Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 125: Thế Giới Cổ Quái




Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa chẳng hiểu tại sao lại được truyền tống cùng nhau đến cùng một địa điểm – một khu rừng xanh rì, với những cây cổ thụ chọc trời cao đến mấy chục trượng. Hai người chỉ vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp hoàn hồn thì mặt đất dưới chân đã rung chuyển dữ dội. Lại nghe nổ “ầm” một cái, tiếng động rung chuyển như núi động đất rung. Trên trời chợt có nước ào ào chảy xuống, thế nhưng phía ngoài các tàng cây trời vẫn quang đãng trong xanh, không giống như là có mưa.

Lý Thanh Vân thấy nước từ trên trời rơi xuống tanh tưởi hôi thối như xác chết phân hủy, không khỏi nhíu mày.

Tạ Thiên Hoa nói:

“Sư huynh, chờ ở đây.”

Cô nàng dứt lời thì sau lưng vươn ra một đôi cánh chim màu xanh, Nói đoạn, Tạ Thiên Hoa vỗ cánh, bay vút lên cao, vượt qua khỏi những tán cây rậm rạp.

Lý Thanh Vân tuy khinh công rất cao, song cây cối ở rừng này chẳng rõ vì sao lại trơn láng, nốt sần vỏ cây giống như là được vẽ lên, cậu chàng không tài nào mượn lực nhảy lên được. Thế là, Lý Thanh Vân chỉ đành thở dài, yên lặng chờ cô sư muội.

Tạ Thiên Hoa bay lên cao, qua ngọn cây, thì phát hiện cách đó không xa xuất hiện một mặt hồ rộng lớn bạt ngàn, nước hồ trong vắt như gương. Bấy giờ, trên hồ có ba mươi hai bức tượng khắc theo hình bàn cờ, đủ cả các quân tướng sĩ tượng xe pháo mã tốt. Trên đỉnh đầu hai tướng bấy giờ lại có hai người đang đứng, dường như là kẻ cầm cờ.

Người cầm cờ trắng là một ông lão râu tóc bạc như cước, áo dài tựa như mây, sau lưng đeo một thanh trường kiếm. Kẻ cầm cờ đen trẻ hơn, mặt mày đanh ác, mình mặc giáp vàng. Mỗi lần hai bên đi quân, những bức tượng lại ra tay đánh giết nhau, pháo bắn, xe nghiền, mã hí, tượng kêu. Động đất chính là do các bức tượng đè nát nhau mà thành, những giọt nước ban nãy chính là nước hồ bắn tung lên cao cả trăm trượng.

Tạ Thiên Hoa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn quyết định quay về kể lại mọi chuyện cho ông sư huynh nhà mình nghe.

Lý Thanh Vân ngẫm một lát, đoạn nói:

“Đi một chuyến đi, cùng lắm là chạy!”

“Không nhớ ba vị kiếm tổ nói phải cẩn thận sao?”

Tạ Thiên Hoa cười, hỏi.

Cậu chàng bèn nhún vai:

“Ta tin tưởng sư muội.”

Tạ Thiên Hoa nghe y nói câu này, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào. Song lại nhớ đến những phản ứng, hay đúng hơn là sự hoàn toàn thiếu chủ động của Lý Thanh Vân sau khi mình bị thương, thành thử lại thấy giận dỗi.

Cô nàng hiện nguyên hình, dùng móng quắp vai nhấc bổng ông sư huynh lên, đoạn vỗ cánh bay về phía cái hồ.

oOo

Lúc hai người chạy đến được cái hồ thì phát hiện ván cờ đã vào tàn cuộc. Từ trên cao nhìn xuống, Lý Thanh Vân mới hiểu vì sao thứ nước hồ cậu chàng nếm được lại có đầy mùi hôi thối tanh tưởi như xác chết thối rữa như vậy.

Bởi lẽ, lúc này dưới hồ, hàng ngàn xác chết đang thi nhau bơi lội, cứ nhung nhúc nhung nhúc như rươi vào mùa.

Cờ tàn.

Nhoáng một cái, hai người Tạ Thiên Hoa và Lý Thanh Vân đã ngồi quan sát cuộc cờ của lão già và tướng quân suốt hai mươi ngày.

Tạ Thiên Hoa thì hứng thú với cuộc cờ của hai người, nên không cần phải nói.

Lý Thanh Vân thì chỉ hiểu sơ sơ luật đánh cờ, thành thử những nước đi sát phạt của hai người, cậu chàng xem không hiểu lắm. Thế nhưng, cuộc cờ kéo dài cả ngàn ván mà cậu chàng nhìn không rời mắt lấy một giây, thỉnh thoảng lại đưa tay múa chân.



Được một lúc lại bần thần, luôn miệng nói:

“Không đúng. Không đúng.”

Lạ một nỗi, lão già và tướng quân vẫn mải mê đấu cờ với nhau, hoàn toàn không chú ý tới hai người bọn họ.

Phải biết, tuy bản thể của Tạ Thiên Hoa không khổng lồ như Tạ Hàn Thiên, song sải cánh cũng hơn xa loài cầm điểu bình thường. Một con thanh tước có thể dễ dàng quắp một con bò lên không trung mà hai người này đến nhìn một cái cũng không thèm, quả thực có mấy phần quái dị.

Bấy giờ... ván cờ thứ một ngàn lẻ một cũng tàn cuộc.

Lão già áo trắng, râu bạc thắng một chiêu.

Trung niên áo giáp vàng cơ hồ thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên rút xoạt thanh kiếm trong tay khỏi vỏ. Lưỡi kiếm lóe ra ánh sáng đỏ rực như máu, sát khí kinh người bốc lên ngùn ngụt.

Mặt hồ bỗng nhiên sóng nổi ầm ầm...

Lão già cũng rút kiếm sau lưng, lưỡi kiếm phóng ra hào quang màu xanh lẫn trắng, khí thế tường hòa hơn nhiều, nhưng cũng là đồng tông đồng nguyên với thanh kiếm của tướng quân. Hai người lao vào nhau, lưỡng kiếm tương tranh.

Bấy giờ, trong mắt Tạ Thiên Hoa và Lý Thanh Vân, trên đầu của lão già và tướng quân đồng thời xuất hiện hai thanh màu đỏ. Cứ mỗi lần trúng đòn, thanh đỏ này lại ngắn lại, dường như đang biểu hiện một cái gì đó mà hai người họ hoàn toàn không hiểu.

Kiếm quang đánh ra bốn phía, khiến mặt hồ dậy sóng ầm ầm. Từng cột nước mang theo đám oan hồn xác chết đang bơi ì oạp bắn lên không trung hàng trăm trượng. Hai người Lý Thanh Vân, Tạ Thiên Hoa cũng bị giật mình, vội vàng né tránh.

Không thể vì sinh linh trong bí cảnh không có tu vi mà coi thường.

Hai sư huynh muội vẫn nhớ nằm lòng lời dặn này của Kiếm Trì tam tổ, thành thử khi đối mặt với đám xác chết trôi, ma da quỷ nước kia, hai người không hề do dự lựa chọn lui lại quan chiến.

Tướng quân và lão già chính đang đánh nhau hăng say, nước ở hồ đã tràn bờ, đánh tơi bời về phía cánh rừng. Đại thụ thi nhau đổ rạp, cây nọ đè cây kia, tạo thành hiệu ứng domino kéo dài mãi ra xa.

Khung cảnh quả thực là trời sập đất nứt.

Bấy giờ, bỗng nhiên trên hồ có tiếng quát lanh lảnh:

“Ứng Thuận Thiên, trả mạng phu quân ta!”

Chỉ thấy dưới hồ phóng lên hai thiếu nữ, một áo xanh một áo hồng. Trên đầu hai người cũng có thanh màu đỏ hệt như ông già và tướng quân, hơn nữa còn hiện rõ hai chữ “A Châu”, “A Bích”.

Tên tướng quân – Ứng Thuận Thiên – quay sang mà quát:

“Xà tinh, tưởng rằng bản tọa sợ các ngươi hay sao?”

Y vung kiếm định đánh bay lão già áo trắng, nào ngờ lão đã bám theo sát đằng sau mà tung chiêu. Sau lưng lão liên tục xuất hiện hư ảnh của bốn người khổng lồ, kẻ thì quanh thân có cuồng phong rít gào, kẻ thì khắp người lửa cháy rừng rực, vừa đủ phong hỏa lôi điện.

Hai người A Châu, A Bích thì vặn mình một cái, hóa thành hai con mãng xà thân dài trăm trượng, một đỏ một xanh, tấn công Ứng Thuận Thiên và lão già áo trắng.

Bốn người chia nhau ra giã nhau túi bụi, không ai nể nang gì ai cả.

Đánh hơn nửa canh giờ, thì phương xa chợt có một con hạc giấy vỗ cánh bay tới. Tạ Thiên Hoa nhác thấy người cưỡi hạc chính là tam sư muội Đỗ Thải Hà, mà cô nàng còn đang chở sau lưng một người mặc áo cà sa,



Hai người càng lúc càng cảm thấy cái bí cảnh này... sai sai.

Thế nhưng, Tạ Thiên Hoa vẫn đập cánh, bay đến gần.

Đỗ Thải Hà nhác thấy hai người sư huynh, sư tỷ, vừa định lên tiếng gọi, thì đằng sau lưng cô nàng Cưu Ma Trí đã quát lên lanh lảnh:

“Mô phật! Chớ có hại người!”

Lão tung mình, dưới chân có hai đóa sen vàng nỡ bung ra, đạp gió bay thẳng đến chiến trường.

“Con lừa trọc này quả thực là dai như đỉa đói!”

“Hai vị thí chủ, xin nghe bần tăng khuyên một câu. Phải biết nhân yêu khác đường, âm dương khác nẻo, hai vị vì cố chấp ở bên Đoàn công tử mới dẫn đến cái kết thương tâm này. Chi bằng cùng lên đường phò tá bần tăng sang tây thiên bái Phật cầu kinh, tu thành chính quả.”

Cưu Ma Trí vừa chắp tay, sau lưng đã hiện lên một chữ vạn màu vàng rất lớn, ánh sáng lóe mắt rọi về phía chiến trường. Đám ma da, quỷ nước bị phật quang của lão chiếu vào tức thì cả người đứt ra làm đôi như bị đao chém, rồi hai nửa cơ thể cháy phừng phừng ngay dưới nước.

“Chớ nhiều lời! Nếu không phải nhà ngươi đuổi theo phu thê chúng ta thì Đoàn lang đâu có mất mạng? Tiếp chiêu!”

Hai con mãng xà A Châu, A Bích nghiến răng, xông về phía Cưu Ma Trí.

Thoáng một cái, chiến trường vốn loạn tưng bừng như nồi chè thập cẩm thì hiện giờ đã thành một mớ hổ lốn.

Nếu Nguyễn Đông Thanh có mặt ở Thương Lan kiếm vực, thấy được cảnh này, dám chắc gã sẽ thốt lên một câu:

“Rốt cuộc là con game mobile hút máu rẻ tiền nào mặt dày tới độ viết ra được cái cốt truyện hỗn loạn tưng bừng đến mức này?”

Đương nhiên...

Ba người Lý Thanh Vân không giống ông sư phụ của họ, chưa từng đọc Thiên Long Bát Bộ, chưa được nghe Tây Du Ký, lại càng không biết Thanh Xà – Bạch Xà và Ma Kiếm Sinh Tử Kỳ rốt cuộc là cái gì.

Tiểu Kính Hồ và Kính Hồ đương nhiên cũng chưa ai trong ba người nghe đến.

Bọn họ chỉ thấy... khó đỡ.

Lần này vào Thương Lan kiếm vực, vốn là ba sư huynh muội cho rằng sẽ gặp được kỳ ngộ, kinh lịch hiểm nguy, tranh giành cơ duyên cùng thiên hạ một phen.

Không ngờ... dành hai mươi ngày chỉ để xem đánh ghen.

oOo

Ba người Lý, Tạ, Đỗ không tham chiến.

Cuộc đấu ở hồ nước rốt cuộc cũng ngã ngũ.

Ứng Thuận Thiên và lão già áo trắng cùng rơi xuống hồ, trường kiếm cắm lại trên đỉnh đầu bức tượng đại diện cho quân “tướng” trắng. Cưu Ma Trí thì lấy thân hóa làm một ngọn núi năm đỉnh, đè lên hai xà tinh, nói là sẽ trấn áp hai người ở đây năm trăm năm chờ người thỉnh kinh xuất hiện.

Đại chiến cứ thế kết thúc một cách khó hiểu, thậm chí ba người Lý, Tạ, Đỗ còn không có cả cơ hội ra tay.