Không dám tiếp cận, Minh Phong cẩn thật lách ra sau lùm cỏ, chọn một vị trí có thể che khuất mình, nhìn về phía cửa động kia, sau đó Minh Phong bắt đầu dùng cảm giác quan sát tình hình.
Vật nhỏ kia đi vào không bao lâu, cửa động truyền tới âm thanh huyên náo, hiển nhiên có người tiến ra.
Minh Phong nhìn qua khe hở của bụi cỏ, phát hiện mấy sinh vật có bộ dáng giống sinh vật lúc nãy tiến ra. Được rồi, có lẽ chúng nó cùng một tộc, đi ra có anh tuấn cũng có xấu xí, nhưng thỉnh tha thứ, tạm thời, Minh Phong nhìn chúng nó cứ giống hệt nhau, cậu không nhìn được có chút bất đồng gì. Tựa như con người nói, heo lớn lên đều có một dạng, nhưng trong mắt loài heo, nhân loại cũng chỉ một dạng chứ có khác gì đâu?
Bất quá nếu muốn phân biệt cũng không khó, bởi vì số sinh vật tiến ra, trừ bỏ vật nhỏ có hơi thở hơi non nớt thì mấy sinh vật kia đều tản ra khí thế bưu hãn, nhìn kỹ sẽ phát hiện, móng vuốt chúng nó cũng sắc bén hơn. Ánh mắt to bất thường cũng lóe ra tinh quang chỉ khi trải qua nhiều lần vào sinh ra tử mới có. Loại tinh quang này Minh Phong từng nhìn thấy ở một nhà Phong Báo cùng các tộc nhân cùng tham gia trận chiến trong kì triều cường trước.
Nhìn vài lần, Minh Phong thu hồi ánh mắt, rút kinh nghiệm chuyện vật nhỏ khi nãy, cậu không dám xem nhiều. Vật nhỏ không có kinh nghiệm gì còn dễ dàng phát hiện ánh mắt của mình, càng miễn bàn nhóm trưởng giả kinh nghiệm phong phú này.
“Xuất hiện đi, ta biết ngươi ở đây.”
Mới vừa thu hồi ánh mắt, Minh Phong chợt nghe cửa động truyền tới âm thanh. Không cần hoài nghi, đối phương không lừa cậu, bởi vì thông qua cảm giác, Minh Phong có thể biết đối phương đang nhìn về phía mình.
Chẳng lẽ vì sống quá lâu trong bóng tối nên cảm giác rất sắc bén? Thời gian Minh Phong quan sát bọn nó còn chưa quá năm giây!
Vô thanh vô tức chui ra khỏi bụi cỏ, Minh Phong nhạy bén nghe được đối diện truyền tới mấy tiếng hút khí.
“Thật là quái vật a.”
“Đúng vậy, thứ này đó giờ chưa thấy bao giờ.”
“Bộ dáng thực kì quái a, ánh mắt thật nhỏ.”
“Vóc dáng thật cao a, chính là cư nhiên không có bụng. Thực kì quái.”
“——”
Gương mặt Minh Phong vẫn không có biểu tình gì, cũng chính là loại mặt than người ta thường nói.
Cái gì mà quái vật a, cậu là nhân loại chính tông được không? Ách, tuy không thể nói là chính tông 100% nhưng diện mạo tuyệt đối là nhân loại, hơn nữa còn là loại diện mạo dễ nhìn. Còn nữa, mắt cậu mà nhỏ à. Phong Hổ thích nhất là đôi mắt của cậu a, lớn như vậy mới là dọa người.
Sau đó, Minh Phong càng hắc tuyến phát hiện, cuộc đối thoại của đám sinh vật trước mắt đã trở thành diện mạo đứa nhỏ nhà ai anh tuấn hơn, rồi diện mạo với tính cách cái nào quan trọng hơn.
Minh Phong thật hoài nghi vừa rồi có phải mình nhìn nhầm không, mấy người này sao giống chiến sĩ thân kinh bách chiến? Nhìn qua hệt một đám đầu bếp đang cãi cọ xem nên chế biến thức ăn thế nào mới ngon.
“Khụ khụ——”
Khẽ ho hai tiếng, Minh Phong hài lòng nhìn đám nhóc trước mắt kinh hoảng nhảy dựng như thỏ con, một lần nữa chuyển về khí thế cao thủ, đáng tiếc Minh Phong đã thấy hết một màn bát quái khi nãy, loại khí thế này cơ bản không còn chút hữu dụng nào. Nhất là trong tình huống đối phương không hề tỏ ra có ác ý.
“Chào các ngươi.”
Minh Phong thực nhẹ nhàng nói, tuy gương mặt vẫn là biểu tình lạnh nhạt, nhưng âm thanh thực ôn hòa. Không có biện pháp, nghe xong quá trình bát quái của đối phương, thực khó mà sinh ra địch ý. Nói thật, trải qua một màn khi nãy, Minh Phong đột nhiên cảm thấy nhóm tiểu tử này thực đáng yêu. Hi vọng chúng nó không trở thành địch nhân.
“Xin chào.” Có lẽ cảm nhận được Minh Phong không có địch ý, một tiểu tử có vẻ là thủ lĩnh cũng gật đầu chào Minh Phong, sau đó lập tức hỏi: “Xin hỏi ngươi là thứ gì?”
Khỏe miệng Minh Phong co rút, nhìn đôi mắt to vô cùng vô tội trước mắt, cậu cảm thấy vấn đề này có chút thái quá, nhưng người trước mắt không giống đang giả vờ.
“Ta là nhân loại, vừa mới bị lạc đường, xin hỏi các ngươi là thứ gì vậy?”
Minh Phong hỏi lại.
“Chúng ta không phải thứ gì, chúng ta là ngõa đạt tộc vĩ đại.”
Các ngươi quả thật không phải thứ gì, Minh Phong thầm oán hận trong lòng, gương mặt lại tỉnh rụi.
“Thứ lỗi, ta cũng không biết các ngươi, nơi này tựa hồ cách bộ lạc của ta rất xa. Ta căn bản không tìm được đường về.”
“Vậy ngươi ở lại chỗ chúng ta đi.” Vật nhỏ đứng sau nhóc thủ lĩnh nói, âm thanh thoạt nhìn là nhóc con Minh Phong gặp đầu tiên—— ngõa đạt tộc? Ánh mắt vật nhỏ lóe sáng quang mang tò mò, Minh Phong nghĩ, vật nhỏ này không phải muốn lừa mình về tộc để giải phẫu đi.
Sau đó, Minh Phong mắt sắc nhìn thấy một tộc nhân đứng bên cạnh kéo nó một chút, vật nhỏ mới có chút không cam lòng ngậm miệng lại.
“Không, không cần. Nếu có thể xin cho ta biết hoàn cảnh nơi này cùng thứ gì có thể ăn được, để tránh ta tiến vào nơi nguy hiểm hay ăn thức ăn có độc là được. Bộ lạc của ta cùng nơi này bất đồng, vì thế ta không quen với nơi này lắm.”
Nhóc thủ lĩnh cẩn thận quan sát Minh Phong từ đầu tới chân, gật đầu nói: “Ngươi có thể tới bộ lạc chúng ta.”
“?”
Này không chỉ Minh Phong, ngay cả mấy tộc nhân của nó cũng sửng sốt.
“Tuy ngươi không nói hết toàn bộ sự thật nhưng có hai điểm có thể khẳng định: thứ nhất, ngươi thực sự gặp rủi ro; thứ hai, ngươi không có ác ý. Phụ cận nơi này đều là lãnh địa của bộ tộc chúng ta, vì thế làm địa chủ chúng ta có nghĩa vụ thu lưu khách nhân gặp nạn.”
Nghe lời nói cơ trí trật tự rõ ràng của sinh vật trước mắt, trong lòng Minh Phong thầm cười nhạt, quả nhiên cậu đã quá tự đại. Tuy cậu tự nhận mình đã rất phóng khoáng nhưng vẫn không tránh được tật xấu tự đại vốn có của nhân loại, luôn tự cho là đúng, luôn dùng ánh mắt xem thường nhìn các chủng tộc khác, may mắn bộ dáng khi nãy không bị Phong Hổ nhìn thấy, nếu không Minh Phong thực sự xấu hổ chết mất.
“Như vậy, cám ơn.” Giống như tộc ngõa đạt cảm nhận trên người Minh Phong không có ác ý, Minh Phong cũng không cảm thấy điều này từ người bọn nó. Vì thế, Minh Phong lâm vào hoàn cảnh xa lạ lập tức tiếp nhận ý tốt của đối phương.
Thực hiển nhiên, đối phương không có khả năng vì Minh Phong mà mở rộng hang động, vì thế Minh Phong chỉ đành bò vào.
Sau khi đi vào trong, Minh Phong phát hiện bên trong là một sơn động thực lớn. Sau khi tiến vào, ánh mắt Minh Phong lập tức bị hấp dẫn, cả người sững sờ đứng ở nơi đó. Tuy chỉ liếc mắt sơ một vòng, nhưng Minh Phong nhận ra sơn động to lớn này chắc hẳn được tự nhiên hình ảnh, chỉ có vài chi tiết nhỏ do người trong tộc ngõa đạt cải tạo lại.
Chính là, phải trải qua quá trình lâu dài thế nào mới tạo được một sơn động lớn thế này?
Cả sơn động rất lớn, có hình cầu, đường kính khoảng bảy, tám km, trên đỉnh là một ít thực vật rũ xuống, hẳn là thực vật, thoạt nhìn rất giống san hô nhưng lại tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, chúng vắt vẻo trên đỉnh sơn động chi chít như bầu trời sao, tựa như mộng ảo, đẹp tới mức làm người ta không khỏi hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.
Trên thạch bích là một loại dây leo màu tím nhạt, dây leo thật dài phủ kín cả vách sơn động. Dây leo màu tím kia tựa hồ cũng phát ra ánh sáng, mà lá cây trên dây leo cũng giống loại thực vật trên đỉnh sơn động, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Càng làm sơn động tăng thêm vẻ tuyệt mĩ là phần đáy sơn động, bên dưới có vô số những cái nấm lớn rực rỡ đủ màu sắc. Có thể nhìn ra những cây nấm này được cải tạo thành phòng ở của tộc nhân ngõa đạt. Bên cạnh những cây nấm thường có những bụi cây giống như liễu rủ. Nói là liễu, kì thật chỉ là bộ dáng hơi giống mà thôi, loại thực vật này từ thân cây mềm mại tới những chiếc lá dài mảnh đều có màu trắng ngà, thoạt nhìn giống như một bức tượng bạch ngọc được điêu khắc tỷ mỉ, cũng tản mát ánh sáng nhu hòa như các loại thực vật khác trong sơn động, làm người ta có cảm giác mình đang tiến vào thế giới cổ tích.
Minh Phong trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa động, đối mặt với cảnh sắc huyền ảo như giấc mộng trong sơn động, cho dù là Minh Phong không dễ dàng bị ngoại vật quấy nhiễu cũng không khỏi cảm thán bàn tay điêu luyện của thiên nhiên. Sơn động này quả thực làm người ta chấn động!
“Đẹp quá!”
“Cái gì đẹp?”
Nhóc con phát hiện Minh Phong đầu tiên tò mò hỏi.
Minh Phong nghi hoặc liếc mắt nhìn nó một cái, lập tức hiểu được, đối với nhóc con từ nhỏ đã lớn lên ở đây thì cảnh sắc này thực bình tường, tựa như mình nhìn rừng rậm xung quanh bộ lạc vậy, căn bản không có gì, nó không biết cảnh sắc nơi này trong mắt người ngoài gây ra sự rung động thế nào!
“Sơn động của các ngươi rất đẹp.” Minh Phong liếc mắt nhìn nó một cái, sau đó ánh mắt lại chuyển về sơn động.
Nhóc con sờ sờ quả cầu nhỏ trên râu, khó hiểu nhìn về phía sơn động—— thực bình thường a, có gì mà đẹp, bộ dáng thực kì quái, ân, gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, nhân loại, nhân loại kì quái này quả nhiên rất kì quái.
Minh Phong lại đứng ở cửa động thưởng thức một lát, đến lúc nhóc con kia thúc giục mới theo nó đi vào trong.
Những tộc nhân ngõa đạt khác đã sớm rời đi, nhóc con này bị lưu lại chiêu đãi khách nhân. Minh Phong để ý nhóc con này thỉnh thoảng lại lén quan sát mình, lúc phát hiện Minh Phong nhìn nó thì lại nhanh chóng dời ánh mắt, bộ dáng như nó không làm gì hết, đúng là vật nhỏ thú vị.
“Ta gọi là Minh Phong, ngươi tên là gì?”
Nhóc con kia bị dọa một chút: “Ta, ta gọi là Liễu.”
“Tên ngươi chỉ có một chữ thôi sao?”
“Ân.”
“Các ngươi ở nơi này tên đều chỉ có một chữ à?”
“Không nhất định a, có vài người cũng có tên hai chữ. Chỗ các ngươi không phải vậy sao?”
“Không phải a, chỗ chúng ta tên mọi người có ít nhất là hai chữ, còn lại có ba chữ trở lên.”
“Ôi chao, phải không? Thực kì lạ.”
“Đâu có kì lạ a, bất quá tên ta cùng bầu bạn đều có hai chữ.”
“Bầu bạn của ngươi? Y có đối tốt với ngươi không?”
“Đương nhiên, y là tốt nhất. Còn ngươi thì sao?”
“Ta, ta còn chưa có bầu bạn, ta còn nhỏ a.”
“Ha hả——”
“…”
…
Sau khi Minh Phong rơi xuống vực thẳm.
“Không, buông, buông ra!” Phong Hổ điên cuồng muốn giãy khỏi sự kiềm chế của song thân, trơ mắt nhìn Minh Phong ngã xuống, y đau đớn như có người đang dùng dao moi móc ruột gan mình. Trong đầu Phong Hổ không còn nghĩ được gì nữa, y chỉ muốn nhảy xuống theo Minh Phong!
Phong Báo từ sau lưng ôm lấy Phong Hổ, may mắn Phong Hổ lúc này đã mất đi lý trí, chỉ biết dùng sức mạnh cơ thể, bằng không với mức độ điên cuồng của Phong Hổ lúc này, Phong Báo cũng không chắc mình có thể kiềm chế nổi.
Lúc này, một vật nhỏ bé từ dưới vực bay lên. Lạc Âu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, phát hiện là Bội La còn nằm trong tã lót.
Gương mặt khéo léo đáng yêu của Bội La đã không còn nụ cười vui vẻ ngày xưa. Gương mặt nhỏ nhắn béo béo tròn tròn lạnh lùng như băng tuyết.
“Minh Phong sẽ không chết.”
Âm thanh non nớt lạnh lùng truyền vào tai ba người lớn.
Phong Hổ sửng sốt, đình chỉ giãy dụa, hai mắt một lần nữa dâng lên ánh sáng hi vọng, quay qua nhìn Bội La.
“Nơi đó có thể sử dụng nội lực, hơn nữa Minh Phong có dù để nhảy, nếu vận khí không quá kém sẽ không chết được.” Một người sắp bị thủ tiêu lại gặp được gió lốc không gian sao có thể có vận khí kém? Vì thế, Minh Phong nhất định vẫn còn sống. Hơn nữa, Bội La vừa hỏi qua Lam Việt, khoang bồi dưỡng vẫn còn vận chuyển bình thường, như vậy chứng tỏ sóng điện não của Minh Phong vẫn chưa tiêu thất.
“Ngươi xác định?” Phong Hổ dùng ánh mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của Minh Phong.
“Ta xác định.”
Nghe xong lời Bội La, Phong Báo cảm giác được tình tự của Phong Hổ, song chưởng thả lỏng, buông nhi tử đã tỉnh táo lại, mà Phong Hổ không còn sự chống đỡ của phụ thân thì lập tức yếu ớt quỳ rạp xuống mặt đất, thở phì phò, tựa như vừa rồi y đã quên hô hấp.
“Thật tốt quá, ngô ——”
Lạc Âu nghe Bội La nói vậy, nước mắt nhẫn nhịn nãy giờ rốt cuộc chảy xuống. Tuy đã trải qua rất nhiều lần sinh ly tử biệt, chính là mất đi một đứa nhỏ, làm sao không thống khổ? Chẳng qua bọn họ trải qua nhiều kinh nghiệm hơn Phong Hổ, vì thế chuyện này cũng càng thông suốt hơn, càng bình tĩnh hơn khi phải đối mặt với nó.
Phong Báo ôm chặt Lạc Âu, đôi mắt cũng đỏ ngầu.
“Minh Phong sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ nghĩ biện pháp trở về.” Phong Hổ một lần nữa đứng lên, trên mặt không có chút biểu tình nào, cả người mất đi tất cả độ ấm, tựa như tất cả nhiệt tình của y đều rời đi theo Minh Phong: “Nhưng mà, chúng ta không thể chỉ chờ đợi.”
Minh Phong nhất định sẽ trở về, lúc Minh Phong không ở, bọn họ còn rất nhiều chuyện có thể làm! Tỷ như tăng mạnh thực lực, tỷ như —— báo thù!
Nói xong, Phong Hổ tiếp nhận Bội La trong lòng Lạc Âu.
“Thực xin lỗi.” Y quá vô dụng mới để chuyện này phát sinh. Y mất đi bầu bạn yêu dấu, tiểu Bội La cũng mất đi thân nhân duy nhất.
Bội La lạnh lùng liếc nhìn Phong Hổ: “Không sao, chuyện này không trách ngươi. Minh Phong nhất định sẽ trở về, nhất định!”
Nếu, nếu Minh Phong không thể trở về, vậy, để cả tinh cầu này chôn cùng đi. Bội La thầm nói trong lòng.
Không ai chú ý đôi ngươi đen láy của Bội La hiện giờ rất giống Minh Phong, nhưng nó không có chút ánh sáng nào, tựa như một lỗ đen có thể hủy diệt mọi thứ. Bên trong, trống rỗng, chẳng có gì cả.
Bội La tới bây giờ vẫn không thực sự là nhân loại, cho dù có trí tuệ, có thân thể nhân loại, nhưng nó vẫn chỉ là trí não có được thân thể mà thôi. Bội La vẫn chưa có cảm tình, chính xác hơn là nó đã dồn hết cảm tình của mình cho Minh Phong —— nhân loại luôn bảo hộ nó, cho nó cảm tình cùng sinh mệnh nhân loại. Cho tới bây giờ, hết thảy những gì nó làm trên tinh cầu này đều vì Minh Phong, nếu Minh Phong mất đi, vậy, tinh cầu này còn ý nghĩa gì? Nếu Minh Phong đã chết trên tinh cầu này, như vậy tinh cầu này cũng không cần tồn tại.
Vì thế, Minh Phong, ngạn vạn lần đừng chết a, anh không phải rất để ý chúng ta sao? Bội La thầm nói.
Dưới sự giúp đỡ của Bội La, nhóm Phong Hổ nhanh chóng tìm được Đạt Hàn, Khoa Bố Đa cùng Phong Lộ, bọn họ thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng cũng không bị thương tổn. Nghe tin Minh Phong rơi xuống vực thẳm, ánh mắt mọi người đều đỏ ửng.
Hoàn Chương 23.