Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 104: Đình Chiến Trạch




Đương nhiên, cũng không phải không có những người tu hành nhìn không lọt mắt hành động quá đáng của đám người đang nổi loạn mà ra tay can thiệp. Lại thêm có quân thủ thành trợ giúp, chẳng mấy chốc tất cả đám người dám làm loạn kẻ thì bị bắt, tên thì bị giết tại chỗ.

Lúc này, bọn chúng mới hiểu lần này không giống khi xưa, Vũ Tùng Lâm đã chẳng còn nhân nhượng với chúng nữa.

Vốn dĩ, bọn chúng cho là Vũ Tùng Lâm sẽ như trước đây, vì bảo toàn lực lượng mà chịu nhân nhượng. Chỉ cần bọn chúng hùa vào với nhau, bày tỏ thái độ, thì không lo gì lão không nhún nhường một bước.

Thế nhưng, lần này, Vũ tổng binh làm rắn.

Cả đám tu hành giả tự cho là thông minh bấy giờ mới hiểu mình vừa đâm đầu vào tường. Thế là cả đám nhao nhao kêu gào xin tha, nhưng đã muộn. Theo lệnh của Vũ tổng binh, tất cả những tên dám cả gan nhân loạn phạm pháp đều bị quân thủ thành điệu lên đầu thành. Thoáng cái, trên đầu tường đã có gần hai trăm tu hành giả tu vi cao thấp không đều bị trói ngoặt hai tay ra sau, ấn đầu xuống sát đất.

Cả đám có ngu cách mấy cũng hiểu Vũ Tùng Lâm không chỉ tống giam bọn chúng vào ngục khơi khơi, mà thực sự muốn lấy máu cả đám ra tế cờ, chém đầu thị chúng,

Thế là...

Chỉ trong nháy mắt, người thì chửi mắng, kẻ thì kêu khóc, tiếng van xin thóa mạ vang vọng cả một đầu thành.

Lý Thanh Vân áp giải những tên tu hành giả phạm tội này lên đầu thành đâu vào đấy xong, vừa mới dõi mắt nhìn xuống, thì đã phát hiện bên dưới có không ít tội dân chính đang nhào tới, hai tay đấm vào cánh cổng thành sừng sững. Có những đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, cứ húc đầu vào cổng thành đến tóe máu. Có những bà mẹ một tay ôm đứa con còn đỏ hỏn, tay kia đánh mạnh vào cánh cổng đến toác da rách thịt.

Thế nhưng...

Mặc cho những tội dân này tự hành xác thế nào đi chăng nữa, vết thương có chất chồng cách mấy thì cánh cổng thành sừng sững vẫn lù lù ở đó, chẳng hề lung lay suy suyển.

Lý Thanh Vân lúc này đã không còn giống lúc vừa mới bái sư, lục thức linh mẫn, tai nhanh mắt lẹ. Cậu chàng có thể nhìn rõ mồn một từng biểu cảm bất lực và tuyệt vọng trên gương mặt những tội dân bên dưới thành. Cảm thấy bất nhẫn, Lý Thanh Vân mới chạy đến chỗ Vũ Tùng Lâm đang đứng, hỏi:

“Bẩm tổng binh...”

Vũ Tùng Lâm nhìn cậu chàng, chưa cần Lý Thanh Vân nói hết, lão đã cười khổ, hỏi:

“Hỏi chuyện nạn dân phải không?”

“Đúng vậy. Vì...”

“Muốn biết vì sao ta nhân nhượng cho đám tán tu mà không mở cửa, mượn sức tội dân ngoài thành phải không?”

Lý Thanh Vân gật đầu lia lịa, không ngờ những gì cậu chàng định hỏi Vũ tổng binh cũng đã biết trước.

Vũ Tùng Lâm thở dài, nói:

“Vì được không bù nổi mất. Thiếu hiệp có biết Nguyên Tội là gì không? Nếu chưa thì ngồi xuống, từ từ lão phu kể cho mà nghe.”

Theo lời Vũ tổng binh giải thích, thì năm xưa lúc thành Quan Lâm mới được xây dựng chưa bao lâu, thì có một nhân vật lớn phạm phải một tội ác tày trời. Chính vì địa vị của y quá cao, sau lưng có chỗ dựa vững chắc nên không thể nào xử trảm y được. Cả thành không ai dám chung sống với người này, ai cũng nơm nớp lo sợ.

Cuối cùng, cả thành mới quyết định trục xuất người này ra khỏi Quan Lâm.

Vị đại nhân vật này từ đó trở thành tội dân đầu tiên, mà tội y gây ra cũng được gọi là Nguyên Tội. Dần dần, tội dân và Nguyên Tội trở thành một phần văn hóa nơi đây, dân chúng Quan Lâm cũng sợ những tội dân bên ngoài tường thành không khác gì sợ hủi, tránh như tránh ghẻ vậy.

Lý Thanh Vân nuốt nước bọt, hỏi:

“Dám hỏi Vũ tổng binh, Nguyên Tội rốt cuộc là tội ác tày đình gì mà người ta sợ hãi đến thế?”

“Ăn thịt người.”

Vũ Tùng Lâm đáp.

Lão nói đến đây thì nhìn ra bên ngoài, mắt đượm đượm buồn. Lý Thanh Vân vốn muốn nói gì đấy, song lại thôi. Cậu chàng cũng hiểu rằng không phải đời tổng binh nào trấn thủ Quan Lâm cũng tốt và quan tâm nạn dân như Vũ Tùng Lâm.

Chỉ nghĩ đến cái thời trước khi Vũ tổng binh nhậm chức giữ thành, trong những tuần, thậm chí những tháng hung thú vây thành, tội dân náu mình chui rúc trong những địa đạo chật hẹp chằng chịt đã phải ăn những thứ gì để có thể sống tiếp là Lý Thanh Vân rùng mình sởn gáy, không dám tưởng tượng tiếp nữa.



Thả tội dân vào thành, chắc chắn sẽ khiến dân chúng hoảng loạn. Dù sao Nguyên Tội, nạn dân ăn người sớm đã ăn vào tiềm thức của dân chúng, thâm căn cố đế, chẳng phải một hai câu mà có thể thay đổi.

Đây cũng là một phần lịch sử, một phần văn hóa, một phần con người... là một phần của Quan Lâm.

Vũ Tùng Lâm hít sâu một hơi, nhìn xuống dưới chân, quát:

“Chính ngọ vừa đến, trảm đầu tế cờ!!!”

Lão quát lên một tiếng, tức thì ánh đao phản chiếu nắng trưa loang loáng, sáng rỡ cả một đoạn tường thành.

Những tiếng cầu xin, kêu khóc, đe dọa, nguyền rủa đồng thời cất lên.

Đao hạ.

Tiếng người ngưng bặt.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Vũ Tùng Lâm cầm quyền, Quan Lâm lấy máu tế cờ, chuẩn bị khai chiến.

oOo

Trong lúc Lý Thanh Vân và Vũ tổng binh đang đàm luận lịch sử Quan Lâm, thì có một bóng người đang len lỏi giữa những cành trúc.

Người này tự nhiên là Tạ Thiên Hoa.

Lần thú triều này có gì đó quái lạ, khiến cô nàng không thể không vào Lục Trúc hải điều tra một phen xem là tộc nào kích động thú triều. Dù sao, tuy trong biển trúc tộc Thanh Tước được công nhận là mạnh nhất, cũng là người phát ngôn lớn nhất của Lục Trúc hải, song không có nghĩa là có thể độc chiếm rừng trúc.

Tạ Thiên Hoa cũng đã đoán được đại khái là tộc nào làm.

Dù sao, hiện giờ Thanh Tước tộc đang phải tiếp hai sứ đoán của Long tộc và Đại Việt, bận bù đầu bù cổ, không rảnh rang để mà chú ý đến Lục Trúc hải.

Nếu Tạ Thiên Hoa là người thuộc phe chủ chiến thì đương nhiên là không bỏ qua cơ hội trời ban này. Dù sao, chính cô nàng cũng đang tận dụng thời cơ này để vào biển trúc mà không lo bị người trong tộc bắt lại.

Đáng nhẽ, nếu chuyện lần này không trùng hợp xảy ra đúng cái lúc Nguyễn Đông Thanh mò đến Cổ Long thành thì Tạ Thiên Hoa đã chẳng chạy vào Lục Trúc hải.

Thế nhưng, thú triều lần này nếu đã có khả năng dính dáng đến Bích Mặc tiên sinh, thì thân là đệ tử, cô nàng thấy mình cần phải vào điều tra một phen.

Tạ Thiên Hoa thân là Thanh Tước, sinh ra lớn lên ở biển trúc.

Bấy giờ trở về, quả thực không khác gì cá về biển lớn, xe nhẹ đường quen.

Cô nàng lao đi vùn vụt, chẳng mấy chốc đã tìm đến một đầm lầy nước đen nằm lọt thỏm giữa rừng trúc xanh rì, từ trên cao nhìn xuống quả thực là có vài phần không hòa hợp.

Nơi này vốn có tên là Hắc Thủy Đầm, nhưng từ ba trăm năm trước được các tộc cùng gọi là Đình Chiến Trạch.

Sở dĩ có cái tên như thế, là bởi nơi đây có một thiết luật mà không một tộc nào ở Lục Trúc hải, bao gồm cả tộc Thanh Tước, dám phá.


Đình Chiến Trạch nghiêm cấm giao đấu đánh nhau.

Tạ Thiên Hoa bay vào đầm nước đen, len lỏi giữa một đám tre nước mọc như lau sậy trong đầm, được chừng nửa khắc thì tìm thấy một cái bè trúc đang đủng đỉnh trôi giữa dòng.

Trên bè có đệm cỏ, có bàn đọc sách, có bếp lửa.

Cạnh bàn kê một cái lò gương, trên đặt một đĩa cá nướng. Trước bàn, một phu nhân tuổi vào độ tứ tuần, ngũ tuần gì đó chính đang ngồi khoanh chân, một tay nhón lấy cá bỏ vào miệng, tay còn lại cầm một quyển sách đọc hết sức chăm chú. Tạ Thiên Hoa bay lại gần, đáp xuống trên bè trúc, nói:

“Bà bà, con về rồi đây.”



“Thiên Hoa đấy à? Nhìn mặt thế này có phải là bà nói đúng hay không?”

Người phụ nhân đặt quyển sách xuống, quay lại nhìn cô nàng, nở một nụ cười hòa ái.

Bà ta nhìn như cực kỳ vô hại bình thường, thế nhưng trong Lục Trúc hải này cơ hồ không có thế lực lớn nào không biết sở dĩ Hắc Thủy Đầm trở thành Đình Chiến Trạch chính là vì vị phu nhân này chọn ẩn cư ở đây. Các tộc không dám làm phiền đến, nên cùng ký cam kết đình chiến.

Người này được mệnh danh là Huyền Thanh nương nương, bản thể là hung thú thượng cổ Mặc Ngọc Ma Ngạc.

Năm xưa, sở dĩ Tạ Thiên Hoa được chọn làm thánh nữ tộc Thanh Tước, một phần không nhỏ là do Huyền Thanh nương nương từng có ý muốn thu nhận cô nàng làm đồ đệ. Chuyện này cơ hồ từng làm cả Lục Trúc hải phải lao đao chấn động một phen.

Thế nhưng, sau khi Tạ Thiên Hoa vào Đình Chiến Trạch ngủ một đêm thì quay về, nói nương nương đổi ý.

Tất cả mọi người cảm thấy giống như bị Huyền Thanh nương nương này chơi cho một vố, song không ai dám tìm bà ta tính sổ, chỉ có nước ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tạ Thiên Hoa gật đầu, đáp:

“Bà bà nói không sai.”

Năm đó, quả thực Huyền Thanh nương nương thấy cô nàng có thiên tư kinh người, định nhận làm đệ tử truyền thụ y bát. Song, lúc hai người ở cùng nhau trên tấm bè trúc này, Tạ Thiên Hoa vừa hành lễ bái sư thì bà ta đã biến sắc mặt, vội vàng ngăn cô nàng lại.

Huyền Thanh nương nương sau đó tính hộ Tạ Thiên Hoa một quẻ.

Một quẻ này, khiến bà ta thổ huyết nửa ngày.

Mãi đến sáng, Huyền Thanh nương nương mới tỉnh lại, nói Tạ Thiên Hoa là người có đại nhân quả trên thân, bà ta không chịu nổi lễ sư đồ của cô nàng, hai người cũng không có cái duyên phận để mà làm thầy trò.

Bà lại dặn cô nàng không cần buồn, chỉ cần giữ kín chuyện này không nói lộ cho ai, sau này ắt sẽ được vào môn hạ của một vị đại nhân vật.

Lời của Huyền Thanh nương nương quả nhiên đã ứng nghiệm.

Tạ Thiên Hoa bái vào môn hạ Lão Thụ cổ viện.

“Lần này đến tìm bà là có gì cần giúp?”

Tuy không có duyên làm sư đồ, thế nhưng Huyền Thanh nương nương quả thực rất thích cô bé Tạ Thiên Hoa tinh quái hoạt bát, thông minh lanh lợi này. Thế là từ đó tiếp tục giữ quan hệ thân thiết với cô nàng.

Tạ Thiên Hoa nói:

“Bà bà, bà chắc cũng biết chuyện con bị người trong tộc truy đuổi rồi. Bà nói cho con nghe xem lần này thú triều rốt cuộc là kẻ nào đứng sau giật dây?”

Huyền Thanh nương nương trợn mắt, nói:

“Còn tưởng con thấy bà già này một mình sống ở đầm lầy cô quạnh tìm đến bầu bạn ta, không ngờ... ài, con gái lớn không giữ được.”

Tạ Thiên Hoa chớp mắt, nói:

“Bà bà, câu đấy không phải dùng như vậy. Hơn nữa con còn có chuyện gấp phải làm, xin người nói thẳng giúp cho.”

“Được rồi, lâu ngày không gặp nhau, bản cung nhiều lời mấy câu còn bị con chê là dông dài. Thật là đủ lông đủ cánh rồi không còn nhận bà già này nữa. Phải rồi, con bái vào môn hạ nhà nào?”

“Lão Thụ cổ viện.”

“Gì? Khó trách. Khó trách. Thì ra là vị đó.”

Tạ Thiên Hoa hắng giọng, nói:

“Bà bà, người vẫn chưa trả lời câu hỏi của con.”