Lại kể chuyện ở Lão Thụ cổ viện.
Nguyễn Đông Thanh rời đi được một hôm thì Đá Nhỏ chạy xuống núi, gọi ba người Lý Thanh Vân lên, bảo Hồng Vân muốn gặp.
Vốn lúc ấy, ba sư huynh muội đều sinh hoạt trong sân, nhưng vì Đỗ Thải Hà phải chạy về phòng cất sách toán, thành ra để lại Tạ Thiên Hoa và Lý Thanh Vân một mình. Kể từ hôm tỏ tình thất bại (1) đến nay, Tạ Thiên Hoa luôn bị mất tự nhiên lúc ở cạnh ông đại sư huynh nhà mình khi không có Đỗ Thải Hà bên cạnh. Sau buổi hôm đó, cô nàng dường như luôn né tránh ánh mắt của Lý Thanh Vân, cứ một mình với cậu chàng là lại ngoảnh mặt đi vì ngượng.
[1: phụ chương Valentine 2023 (chương 79: -80) cho những ai quên]
Lý Thanh Vân thấy vậy, lại tưởng mình bị giận vì chuyện hôm đó. Mấy lần muốn xin lỗi nhưng lại thôi. Kỳ thực, không phải cậu ta không nhận ra tình cảm của sư muội hay không có ý đáp trả, mà là đang tự ti, thấy mình không xứng. Thế nên khi nghĩ mình bị giận, cậu chàng khi thì muốn xin lỗi, lúc thì lại thấy mình đáng bị như vậy. Hai người họ vì vậy mà không thể tự nhiên thân thiết với nhau như lúc trước, chỉ khi có cô tam sư muội ở cạnh mới có thể làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cũng may, Đỗ Thải Hà rất nhanh quay trở lại, rồi ba người liền sóng vai lên núi.
Hồng Vân chờ ba người họ sẵn ở ngoài sân. Thấy họ lên thì bèn bảo:
“Ba đứa đã thành đồng môn một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa hề tập luyện chiến đấu cùng nhau nhỉ?”
Bị hỏi vậy thì ba người nhìn nhau, rồi cùng gật đầu vâng dạ. Lý Thanh Vân trước nay toàn một thân một mình, đương nhiên chưa hề có kinh nghiệm kề vai sát cánh cùng ai. Tạ Thiên Hoa khi ở tộc Thanh Tước, tuy trước khi xảy ra chuyện Kiều Minh Long thì cũng quan hệ không đến nỗi tệ với đồng lứa, nhưng cũng không đặc biệt thân thiết với ai. Có mỗi Đỗ Thải Hà – từng học ở núi Long Hổ, nhìn thấy không ít trận pháp – là ý thức được tầm quan trọng của phối hợp với đồng môn trong chiến đấu, thế nhưng cũng chưa hề có kinh nghiệm thực tế.
Hồng Vân lại nói tiếp:
“Tu luyện giả tại Huyền Hoàng giới nhiều kẻ coi việc lừa mình dối người là hiển nhiên, nên cũng chẳng mấy kẻ toàn tâm toàn ý phối hợp nhau trong chiến đấu. Thế nhưng ta hy vọng ba đứa có thể đặt mạng vào tay nhau. Nếu làm được thì đối với tu luyện của cả ba sẽ có trợ lực không nhỏ đâu.”
Nói đến “đặt mạng vào tay nhau”, cô nàng liếc nhìn hai người Lý, Tạ đầy ý vị, nói xong lại đợi ba thiếu niên nam nữ ngấm câu nói của mình rồi mới tiếp tục:
“Được rồi. Bây giờ vào Quan Lâm một chuyến, đến phủ thành chủ đi. Sẽ có cơ hội cho ba đứa luyện tập đấy!”
Ba sư huynh muội Lý Thanh Vân nghe vậy thì chắp tay hành lễ rồi kéo nhau xuống núi.
Đợi ba người đi khuất, Tiểu Thạch nãy giờ ngồi gãi tai sồn sột mới lắc mình hóa thành người, nhìn theo hướng ba người, đoạn thở dài một hơi:
“Hai cái đứa này thật đúng là... đã nghiện mà còn ngại! Chủ nhân, người xem, chúng ta có nên giúp...”
Y nói đến đây thì bị Hồng Vân ngắt lời:
“Chúng nó là người trẻ, cần trải nghiệm cuộc đời, tình yêu! Chúng ta xen vào làm gì?”
“Chủ nhân, nếu tính tuổi, thì ta còn trẻ hơn ba đứa chúng nó đấy!”
Hồng Vân nghe vậy thì trợn mắt lườm thiếu niên áo đen một cái, đoạn nói:
“Ngươi không tính!”
oOo
Quan Lâm, phủ thành chủ.
Vũ Tùng Lâm cau mày nhìn đống chiến báo trước mặt. Theo như tình báo từ các thám yêu sư và lính do thám gửi lại, thú triều sắp đến, và dựa vào thanh thế mà đoán thì lần này xem chừng đặc biệt lớn.
Việc Nguyễn Đông Thanh vừa rời đi thì thú triều đến lão ta đương nhiên không nghĩ là trùng hợp. Nhưng còn về việc tại sao Bích Mặc tiên sinh lại chọn đúng lúc này để ra đi thì Vũ Tùng Lâm không đoán được.
“Chả lẽ tiên sinh đây là đang thử thách mình? Hay gần đây tiên sinh có gì phật ý?”
Lão thầm nhủ rồi lại gạt phắt đi. Qua tiếp xúc với Nguyễn Đông Thanh, lão không nghĩ y sẽ đem tính mạng dân trong toàn thành ra làm trò đùa.
“Tính toán của tiên sinh há dạng như mình có thể hiểu được? Vẫn là chớ nên lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử thì hơn!”
Vũ Tùng Lâm đưa ra quyết định không tiếp tục nghĩ chuyện tại sao giữa lúc nước sôi lửa bỏng Bích Mặc tiên sinh lại rời ải Quan Lâm nữa. Thay vào đó, lão nên tập trung giải quyết vấn nạn trước mắt thì hơn.
Suy nghĩ thông suốt, Vũ tổng binh đứng dậy, định đi một chuyến đến cổ viện hỏi thăm ba vị cao đồ của Nguyễn Đông Thanh. Thế nhưng, lão còn chưa kịp ra đến cửa thì đã có lính chạy vào báo ba người Lý Thanh Vân đến tìm gặp.
Lão nghe vậy thì mừng rỡ, tự mình ra tiếp đón, bụng thì bảo dạ, quả nhiên tiên sinh đã có tính toán!
“Ba vị thiếu hiệp đến đây hôm nay là để giúp Quan Lâm đối phó với thú triều chăng?”
Ba sư huynh muội Tạ Thiên Hoa theo lệnh Hồng Vân đến phủ thành chủ nhận lệnh, vốn cũng tò mò không biết chương trình luyện tập mình lần này được sắp xếp là gì. Nay nghe lão nói vậy thì Lý Thanh Vân cũng vội đáp lễ:
“Vũ tổng binh quá lời, ba sư huynh muội chúng tôi đúng là theo lệnh sư môn đến giúp phủ thành chủ một tay!”
Vũ Tùng Lâm dẫn ba người vào phòng khách, rồi cũng liền cho họ biết tình hình cụ thể.
Trong ba sư huynh muội, tính ra thì Lý Thanh Vân ở Quan Lâm lâu nhất. Thế nhưng, thời gian hắn ở trong quân ngũ, thú triều chưa từng xảy ra. Thành thử, ngoại trừ vài câu phong thanh từng nghe mấy người lính già bàn nhau, hắn cũng chả biết gì. Đỗ Thải Hà ở núi Long Hổ, từng nghe nói yêu tộc và nhân loại không chung sống hòa bình như vẻ bề ngoài, nhưng cũng không biết gì hơn. Cuối cùng, trong ba người, cũng chỉ có Tạ Thiên Hoa là biết chút ít về thú triều, nhưng chủ yếu là góc nhìn của yêu tộc, chứ cũng không có nhiều thông tin phía nhân loại như Vũ Tùng Lâm, vốn là quan trấn ải Quan Lâm, kinh qua không ít thú triều. Lão biết ba thiếu niên nam nữ này chưa có nhiều kinh nghiệm, nên cũng không ngại mà giải thích cặn kẽ cho ba người.
Quả thật, quan hệ giữa yêu tộc và nhân loại không tốt đẹp như vẻ bề ngoài. Đừng nhìn vào việc những mối tình như của Tạ Hàn Thiên và Lâm Phương Dung không phải là chuyện lạ ở Huyền Hoàng giới hay sự tồn tại của bán yêu mà nhầm tưởng yêu tinh và con người thân thiết. Kỳ thực, giữa hai tộc có rất nhiều ân oán.
Nói về chuyện ân ân oán oán này, Tạ Thiên Hoa biết một ít, liền bổ sung cho Vũ Tùng Lâm.
Theo như cô nàng biết, kể từ Phản Thiên chi chiến, khi con người được công nhận là Thiên đạo chi linh, thì mâu thuẫn của hai tộc liền cũng được đẩy cao lên. Lý do chính cũng do kể từ đó, bất kể là tộc loại gì, long tộc, phượng tộc,..v..v... đều phải hóa hình thành người mới có thể bước chân vào Vụ Hải. Tuy việc này là khởi điểm cho bao mối tình nhân – yêu, và sinh ra vô vàn giống loài bán yêu mới, thế nhưng không ít thành phần cực đoan của yêu tộc, đặc biệt là những kẻ coi trọng huyết mạch tinh thuần, coi đây là nỗi sỉ nhục, là sự bại hoại.
Thành thử, trong nội bộ các thế lực yêu tộc đều có phe chủ chiến và phe chủ hòa. Phe chủ hòa thì luôn cố gắng duy trì thế cân bằng mỏng manh giữa hai tộc, còn phe chủ chiến đương nhiên là muốn tiêu diệt nhân loại, để trở thành Thiên đạo chi linh mới. Tương tự, nhân tộc cũng không ít thành phần thù hằn sâu nặng với yêu quái, muốn diệt sát toàn bộ yêu tinh tại Huyền Hoàng giới.
Cao tầng các thế lực của hai tộc thấy chiến tranh bùng nổ thì hai bên đều bất lợi, thế nhưng cũng vô phương ngăn cản tất cả tộc loại của mình, nhất là các thành phần cực đoan. Thế nên, hiệp nghị chung là cường giả đã vào Vụ Hải của hai phe phải hạn chế tối đa việc tham chiến. Thành thử, cũng không phải tự nhiên Vũ Tùng Lâm, chỉ là Võ giả đệ ngũ cảnh, lại được phong làm tổng binh ải Quan Lâm.
Ngoài ra, Tạ Thiên Hoa còn có nghe đồn, có những thành phần cực đoan của phe chủ chiến, do căm hận tất cả những thứ liên quan đến con người, mà tinh luyện huyết mạch thần thông và thể phách đến mức xảy ra biến hóa. Dù chân khí các yêu quái này vẫn không hề tăng lên mức cường giả Vụ Hải, thế nhưng sức mạnh cơ thể và thần thông bản mệnh vẫn có thể đánh đối kháng, thậm chí diệt sát người đã vào Vụ Hải.
Những chuyện này nói ra, không chỉ hai người Lý, Đỗ há hốc mồm mà cả Vũ Tùng Lâm cũng phải nuốt nước bọt, lau mồ hôi.
Vũ tổng binh không biết chuyện nội bộ yêu tộc, nhưng những yêu quái chưa vào Vụ Hải mà có chiến lực kinh người, càn quét cả trăm tu luyện giả đệ ngũ cảnh thì lão cũng đã từng nghe kể. Nay biết được nội tình đằng sau những quái vật này, lão cũng chỉ biết lắc đầu lè lưỡi, cầu mong không có kẻ nào như vậy tấn công lần này.
Ấy là chưa kể, bản thân nội bộ yêu tộc và nhân tộc cũng không hoàn toàn đoàn kết mà đôi khi vẫn xảy ra nội chiến. Và đương nhiên khi một bên có nội chiến, thì bên kia “đục nước béo cò” cũng là điều khó tránh. Năm xưa Long Thanh Y nhân cơ hội Nghiêm Hàn càn quét các nước để giúp Long tộc mở mang bờ cõi là một ví dụ. Nếu khi đó không tòi ra một Võ Hoàng – Lý Huyền Thiên, thì hẳn Đại Việt đã sớm diệt vong không thể nghi ngờ!
Hai người Vũ, Tạ chia nhau nói một hồi, cũng hết được thông tin về ân oán cừu hận giữa hai tộc. Cuối cùng cũng nói tới vấn đề trước mắt mà họ phải đối mặt: thú triều.
Vũ Tùng Lâm hắng giọng, nói:
“Thú triều, về cơ bản là sự tấn công của yêu thú. Có thể xảy ra ở bất kỳ thành trấn nào tại vùng biên giới giữa hai tộc nhân – yêu. Phía biển Phong Bạo có Kiếm Trì tọa trấn cũng thường xuyên phải đấu với hải yêu, hải thú. Mà ải Quan Lâm này, ít lâu cũng một lần phải đối mặt với thú triều từ trong Lục Trúc Hải tràn ra.
“Các lần trước, yêu thú không quá mạnh, bản tướng vẫn tự xoay sở được. Thế nhưng, theo như tình báo nhận được, lần thú triều sắp tới sẽ không đơn giản như vậy. Thành thử, khi ba vị tới đây, ta vốn cũng đang định qua cổ viện nhờ cậy trợ giúp...”
Tạ Thiên Hoa nghe vậy thì cau mày, đoạn nói:
“Kỳ thực, tiểu nữ nghi ngờ, thú triều lần này đặc biệt mạnh hơn bình thường, có lẽ cũng do sư phụ chuyển vào cổ viện, lại thu đám tiểu nữ làm đồ đệ. Thế nên, tính ra sư huynh muội tiểu nữ phải chịu một phần trách nhiệm cũng là lẽ thường tình!”