Xuyên Qua Hoang Dã

Chương 57: Thời gian qua nhanh






Phong lang đầu lĩnh hiển nhiên không ngời đến tình huống này, con ngươi lạnh lùng dữ tợn của nó hiện lên tia kinh ngạc cùng sát khí.
“Tiếp tục công kích!” Phong Hổ gào lớn, bừng tỉnh mọi người đang kinh ngạc với thành quả công kích của mình.
Mọi người ngừng nhưng đám phong lang luôn tuân theo mệnh lệnh của đầu lĩnh không hề ngừng lại. Mặc dù có trí tuệ nên chúng nó cảm thấy sợ hãi cùng rung động với công kích của nhân tộc, chính là vẫn liều chết vọt lên, không có bất cứ chút chần chờ nào.
Chỉ trong chốc lát đã có không ít phong lang xông tới đám ma pháp sư.
“Những con lọt vào giao cho chiến sĩ, ma pháp sư tiếp tục dựa theo biện pháp khi nãy tiến hành viễn công, hệ quang chú ý bảo hộ chiến hữu.”
Sau đó, ma pháp hoa lệ giống như nước chảy ập tới đám phong lang, nhóm chiến sĩ vòng ngoài nghênh đón đám phong lang xông tới.
Phong Hổ không động, y đang đối diện với con phong lang ngân bạch đầu lĩnh. Song phương đều đang đề phòng đối phương ra tay.
Minh Phong nhanh chóng phóng ra gai đất, công kích đám phong lang vòng ngoài, ma pháp của cậu vừa nhanh lại khéo léo, uy lực còn rất kinh người. Hơn nữa còn vận dụng đại não nhanh chóng đoán được điểm dừng chân của đối phương, một cây gai đất đâm ngược lên chỉ chết chứ khó sống. Nếu không thì canh ngay lúc phong lang phóng lên bầu trời không có cách nào trốn tránh tung ra đạn lửa—— loại ma pháp này là nén hỏa nguyên tố nhỏ như viên đạn, độ nóng cực cao, tốc độ cực nhanh phóng ra ngoài, hệt như viên đạn bắn ra khỏi nòng súng, nhưng uy lực còn lớn hơn súng lục. Dưới sự thao tác của lực tinh thần biến thái của Minh Phong, cam đoan chỉ cần bắn ra, phong lang còn chưa rõ tình huống đã bị đạn lửa bắn xuyên não. Ma pháp này khởi nguồn từ ý tưởng súng lục cùng viên đạn, các ma pháp sư hệ hỏa khác cũng có thể vận dụng rất tốt.
Cho dù bị ma pháp sư ngăn chặn công kích, nhưng số lượng gấp bội cùng tốc độ cực nhanh của đối phương nên ngày có nhiều phong lang vượt qua vòng công kích của ma pháp sư. Cận chiến bắt đầu khai hỏa.
Ánh mắt đầu lĩnh ngân sắc bắt đầu chuyển dời tới người Minh Phong, nhìn thần sắc lạnh nhạt của cậu, ánh mắt nó hiện lên một đạo sát khí dữ tợn.
Ngày càng nhiều phong lang xông tới, trận chiến cũng bắt đầu kịch liệt hơn, nhân tộc bắt đầu xuất hiện người bị thương, trị liệu ma pháp hệ quang bắt đầu lóng lánh trên chiến trường.
Minh Phong thoải mái giết càng nhiều phong lang lên, có chiến sĩ chống đỡ bên ngoài, cậu có thể không chút sầu lo mà chém giết địch nhân, cảm giác không tệ.
Hơn nữa, bởi vì mọi người vây thành một vòng tròn vừa phải, số lượng tiếp xúc với phong lang không lớn, vì thế một người cũng không cần chống lại quá nhiều phong lang, chiến đấu càng thoải mái hơn, ma pháp sư thấy phong lang bắt đầu tập trung lại, lập tức sử dụng ma pháp phạm vi rộng làm phong lang gia tăng không ít thương vong.
Lúc này, ngân lang bắt đầu hành động, thân hình nó nhẹ nhàng như cơn gió, tốc độ nhanh như chớp phóng về phía Minh Phong đang ôm đứa nhỏ. Nó mau, nhưng Phong Hổ cũng không chậm, chỉ trong chốc lát hai người đã bắt đầu giao chiến.

Phong Hiên từ trong phòng đi ra, năm nay bé sáu tuổi. Nghe nói lúc bé một tuổi cùng từng song thân tham gia một trận chiếu đấu với phong lang, nói vậy bé là chiến sĩ nhỏ tuổi nhất trong nhân tộc a.
Trận chiến lần đó, bộ lạc hoàn toàn thắng lợi, không ai chết nhưng đã diệt sạch toàn bộ địch nhân. Nhưng, xét tổng thể thì cuộc chiến này nhân tộc thất bại, không chỉ chết không ít tộc nhân, còn mất đi lãnh địa quỷ hút máu vốn có, bị đuổi chạy về bên này.
Hiện giờ địch nhân của nhân tộc là phong lang cùng ly lỵ, song phương luôn phát sinh ma xát quy mô nhỏ, nhưng bởi vì phong lang cùng ly lỵ không có cách vượt qua con sông số lượng lớn nên lãnh địa nhân tộc trước mắt coi như an toàn.
Nghe nói bé có một ca ca, nhưng sau trận chiến lần đó không lâu đã bị một chủng tộc cường đại bắt đi, bên kia lấy danh nghĩa ‘nuôi nấng ấu tể’ đòi báo đáp, hằng năm bọn họ phải dâng lên rất nhiều mỹ thực cùng dụng cụ.
Phong Hiên vẫn không hiểu đó là ý gì, nhưng mỗi khi nhắc tới chuyện này, ưu thương, bất đắc dĩ cùng phẫn nộ trên người ba ba tỏa ra làm bé không thoải mái, vì thế theo bản năng cảm thấy đó là chuyện không nên nhắc tới, hơn nữa bé kỳ thực rất muốn nhìn thấy ca ca, nghe nói ca ca thực thông minh, thực đáng yêu, cũng là đứa nhỏ rất mạnh.
“Hiên——” Từ bên kia có một đứa nhỏ trắng nõn chạy qua, đôi mắt to tròn như hắc thạch, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, da dẻ trắng nõn, chạy ào tới ôm lấy cổ Phong Hiên: “Hiên, ngươi muốn đi đâu?”
Đứa nhỏ này là đứa con Ngải Á của Ngải Kỳ cùng Khải Nhĩ, bộ dạng cùng cá tính đều rất giống Ngải Kỳ.
“Ta muốn đi tập luyện.” Tuy tuổi này vẫn chưa thể tu luyện, nhưng Minh Phong tìm ra rất nhiều phương pháp dạy mọi người tu luyện thân thể. Những năm gần đây, những đứa nhỏ này luôn một mực theo Minh Phong học văn hóa, vì thế cơ bản đều biết chữ.
Cậu còn dạy cho bọn nhỏ phương pháp tu luyện cơ thể, mặc kệ là chiến sĩ hay ma pháp sư, có một cơ thể khỏe mạnh rất quan trọng, lúc bọn nhỏ tròn hai mươi có thể tiến hành tu luyện nội lực cùng ma lực mà không làm tổn thương bản thân, việc tu luyện cơ thể rất quan trọng!
“Nga, chúng ta cùng đi đi.” Bàn tay nhỏ bé mập mạp đầy thịt của Ngải Á nắm lấy bàn tay vì rèn luyện thời gian dài mà có chút cường tráng của Phong Hiên, đi về phía căn cứ huấn luyện.
Minh Phong đứng ở cửa nhìn hai đứa nhỏ đi về phía sân huấn luyện, ánh mắt hiện lên tia tưởng niệm cùng thương cảm.
“Lại nhớ tới Bội La?” Phía sau, một thân hình ấm áp áp tới, tựa hồ ngay cả trái tim Minh Phong cũng được sưởi ấm.
“Lúc ấy ra rất muốn ra lệnh cho Lam Việt diệt sạch loan tộc. Tới tận bây giờ ta vẫn còn xúc động này, chính là ta biết chúng ta không thể cứ dựa vào căn cứ, nhân tộc phải biết đứng vững bằng khả năng của chính mình.” Tay Minh Phong run rẩy, lúc ấy, nếu không phải con nghê xuất hiện, cam đoan nhất định theo bên cạnh Bội La, bảo hộ nó an toàn, cậu nhất định đã liều lĩnh ra tay!
“Đó không phải lỗi của ngươi.” Nghĩ tới sinh vật xinh đẹp nhưng cao ngạo, ương ngạnh làm người ta chán ghét tới cực điểm kia, ánh mắt Phong Hổ cũng lóe lên một tia thống hận.

Loan tộc cứ vậy tùy tiện bay tới bộ lạc, cao ngạo bảo bọn họ hằng năm phải nộp một phần thức ăn cùng dụng cụ, ánh mắt chúng nó tràn ngập kinh thường cùng kiêu căng, giống như đứng trước mặt bọn nó chỉ là một đám sâu bọ thấp kém, hèn mọn.
Các tộc nhân phẫn nộ, cự tuyệt, sau đó, ánh mắt chúng nó hiện lên tức giận.
“Từ từ! Chúng ta giao!” Minh Phong tin tưởng kia không phải ảo giác của mình, cậu cảm giác được từ người đám sinh vật xinh đẹp cao ngạo này tỏa ra sức mạnh còn lớn hơn cả Lý Tư, hiện giờ đối nghịch với chúng nó là cực kỳ không khôn ngoan!
“Nhưng hiện giờ thức ăn của chúng ta không có nhiều, hơn nữa chúng ta cũng cần sinh tồn. Hi vọng ngươi có thể cho chúng ta một ít thời gian chuẩn bị, còn nữa, đừng tạo áp lực quá lớn cho chúng ta!” Cho dù yếu thế nhưng âm thanh của Minh Phong vẫn không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nhóm tộc nhân cũng bắt đầu an tĩnh lại.
Sau đó, không thấy chúng nó có bất cứ động tác gì, chỉ hơi vung cánh một chút, Minh Phong liền cảm giác bụng mình đau nhức, phun ra một ngụm máu văng ra xa.
“Đừng động!” Cậu khàn khàn bò cậy ngăn cản tộc nhân, loan tộc này rất mạnh, có thể dễ dàng giết chết bất cứ tộc nhân nào, thậm chí diệt cả bộ lạc, hiện giờ đối nghịch với chúng nó là không khôn ngoan! Minh Phong thậm chí còn cảm thấy thực may mắn vì hiện giờ Phong Hổ không ở.
Tiếp đó nó đưa ra yêu cầu, muốn dẫn một ấu tể nhân loại trở về, loan tộc sẽ chiếu cố ấu tể này, nhân loại phải nộp lễ tạ ơn!
Lúc ấy, cả bộ lạc chỉ có ba đứa nhỏ, Bội La, Phong Hiên cùng đứa con của Phong Lộ, Khoa Lam. Lần này, gương mặt vốn tái nhợt của Minh Phong trở nên lẫn lộn đầy màu sắc.
Ba đứa nhỏ!
Bọn họ không thể mất đi đứa nào! Bọn nhỏ rời khỏi bộ lạc sẽ mất đi năng lực sinh tồn!
“Bọn nó còn quá nhỏ, chỉ mới sinh ra mà thôi, ngươi có thể mang người lớn đi.” Cho dù để cậu đi cũng tốt hơn để ba đứa nhỏ đi!
Đối với lời đề nghị của cậu, đối phương lập tức đáp lại bằng ánh mắt mất kiên nhẫn: “Tóm lại, ta muốn mang một ấu tể của các ngươi trở về. Bằng không, cứ chờ cả bộ lạc các ngươi bị giết đi. Tin tưởng, đối với ta việt này cũng không khó.”
Mọi người thở gấp, theo tình trạng Minh Phong thoáng cái bị đánh tới hộc máu, bọn họ biết sinh vật chưa từng gặp qua trước mắt này không phải thứ bọn họ có thể chống lại, nhưng điều kiện ngang ngược như vậy—— đám người bắt đầu xôn xao, không ít người trong ánh mắt đã lộ ra thần sắc kiên định muốn liều chết một trận!
“Ta đi theo ngươi!” Một âm thanh non nớt vang lên.
Minh Phong không dám tin quay đầu lại, phát hiện Văn Trạm đang ôm Bội La cũng kinh ngạc không kém gì cậu!
“Ta đi theo ngươi, ta là đứa nhỏ của cậu ta.” Bội La chỉ vào Minh Phong: “Cậu ta cơ hồ nắm giữ tất cả phương pháp chế tác, vì thế có ta các ngươi liền không lo lắng nhân tộc không nộp đủ.”
Âm thanh trong treo nhưng lạnh lùng tương tự như Minh Phong của Bội La vang lên, âm thanh không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ ràng.
Văn Trạm phe phẩy đầu, vẻ mặt không dám tin.
Ánh mắt Bội La nhìn về phía Minh Phong: “Đây là sự lựa chọn tốt nhất.”
Minh Phong giãy giụa đứng lên—— đây tựa hồ là lựa chọn tốt nhất, nhưng không phải đối với Bội La.
“Có thể cho chúng ta vài ngày chuẩn bị không? Ngươi xem, chúng ta có rất nhiều thứ có thể giao nộp. Ngươi có thể lựa chọn những thứ mình thích, sau đó mang về.” Vài ngày, hoàn toàn đủ để con nghê chạy tới. Vốn Minh Phong không muốn con nghê nhúng tay, chính là nếu sự tình quan hệ tới Bội La, cậu không để ý nhiều được vậy.
“Minh Phong, chuyện này ngươi đừng cố ngăn cản, kêu con nghê tới bảo hộ ta là tốt rồi.” Âm thanh Bội La vang lên trong đầu Minh Phong.
Minh Phong đầu tiên là cả kinh, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Ý tưởng điên khùng này của ngươi rất nguy hiểm!”
“Đây là biện pháp tốt nhất!” Bội La thực kiên trì.
“Được rồi, bất quá ta sẽ không ở cùng một chỗ với các ngươi. Các ngươi chuẩn bị tốt đồ vật này nọ rồi mang qua đó giao cho ta.” Đám loan tộc kia suy nghĩ một chút, rồi chỉ về một hướng—— Minh Phong nhận ra hướng đó là nơi cậu bế quan lần đầu tiên—— con loan mất kiên nhẫn nói xong, liền bay đi.
Vài ngày sau, Bội La bị mang đi—— đương nhiên, lần này là do nó tự mình yêu cầu. Minh Phong tin tưởng có con nghê bảo hộ, không ai có thể thương tổn Bội La.
Chuyện này quả thật đã kích động nhân tộc, trái tim vốn mạnh mẽ hơn sau khi trải qua trận chiến với quỷ hút máu một lần nữa trầm ổn lại, nhìn thẳng vào địa vị của nhân tộc trên tinh cầu này.

Hoàn Chương 57