĩ mũi ưng, mặt ngựa, hai bên mép là bộ ria cá trê, đôi mắt trợn tròn thao láo như mắt cú, trông cũng bặm trợn hung ác lắm.

Kẻ này vừa xuất hiện, đã hắng giọng một tiếng, hỏi:

“Không biết vị trước mặt có phải là Tuyết Hoa công tử của Sâm La cung hay không?”

“Lắm lời!”

Lạc Nhạn gắt lên một tiếng, lập tức khiến gương mặt của lão đạo sĩ nhăn hí vì tức giận, song lại không dám động thủ.

Kể cũng khôi hài.

Bấy giờ, Quế Như Ngọc mới lên tiếng đáp:

“Quận Cú và Quận Rết mai phục ở thượng lưu cách đây ba mươi dặm, hiện tại đều đã rút đi. Nhà ngươi hẳn là có đáp án rồi chứ?”

“Công tử, kẻ đang đi trên thuyền của ngài có thù oán với Ngọc Hư cung, hi vọng công tử không nhúng tay vào ân oán riêng tư của chúng ta. Ngọc Hư cung không hi vọng đắc tội Sâm La cung, vẫn mong công tử minh giám nể mặt Ngọc Hư chân nhân. Ngày khác bọn tiểu nhân nhất định sắm sửa bảo vật, tiến cung dâng lễ tạ ơn công tử.”

Lão đạo sĩ nói đến ân oán cá nhân, tức thì nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Thanh Vân một cái, làm cậu chàng ngơ ngác khó hiểu.

“Này! Ta và các người chưa từng gặp nhau, vì sao lại nói có thù oán? Muốn giết thằng Vân này lãnh thưởng thì cứ nói, hà tất phải vòng vo kiếm cớ?”

“Thầy nợ trò trả! Sư phụ của ngươi giết người Ngọc Hư cung ta, bản tọa tìm ngươi tính sổ cũng không tính là lấy cớ chứ?”

Tên đạo sĩ nghiến răng ken két, nói.

Quế Như Ngọc bấy giờ mới “à” một tiếng, nói:

“À! Nhớ ra rồi! Hình như các người tốn món tiền lớn mới mời được Vân Thiên Hà Tư Nghiệp Quốc Tử Giám làm thái thượng trưởng lão. Nào ngờ tên này chết bất đắc kỳ tử trong cung, đến xác cũng chẳng thấy đâu, triều đình thay một vị Tư Nghiệp và Tế Tửu mới. Xem ra chuyện này hẳn là có liên quan đến sư phụ của vị thiếu hiệp đây. Ài... bản công tử cũng chia buồn với các vị. Thật là chó cắn áo rách, có phải không?”

Tên đạo sĩ bị động tới chỗ đau, mặt méo như khỉ ăn ớt. Thế nhưng thân phận của Tuyết Hoa công tử quá khủng bố, lão không dám nói lời nào phản bác, chỉ có thể dồn hết nỗi căm giận sang Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân biết Quế Như Ngọc đang nhắc mình, bèn gật đầu một cái tỏ ý cảm ơn.