Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 163: Đánh Lén




Phản Thiên Chi Chiến kết thúc từ vạn năm trước.

Một vạn năm qua, bãi bể hóa nương dâu, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất. Thành thử, cho dù có là cường giả tiến sâu vào Vụ Hải đi chăng nữa cũng chưa chắc đã nhận ra lai lịch của chiếc nghiên mực kia, chỉ coi nó là loại thần khí bảo vật nào đó.

Nhưng Nghiêm Hàn thì khác.

Hắn là nguyên soái của Đế Mộ, lần này vào biển Phong Bạo tróc nã tội phạm, đương nhiên cũng đã được các vị đế quân cho kế thừa một phần ký ức từ vạn năm trước.

Thành thử, Nghiêm Hàn có thể nhận ra vật đang vật vờ trôi đằng trước chính là bảo vật tùy thân của Mặc Văn Thánh khi xưa – Thanh Thiên Nghiễn.

Vạn năm trước...

Thế Tôn chỉ kiếm về phía thiên đạo, phát động Phản Thiên Chi Chiến, Phật Môn, Đạo Gia, Văn Cung đều có người hưởng ứng. Trong đó, Văn Thánh Mặc Ngạn Bác lấy đi một trong hai bảo vật của Văn Thánh sơ đại Gia Cát Thủ Ngã ra đi.

Thanh Thiên Nghiễn là một cái.

Tương truyền nghiên mực này tạc ra từ vẫn thạch rơi xuống từ Thiên Đảo, trong bụng tự thành một giới, có thể hóa vạn vật làm mực. Mặc Giới của Thanh Thiên Nghiễn có thể nuốt danh thi tuyệt cú, tự gia cố bản thân, trở nên vững chắc vô tỉ, lực phòng ngự có thể xưng là độc bộ thiên hạ, tuyệt không thua kém bất cứ ai.

Nghiêm Hàn bước đến chắn trước Thanh Thiên Nghiễn, quát:

“Mặc Ngạn Bác, bản soái vâng mệnh đế quân tới bắt ngươi về quy án, còn không thúc thủ chịu trói, chờ đến bao giờ?”

Trong nghiên mực, một giọng lè nhè như say rượu cất lên:

“Còn tưởng là ai, té ra là con chó của đám sống dở chết dở.”

“Vẫn nghe thiên hạ bảo Nho sinh xưa giờ chỉ biết mạnh miệng, thùng rỗng kêu to, thì ra đều học từ nhà ngươi.”

Nghiêm Hàn cười khẩy.

Tuy đế quân có cho hắn cách phá Thanh Thiên Nghiễn, song phương pháp này lại tiêu hao quá lớn. Nếu có thể dùng kế khích tướng nhử Mặc Ngạn Bác tự mình chui ra khỏi Mặc Giới thì chẳng tội gì không làm. Đương nhiên, chính bản thân Nghiêm Hàn cũng không tin tưởng vào khả năng này cho lắm. Kẻ địch của hắn nào phải mấy thằng nhóc choai choai vừa mới vào đời, mà là một đời Văn Thánh, há lại có thể trúng chiêu khích tướng đơn giản như vậy?

Nghiêm Hàn ôm tâm lý đánh cược, bởi dù kế thành hay bại thì hắn cũng chẳng mất gì.

Mặc Ngạn Bác tự chui đầu ra cũng được, mà tiếp tục làm con rùa rụt cổ cũng chẳng sao. Trong mắt Nghiêm Hàn, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của lão.

Trong Thanh Thiên Nghiễn vọng ra tiếng cười sang sảng:

“Khá khen cho tên Nghiêm Hàn nhà ngươi. Vậy để lão phu lĩnh giáo thử xem rốt cuộc binh đạo các ngươi thanh xuất vu lam, hay Nho đạo của lão phu lại càng hơn một bậc!”

Mặc Ngạn Bác vừa dứt lời, Thanh Thiên Nghiễn đã ngóc đầu nhảy vụt lên không trung. Từ trong bụng nghiên, mực đen tràn ra ồng ộc chẳng khác nào đê vỡ, ào ào cuốn về phía Nghiêm Hàn.

Bên tai Nghiêm Hàn, bỗng chốc vang lên một câu từ:

“Thiên Nhai, Minh Nguyệt, Ngân Nhận Táng Thiên Quân.”

(Chân trời, trăng sáng, lưỡi đao bạc chôn vùi ngàn quân.)



Gã nghiêm hẳn sắc mặt, khẽ rung ống tay áo một cái, tức thì quanh thân lũ lượt hiện lên cơ man không biết bao nhiêu là bóng người, lơ lửng giữa không trung, ngũ quan cứ nhờ nhờ loang loáng khi ẩn khi hiện.

Sóng mực cong lên, hóa thành một vầng trăng khuyết, trảm vào đại quân âm binh đang lố nhố đứng vây quanh Nghiêm Hàn. Chỉ nghe một tiếng chát chúa như chuông méo ngân nga, kế đến là liên tiếp những tràng âm thanh bén nhọn chẳng khác nào tiếng xé vải. Dưới thế công của vầng trăng mực, âm binh quỷ tướng cứ lũ lượt tiêu tán.

“Đoạn Kiếm, Tàn Thương, Phế Kỳ.

Cô Thành, Bệnh Mã, Lệ Truân.

Sa Trường Mãn Huyết.

Dị Khách Táng Tha Phương.”

Tiếng ngâm tụng vừa dứt, tức thì biển mực trào ra từ Thanh Thiên Nghiễn cuộn trào, tưởng như sôi lên sùng sục. Sau đó, từ từ ngưng kết lại thành đủ loại hình thù. Kiếm gãy có, thương mẻ có, bóng cờ tàn tạ cũng có. Xa xa, mọc lên một tòa thành cô độc nơi từng con ngựa ốm yếu gầy còm kéo lê từng cái xác, quăng vào một cái hố chôn. Nơi đó, xác người bỏ lâu ngày cơ hồ quện vào nhau cùng đất, cùng máu thành một thứ dịch lỏng nhão nhoét, hôi rình và sởn gai ốc.

Sa trường đầy máu.

Người khách lạ chôn xương ở nơi xa.

Một bài ca cất lên, tức thì khiến thiên quân vạn mã của Nghiêm Hàn mất hết ý chí chiến đấu. Oán hận tiêu tan, chấp chước cũng hết, đám âm binh bắt đầu mờ dần, mờ dần. Nào âm binh, nào quỷ tướng thi nhau ôm đầu khóc rống lên từng tiếng lớn, ngân nga dài mãi ra.

Nghiêm Hàn tuy đi con đường điều binh khiển tướng, cũng coi như là một nhánh của Nho môn, song hiện tại quân đội dưới trướng hắn đều là ác linh oán hồn tử trận. Bình thường những thứ này sợ nhất là hạo nhiên chính khí của Nho môn, càng huống chi là được thơ văn của binh đạo và bảo vật như Thanh Thiên Nghiễn gia trì. Cho dù là bản thân Nghiêm Hàn được Đế Mộ dùng bí thuật hồi sinh, không tính là yêu ma quỷ quái bình thường, lại có ngàn vạn vong hồn che chắn thì cũng phải nhíu mày, tức ngực khó thở trước thế công của Thanh Thiên Nghiễn.

Thấy không tế ra át chủ bài thì không tài nào đỡ được thế công của Mặc Ngạn Bác, Nghiêm Hàn bèn nghiến răng, phun ra một ngụm máu đen xì. Hai bàn tay hắn kết ấn, đôi mắt đỏ quạch lên như sắp trào máu tươi, đoạn quát lên một tiếng:

“Thỉnh Văn Bảo!”

Chỉ thấy mây mù trên không bỗng dưng bị một lực vô hình chém ra làm đôi, bão tố sóng cồn chung quanh cũng như ngưng đọng lại. Giữa biển Phong Bạo quanh năm giông tố mịt mờ vì sự xuất hiện của bảo vật mà Nghiêm Hàn vừa tế ra mà có một mảnh trời quang mây tạnh.

Thanh Thiên Nghiễn rung lên mấy cái, giống như đang tưởng niệm. Thần vật có linh, hà huống chi là bảo vật của Văn Thánh sơ đại Gia Cát Thủ Ngã?

Bên trong nghiên mực cất lên một tiếng cười dài, đoạn có một bóng người từ bụng nghiên trồi lên, nheo mắt nhìn về phía trời xanh.

Người này mắt sáng quắc, râu năm chỏm, mặc áo nhà Nho, ngoại trừ Văn Thánh đời thứ mười hai Mặc Ngạn Bác ra thì còn ai vào đây nữa?

“Cũng phải. Cũng phải. Hắn đã muốn giết lão phu thì phải mang thứ đó ra chứ! Nhưng mà... nhãi con nhà ngươi có chịu được uy năng của Ly Thiên Bút hay chăng?”

“Chuyện ấy... không nhọc... kẻ sắp chết như ngươi quan tâm.”

Nghiêm Hàn bấy giờ nói chuyện cũng bắt đầu đứt quãng, toàn thân đau đớn như sắp nứt ra. Từ trên không trung, một cây bút bằng đá phủ đầy rêu xanh rẽ mây hạ xuống biển Phong Bạo, đầu bút lông vàng óng ánh như thể vàng nguyên chất dệt ra thành sợi rọi sáng khuôn mặt đầy nếp nhăn của Mặc Ngạn Bác.


Thanh Thiên Nghiễn, sở dĩ gọi là Thanh Thiên, ấy là vì cây bút đi cùng với nó.

Ly Thiên Bút.

Chỉ có Ly Thiên Bút, mới xứng viết lên trời (tả Thanh Thiên).

Hai vật này một công một thủ, một âm một dương, chính là văn bảo đã đi cùng Gia Cát Thủ Ngã từ lúc còn là một kẻ vô danh đến lúc mở thiên địa huyền môn, đặt chân vào đệ thập cảnh, khai phát Nho đạo ở Huyền Hoàng giới.

Muốn phá Mặc Giới của Thanh Thiên Nghiễn, có hai cách.



Hoặc là lấy tu vi khai đạo: thập cảnh đạo tổ hoặc bán bộ thập cảnh cường công, nghiến nát không gian, Mặc Giới không công tự phá.

Hoặc là sử dụng Ly Thiên Bút.

Bởi nhẽ, Mặc Giới có lợi hại hơn nữa thì nguyên bản cũng là vũng mực chứa trong nghiên Thanh Thiên. Mà đã là vũng mực, thì cuối cùng cũng dùng để chấm đầu bút lông.

Mặc Ngạn Bác thở dài.

Lão cũng không ngờ mình chạy vào tận biển Phong Bạo trốn, cứ nghĩ đám người Đế Mộ kiêng dè Đảo Quỷ sẽ không mạo hiểm tiến vào. Có ngờ đâu...

“Xem ra sống chết có số. Nếu đã thế, vậy thì để lão phu lĩnh giáo thánh vật của tiên hiền một phen!”

Luận tu vi thuần túy, Mặc Ngạn Bác hơi trên Nghiêm Hàn nửa phần. Bút Ly Thiên đúng là khắc chế Thanh Thiên Nghiễn, song chưa đủ để lấy mạng lão trong một chiêu.

Thế nhưng, Mặc Ngạn Bác chẳng ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng đám tự xưng là đế quân ở Đế Mộ sẽ không cho tên nguyên soái này một hai thủ đoạn đặc thù khác để chế phục lão.

Thành thử, ngay cả khi chống đỡ được một đòn từ Ly Thiên Bút thì lão cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Mặc Ngạn Bác giống như đã nghĩ thoáng, chân đạp Thanh Thiên Nghiễn, bàn tay lật một cái triệu hồi ra một cây bút – chính là vật mà khi trước Cố Thi Âm dùng để chèo thuyền. Bút này gọi là Liễu Ảnh, tuy không thể sánh bằng bút Ly Thiên, nhưng cũng là chiến hữu sát cánh với lão nhiều năm, vào sinh ra tử cùng nhau chẳng biết bao nhiêu trận.

Đoạn cười dài một tiêng, quát:

“Tới đây!!!”

Lão biết mình không chạy được.

Hiện tại, toàn bộ vùng “trời quang mây tạnh” này đã bị Bút Ly Thiên khóa cứng, Mặc Ngạn Bác cũng chẳng phí sức chạy trốn làm gì. Xưa nay lão không làm chuyện vô ích.

Nghiêm Hàn chính đang khống chế Bút Ly Thiên chuẩn bị đánh xuống, thì bỗng cả người giật mình đánh khựng một cái. Bút Ly Thiên đang chuẩn bị giáng xuống bỗng nhiên co lại, hóa thành một cây bút đá thông thường, rơi xuống nghiên mực lão đang đứng.

Mặc Ngạn Bác ngạc nhiên, ngớ người nhìn về phía trước.

Nghiêm Hàn đổ gục, rơi xuống chìm vào biển Phong Bạo chẳng khác nào bức tượng đá.

Sau lưng y, có một tay trung niên mình mặc áo đen, đầu trọc lốc, bên mắt có vết sẹo hình tia chớp. Một bàn tay lão cầm thanh đao quái dị, đen tối ảm đạm vô quang. Bàn tay trái còn lại thì chỉ còn ngón cái và ngón giữa, trông hết sức quái đản.

Lão vừa ra tay đánh lén Nghiêm Hàn.

Gã trung niên nhếch mép, thu đao, đưa bàn tay phải lành lặn về phía Mặc Ngạn Bác vãy mấy cái, nói:

“Cầm bút chuồn đi mau!”

Vừa dứt lời, thì mảnh trời quang do Ly Thiên Bút tạo ra cũng từ từ khép lại.

Lão già quái đản biến mất trong màn mưa nặng hạt.

Ngày mai Quốc tế Thiếu nhi 1/6, sẽ đăng 7 chương.