Xuyên Qua Làm Em Gái Của Nữ Phụ

Chương 6




Bầu không khí cuối cùng cũng bớt phần căng thẳng. Bỗng, Như Yên nhìn về phía cửa, khuôn mặt rạng rỡ, kích động hô to:

- Bảo nhi!

Mọi người đều đưa mắt nhìn ra phía cửa. Nghe thấy cái tên đó, Diệp Thuần Phong đang trầm mặc liền vội vàng quay đầu lại. Ánh mắt anh chứa đầy sự vui mừng nhìn về hướng cửa- nơi có hai người con gái xinh đẹp đang đứng. Trình Viên Viên quyến rũ trong bộ đầm đuôi cá màu đỏ tươi. Mái tóc đen dài để lệch vai. Khuôn mặt được trang điểm không quá đậm làm nổi bật vẻ sắc sảo, quyến rũ. Viên Viên tao nhã bước vào, mỉm cười nhìn cô gái đang chạy lon ton phía trước mình.

Cô gái có dáng người nhỏ xinh, trên người mặc một chiếc đầm xòe màu hồng phấn lệch vai dài quá đầu gối trông vô cùng đáng yêu. Dưới chân đi giày búp bê cao khoảng 3-4 phân được thắt nơ ở phía sau. Mái tóc xoăn lọn màu hạt dẻ xõa ngang lưng, tóc mái thưa che đi vầng trán trơn bóng. Khuôn mặt khả ái không son phấn, đôi mắt to tròn đảo quanh chứa đầy sự tò mò. Thấy ba mẹ, anh chị đều vui sướng nhìn mình, cô xúc động chạy vội, nhào vào lòng ba mẹ.

- Ba mẹ, con nhớ hai người lắm!

- Haizz... Con bé này, đã lớn rồi mà vẫn như con nít_ Ông Khang mắng yêu

- Em nhớ ba mẹ mà không nhớ anh à?_ Kiều Minh Hạo vừa thấy em gái xuất hiện liền vội vàng từ chỗ bạn bè chạy tới

- Đâu có, em cũng rất nhớ anh chị mà_ Cô ôm lấy Minh Hạo và Như Yên, nũng nịu nói.

Lúc này, ông Khang kéo cô tới trước mặt hai vị đại nam nhân, lên tiếng giới thiệu:

- Diệp tổng, Vương tổng, đây là con gái thứ hai của tôi vừa từ nước ngoài trở về. Tên con bé là Kiều Gia Bảo

Cô nhìn vào hai người đàn ông trước mặt. Không khỏi than thầm: " Hai nam nhân này hảo soái a! Đẹp thế này thì đứa con gái mà chẳng xách dép chạy theo. Thế mà cứ đâm đầu vào con nữ chủ mới ghê chứ" Ánh mắt của cô trước tiên dừng trên người Diệp Thuần Phong. Anh mặc bộ vét hàng hiệu màu trắng tôn lên dáng người cao lớn. Mái tóc bạch kim hơi rũ xuống che đi đôi mắt ôn nhu như nước đang nhìn cô đắm đuối.

Thấy ánh mắt kia, cô vội chuyển tầm nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Anh ta có dáng người cao lớn, trên người mặc vét đen. Khuôn mặt đẹp như tượng tạc, mỗi góc cạnh đều hoàn hảo không chê vào đâu được. Mái tóc đen tuyền tự do lòa xòa trước mắt tạo nên vẻ nam tính. Mắt ưng sắc bén sâu hun hút. Ngoài ra còn có sống mũi cao, bạc môi mỏng. Cả người anh ta toát ra khí chất vương giả, lạnh lùng. Người đàn ông này chính là Vương Lâm Hàn- tổng giám đốc tập đoàn Vương thị, ngang hàng với Diệp thị. Anh được miêu tả có vẻ ngoài lạnh lùng, nam tính nhưng lại bị đánh bại bởi sự ngây thơ, yếu đuối giả tạo của nữ chủ. Anh còn là bạn thân của Diệp Thuần Phong, sẵn sàng chia sẻ "vợ" với bạn mình.

Sau một hồi ngắm nghía, cô lịch sự cúi chào:

- Diệp tổng, Vương tổng, rất hân hạnh được gặp

Thấy thái độ làm như không quen biết của cô. Thuần Phong bực bội: " Đây là cô muốn phủi sạch quan hệ với anh ư! Hừ, đừng có mơ!". Anh nhíu mày không vui

- Bảo nhi, không phải em đã quên anh rồi chứ?_ Anh nhìn cô chằm chằm, cất giọng chất vấn

Những người gần đấy liền nhìn cô với nghi hoặc, Uyển Nhu thì nhìn cô đầy căm tức khiến cô ứa mồ hôi lạnh. Ông Khang liền lên tiếng hỏi cô:

- Bảo nhi, con và Diệp tổng quen biết nhau sao?

Cô chột dạ, vội xua tay, lắc đầu

- Con vừa về nước làm sao mà quen biết Diệp tổng được hả ba

Mọi người nghe vậy thì không còn để ý nữa. Thuần Phong thấy dáng vẻ chối bay chối biện của cô thì chỉ mỉm cười lắc đầu: " Bảo nhi, em không trốn được mãi đâu! Em cứ chờ xem sau này anh sẽ hảo hảo dạy dỗ em thế nào"

Lâm Hàn nãy giờ im lặng không lên tiếng, khóe miệng nhếch lên đầy thích thú. Anh cam đoan Thuần Phong chắc chắn đã gặp nhị tiểu thư Kiều thị, thậm chí còn có ấn tượng rất sâu sắc với cô nàng là đằng khác nhưng cô nàng lại một mức phủ nhận. Bình thường đứa con gái nào cũng sẽ sung sướng đến phát điên và thừa nhận quen biết nếu được mấy người bọn anh hỏi câu tương tự. Anh nhìn cô nàng nhỏ xinh trước mắt đang nở nụ cười ngọt ngào với người thân rồi mắt hơi đảo qua phía anh. Anh vội quay mặt tránh ánh mắt của cô vì chỉ trong tích tắc đó thôi, anh cảm thấy con tim mình vừa đập lệch một nhịp khi nhìn thấy nụ cười đó. Khi ánh mắt của cô vừa rời khỏi, anh liền quay lại nhìn cô đăm đăm với đôi mắt ôn nhu, cưng chiều vô hạn. Anh chắc chắn mình đã phải lòng cô nàng này rồi

- Bảo nhi, là em khiến con tim tôi rung động nên em phải chịu trách nhiệm với nó_ Lâm Hàn tự nhủ trong lòng, đôi mắt vẫn dõi theo bóng dáng của cô

Diệp Thuần Phong đang đứng gần đó nói chuyện với vài vị "tai to mặt lớn", thấy Lâm Hàn mãi không có động tĩnh thì quay qua nhìn vừa vặn thấy được ánh mắt đầy cưng chiều, sủng nịnh của Lâm Hàn. Thuần Phong mỉm cười, vui thay cho bạn vì anh biết ánh mắt đó chỉ dành cho người con gái mà mình yêu cũng tức là Lâm Hàn đã bị một cô gái hớp hồn mất rồi. Thuần Phong theo hướng mắt của Lâm Hàn nhìn xem vị thiên kim nhà ai có thể khiến cho anh bạn lạnh lùng của anh động tâm. Nhưng ánh mắt vừa dừng trên người con gái xinh đẹp như thiên sứ kia thì nụ cười trên môi chợt tắt. Anh vội trấn an mình, tự nhủ chỉ là nhìn nhầm thôi. Nhưng khi nhìn kĩ lại một lần nữa, anh phải cay đắng chấp nhận một sự thật nghiệt ngã: Lâm Hàn- bạn thân của anh lại phải lòng chính người con gái anh yêu.

Đôi mắt vốn ôn nhu, trong veo như nước giờ trở nên hơi tối lại. Anh nắm chặt tay, nhìn Lâm Hàn- người vẫn đang cười sủng nịnh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp, nghiến răng nói:

- Lâm Hàn, nếu người con gái khiến cậu động tâm là Bảo nhi thì tôi sẽ không nể tình bạn bè bao năm nay của chúng ta mà khiêu chiến với cậu đâu