Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 11: Lại Gặp Cố Nhân




Quay sang chỗ Phùng Thanh La, quả nhiên cái gọi là thánh nữ cũng chẳng qua chỉ như thế. Tuy địa vị siêu nhiên, tài nguyên vô số, nhưng hiếm khi rời khỏi tông môn nửa bước. Cho dù biết Lão Thụ cổ viện là cấm địa, nhưng lại chẳng biết cụ thể nó ở đâu.

Nói trắng ra là cá cảnh chim lồng mà thôi.

Vũ Tùng Lâm lắc đầu, nói:

“Chuyện Thanh Tước rời Trúc Hải, chắc hẳn thánh địa cũng có được biết. Phùng cô nương lần này đến đây, chắc hẳn cũng muốn điều tra thực hư việc này. Chúng ta đều không phải trẻ con, đoán thử xem tại sao ải Quan Lâm vẫn bình yên vô sự, không rơi miếng ngói?”

“Lão phu không phải đang nâng sĩ khí đối phương, hạ thấp chính mình, nhưng Vũ Tùng Lâm này tự nhận không có cái bản lĩnh cản được Thanh Tước đồ thành.”

“Chuyện này...”

Vũ Tùng Lâm thấy nàng ta lúng túng, trong lòng càng thích thú. Uất nghẹn mấy ngày hôm nay được giải tỏa không ít.

Cho các người cầm thái tử đến ép lão phu.

Lý Thanh Vân lúc này chợt phất áo, nói:

“Hai vị, việc tự ý ra khỏi thành ta đã giải thích rồi, nếu không có chuyện gì khác, xin vui lòng rời bước, đừng ở đây làm ảnh hưởng sự thanh tịnh của tiên sinh.”

“Đương nhiên. Đương nhiên. Cảm phiền Lý thiếu hiệp thay lão phu vấn an tiên sinh.”

Vũ Tùng Lâm nghe thế, vội vàng tìm cớ chuồn đi.

Phùng Thanh La này mặc dù không biết làm người, nhưng dù sao thân phận người ta vẫn còn đó: thánh nữ của Kiếm Trì, người của thái tử. Lão có thể mượn uy của Bích Mặc tiên sinh gõ nàng ta một cái trả đũa, nhưng tuyệt không thể để Phùng Thanh La có mệnh hệ gì.

Bằng không...

Thái tử và Kiếm Trì một khi giáng tội xuống, Bích Mặc tiên sinh có thể không để vào mắt, nhưng Vũ Tùng Lâm lão thì dám chắc sẽ thành nơi để người ta trút giận, không cẩn thận là ợ ra rắm, toi mạng lúc nào không hay ngay.

Lấy cái đức hạnh của Phùng Thanh La, ở lại đây lâu thêm chừng nào thì nguy cơ con mắm này phọt ra mấy câu đắc tội Bích Mặc tiên sinh lại cao thêm chừng đấy.

“Tiểu tử cần phải giúp tiên sinh làm một chút việc vặt, thứ lỗi không thể tiễn xa.”

Lý Thanh Vân nói xong, cũng chẳng buồn lí gì đến Phùng Thanh La nữa. Vũ Tùng Lâm nghe thế, không chờ nổi, vừa định thi pháp mang cô thánh nữ kia nhanh chóng rời khỏi nơi này, thì chợt Phùng Thanh La lên tiếng:

“Đúng rồi. Còn có chuyện này cần chuyển lời cho ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Thái tử nói vị huynh trưởng kia của ngươi đã cho người bao vây Bạch Hạc Am. Hắn nói nếu ba năm sau võ thánh chi hồn chịu phục tùng hắn thì dễ nói, bằng không hắn và ngươi ắt phải có một trận sống chết.”

Phùng Thanh La nói đến chỗ này thì ngừng lại, không nói tiếp, cũng không cần thiết phải nói nữa.

Quẩ nhiên, Lý Thanh Vân nghe thấy nơi mình từng theo học bị Lý Thanh Minh bao vây, thầy đồ cũ khi trước tám chín phần không bị phương hại cũng bị giam lỏng, lập tức mất bình tĩnh.

“Chuyện giữa ta và hắn không liên quan gì đến thầy! Ngươi bảo hắn thả người ra, ba năm sau Lý Thanh Vân này cho dù tử chiến thì cũng sẽ không chạy trốn!”

“Chuyện này thứ lỗi ta không giúp được.”



Vũ Tùng Lâm đứng một bên thấy Phùng Thanh La tỏ ra đắc ý, ánh mắt nhìn Lý Thanh vân đầy vẻ trêu ngươi, lập tức đã hiểu vì sao đường đường là thánh nữ của Kiếm Trì lại cố tình chạy đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, nhắm vào một thiếu niên đã mất hết tu vi.

Kỳ thực âu cũng là do lão nhiều năm nay trấn thủ quan ải, không rời khỏi biên giới một bước. Nếu không chắc chắn đã nghe thấy cuộc chiến Song Long Đoạt Đích giữa hai đứa con của Võ Hoàng.

“Còn tưởng là ai ở đây nói linh tinh, thì ra là Phùng thánh nữ. Sao rồi? Vết thương cũ vẫn ổn chứ?”

Lúc này, trên đường núi, một thiếu nữ ôm một con mèo béo ú màu trắng, thong thả đi về phía ba người.

“Tạ Thiên Hoa?”

Phùng Thanh La giật mình, ngẩng đầu lên nhìn. Sau khi nhận ra người vừa lên tiếng là ai, lập tức cổ hơi rụt lại, chân cũng bất giác lui về phía sau nửa bước.

“Thanh Tước rời khỏi Trúc Hải chính là ngươi?”

“Đúng vậy. Rồi sao?”

Tạ Thiên Hoa cười nhạt, thả Cải Thảo xuống.

Con mèo lập tức chạy nhanh đến chỗ Vũ Tùng Lâm, nhếch mép lên, sau đó nhè ngay bàn chân lão mà nằm xuống. Vũ Tùng Lâm lập tức cứng người, cái điệu cười hóng hớt chuyện thiên hạ trên mặt nhanh chóng đông cứng lại.

Bản tướng quân đáng nhẽ không nên lợi dụng Bích Mặc tiên sinh.

Không đúng! Bản tướng quân đáng nhẽ không nên đến nơi này.

Vũ Tùng Lâm lúc này muốn khóc, nhưng không rơi ra được nước mắt. Lão cũng không dám động đậy hai chân, chỉ sợ làm con mèo béo kia phật ý.

oOo

“Hai người quen biết?”

Lý Thanh Vân còn chưa biết thân phận của Tạ Thiên Hoa, thành thử lúc thấy cô nàng nói chuyện với Phùng Thanh La như vậy thì không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Tạ Thiên Hoa là Thanh Tước?

Hơn nữa, hình như địa vị trong tộc còn không thấp.

Chỉ thấy Tạ Thiên Hoa thản nhiên gật đầu, nói:

“Từng đánh một trận. Không ngờ Phùng thánh nữ vẫn không khác gì lúc đến Lục Trúc Hải...”

“Ngươi chỉ dựa vào Thanh Sắc thần quang mới thắng được ta nửa chiêu, có giỏi thì bây giờ chúng ta tái chiến?”


Phùng Thanh La vừa tuốt kiếm, lại bỗng nhiên trừng mắt nhìn Lý Thanh Vân, vẻ oán hận dào dạt.

Phản ứng của cô ả lập tức khiến Lý Thanh Vân nghệt ra như ngỗng ỉa.

Ân oán giữa Kiếm Trì và Thanh Tước tộc hai người các người liên quan gì đến ta?

Dùng ánh mắt đó nhìn ta làm gì?

Tạ Thiên Hoa thấy thế, cười nhẹ, giải thích:



“Mấy năm trước, Chấp Kiếm trưởng lão của Kiếm Trì dẫn thánh nữ vào Lục Trúc Hải xin tộc Thanh Tước hai đoạn Lục Ngọc trúc ngàn năm, muốn làm một đôi thư hùng song kiếm cho thánh tử - thánh nữ. Sau đó nàng ta lại muốn luận bàn với thiên kiêu tộc ta, bị đánh cho một trận tơi tả. Cái gọi là thua nửa chiêu của Phùng thánh nữ thực ra là vừa giao thủ một chiêu đã bại, có muốn cũng không thua chiêu rưỡi được.”

Lý Thanh Vân nghe thế, lập tức bừng tỉnh...

Thì ra là vậy.

Hèn gì Phùng Thanh La vừa nhắc đến Thanh Tước tộc lại có oán ý với cậu chàng nặng đến thế.

Bởi... Chấp Kiếm trưởng lão của Kiếm Trì từng đến mời Lý Thanh Vân gia nhập thánh địa. Chỉ cần cậu chàng gật đầu, lập tức sẽ có thể trở thành thánh tử của Kiếm Trì.

Năm đó hãy còn có Võ Thánh Chi Hồn phụ trợ, thiên tư kinh người, phàm là binh khí, chỉ cần Lý Thanh Vân luyện mấy ngày là ngộ ra được ý cảnh. Chấp Kiếm trưởng lão của Kiếm Trì cũng nhìn trúng thiên phú này của Lý Thanh Vân, mới có thể được cao tầng thánh địa chấp nhận chỉ cần cậu chàng gia nhập, lập tức được đặc cánh làm thánh tử.

Thế nhưng thuở ấy Lý Thanh Vân đang tuổi bẻ gãy sừng trâu, ngông nghênh, nói muốn hành tẩu giang hồ cứu khốn phò nguy, không thích tiềm tu trong thánh địa. Chấp Kiếm trưởng lão cũng không tiện nài ép, sau vài lần thuyết phục không thành, đành bỏ chuyện này đi...

Nhược bằng ép buộc Lý Thanh Vân vào tu luyện, thì cũng chẳng thể nào có tình cảm gì. Bưng một tổ tông nhỏ về làm thánh tử, người ta lại không trung thành với thánh địa thì để làm gì?

Sau này, mất đi Võ Thánh Chi Hồn, rơi xuống vực sâu, đương nhiên Kiếm Trì cũng lập tức trở thành ngưỡng cửa cao khó mà với. Âu cũng là chuyện thường ở đời, Lý Thanh Vân đã sớm nhìn thấu.

Chuyện mà cậu chàng không ngờ đến thực ra lại là việc Chấp Kiếm trưởng lão chạy vào Lục Trúc Hải, xin Thanh Tước Tộc Lục Ngọc Trúc làm chuôi kiếm. Kiếm tên Trường Ca, chuôi kiếm làm bằng một đoạn trúc, thớ gỗ như ngọc, Lý Thanh Vân đã từng tận mắt nhìn thấy.

Thế nhưng người ta nhiệt tình là thế, cậu chàng lại cô phụ.

Nói không áy náy thì là chuyện không thể.

Phùng Thanh La lúc này bĩu môi, nói:

“Lục Ngọc Trúc là báu vật khó cầu, một kẻ mất hết tu vi như ngươi, bây giờ nằm mơ e là cũng khó mà mơ thấy cảnh được chạm vào một lần.”

“Phùng thánh nữ, ngươi đứng ở đây léo nhéo đã đủ chưa? Chẳng may làm phiền tiên sinh thanh tu, khiến người khó chịu, e là Kiếm Trì cũng không gánh được đâu.”

Tạ Thiên Hoa đưa tay, phẩy phẩy mấy cái, giống như đang đuổi ruồi.

Phùng Thanh La giận tím mặt, cơ hồ hét lên:

“Tạ Thiên Hoa! Thiên Kiêu Chiến ba năm sau ngươi dám đến đấu một trận không?”

“Thiên Kiêu Chiến? Không có hứng thú!”

Tạ Thiên Hoa nhún vai, đang định quay về cổ viện, thì bỗng nhiên trên tầng mây vọng xuống một giọng nói:

“Thiên Kiêu Chiến đương nhiên Thiên Hoa sẽ tham dự.”

Lời vừa dứt, một bóng người đã từ trên tầng mây đáp xuống chân đồi.

Ấy là một trung niên chạc tứ tuần, tóc thả xuôi, để ria con kiến, ngũ quan như ngọc tạc, phong thái uy lẫm ngời ngời. Thiết nghĩ lúc còn thanh niên cũng là một mỹ nam tử danh vang tứ hải, cướp lấy phương tâm của vô số mỹ nhân.

“Chú hai?”

Tạ Thiên Hoa nghiêng đầu, nhìn về phía trung niên áo đen.