Từ một "quan viên tứ phẩm" không danh tiếng thoát một cái đã trở thành một "nhất phẩm đại thần" . Cái sự biến đổi này quả thật đã làm cho người ta trố mắt. Nếu nói lúc đầu những vị quan viên triều thần đối với Cố Tam không mấy để tâm thì hiện tại Cố Tam đã trở thành người mà tất cả mọi người cần phải lấy lòng cùng kéo gần quan hệ.
Mà Cố Tam vẫn y như trước. Đối với những vị đại thần đã từng dâng tấu phản đối việc thăng chức của mình Cố Tam vẫn dùng một thái độ thân thiện giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cũng vào thời gian này Cố Phủ và phủ thừa tướng đã chính thức lui tới. Coi như công khai chuyện hôn sự của Tử Dục và Lỗ Ngọc Uyên. Chỉ là hôn lễ sẽ cử hành vào ngày 29 tháng 9năm 1029 . Có nghĩa là thêm một năm nữa Tử Dục đã có thể rước tân nương về.
….
Mọi việc cứ như vậy thuận lợi trôi qua, những kinh động mà Cố phủ đem đến cho người dân nước Đại Tề cũng dần chìm xuống. Chính là, sự việc mới yên lặng vài ngày thì Tử Tình lại tạo ra oanh động mới.
Ở thời đại này việc đi lại và di chuyển vẫn luôn phụ thuộc vào xe ngựa hoặc xe lừa. Nhưng đó là đi xa, còn như di chuyển ở những nơi gần giống như từ viện này đến viện nọ ở trong phủ thì chỉ có thể tự túc đi bằng hai chân. Mà thời này đất rộng người thưa, đừng nói đâu xa, chỉ cần trong Cố phủ nho nhỏ thôi, việc mỗi ngày đi từ viện này qua viện kia đã tốn rất nhiều thời gian của mọi người. Vì thế, trong một lúc ngơ ngẩn đi bộ Tử Tình đã nảy ra ý tưởng mới. Nàng muốn chế tạo xe đạp ở thời đại này..
Nghĩ là làm, Tử Tình trong một thời gian ngắn đã tìm về mười người thợ mộc và thợ rèn. Sau đó bí mật đem bọn họ về An Cư thôn để bọn họ giúp nàng chế tạo xe.
Tuy rằng ở hiện đại nghề nghiệp của nàng hoàn toàn không có liên quan gì đến chế tạo lắp ráp này nọ. Nhưng nàng tin, nàng có thể ở cái thời này sản xuất ra chiếc xe đạp giống như nàng mong muốn.
Vì thế trong một đoạn thời gian, Tử Tình hầu như luôn nhốt mình trong không gian rồi vẽ vẽ. Nàng vẽ rất rõ ràng, rất chi tiết từng cái từng cái bộ phận của chiếc xe. Sau đó là bản hướng dẫn ráp những phụ tùng đó vào thành chiếc xe.
Bởi vì Tử Tình vẽ rất đẹp, rất chuẩn. Thế nên những người thợ mộc thợ rèn kia chỉ cần nhìn qua bản vẽ của nàng là có thể hiểu được ý của nàng, và dễ dàng chế tạo ra từng bộ phận của chiếc xe giống hệt ý nàng mong muốn.
Cứ như thế, trong vòng một tháng, bốn chiếc xe đạp đầu tiên ở thời đại này ra đời.
Đúng vậy, không phải một chiếc xe mà là bốn chiếc xe. Mà mỗi chiếc đều có một kiểu dáng riêng. Tử Tình chính là dựa theo sinh hoạt, lối sống của con người mà chế tạo.
Kiểu xe thứ nhất, là loại xe hai bánh một người ngồi, có hình dáng nhỏ gọn, xe khá nhẹ đạp.. Nhưng loại xe này không dễ giữ được thăng bằng, phải luyện tập một thời gian mới có thể sử dụng được.
Loại thứ hai cũng là xe hai bánh, nhưng phía sau có gắn thêm một cái ghế nữa. Đó là xe hai người ngồi. so với chiếc xe một người ngồi thì trông nó hơi dài hơn một chút, vòng đạp cũng sẽ hơi nặng thêm một tí.
Loại xe thứ ba, loại xe này là Tử Tình cố ý chế tạo dành riêng cho những người có bối phận cao, là những người có tuổi hoặc là những vị phu nhân chẳng hạn. Chiếc xe này chế theo kiểu xe ba bánh, bởi vì muốn giữ xe thăng bằng không bị ngã nên nhất định phải là ba bánh xe. Xong, phía trước là một cái ghế nhỏ dùng cho người ngồi đạp xe, còn phía sau là một cái ghế lớn, có chỗ dựa đàng hoàng. Nhìn sơ qua chiếc xe này trông rất khí khái và sang trọng. Nhưng khuyết điểm chính là nó khá nặng đạp. Nếu một người không có sức khoẻ mà đạp chắc chắn sẽ không thể di chuyển được xa nổi.
Loại xe cuối cùng là loại xe dành riêng cho các tiểu thư thiên kim. Chiếc xe vẫn dùng ba bánh để giữ thăng bằng, xong, xe khá nhỏ gọn. Các cơ trục của bánh xe được làm nhẵn nhụi và khá công phu. Vì thế, tuy rằng xe ba bánh nhưng vòng đạp của xe lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với mấy chiếc xe trên.
Khi bốn chiếc xe hoàn thành, Tử Tình liền trực tiếp mang về Cố Phủ cho cả nhà mình chiêm ngưỡng.
Mấy người Cố Tam cũng biết Tử Tình trong thời gian qua đã làm gì, nhưng khi tận mắt nhìn thấy chiếc xe, cả một nhà gần như đã chấn kinh giống nhau.
Đầu tiên là Cố Tam, ông tò mò nhìn vào bốn chiếc xe kỳ quái trước mắt, sau đó mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn Tử Tình. Môi mấp máy, Cố Tam nhướng mày hỏi:
“Tình nhi, đây là…?”
Tử Tình cười, cô lắc lắc mông nhỏ đi đến chỗ bốn chiếc xe, sau đó thuần thục leo lên xe, chuẩn bị biểu diễn một màn chạy xe đạp cho cả nhà xem.
Tử Tình chọn đó là chiếc xe hai bánh một người ngồi. Nàng ngồi lên yên xe, sau đó để chân phải lên bàn đạp rồi lấy thế đạp mạnh một cái. Theo lực đạp của Tử Tình chiếc xe nhanh chóng lăng bánh. Tử Tình thuận theo vòng quay mà để chân trái lên bàn đạp còn lại rồi đạp xe.
Chiếc xe di chuyển rất nhanh, Tử Tình điều khiển nó thuần thục chạy thẳng về phía trước, sau đó quẹo bên phải, rồi quẹo bên trái. Cuối cùng thì đạp xe chạy theo hình vòng tròn xung quanh mọi người. Thái độ thong dong, nhàn tãn.
Mọi người nhìn thấy một màn như vậy thì đồng loạt“Oa!...” lên.
Tử Diệc còn rất khoa trương, hắn nhảy cẫng lên rồi dùng khinh công chạy theo phía sau chiếc xe của Tử Tình. Một bộ dạng giống như có lửa dưới chân. Vừa chạy miệng vừa không ngừng mà hô to.
“Oa… tiểu muội, muội thật sự kinh người, oa… ca cho tới bây giờ còn chưa thấy qua có người không dùng khinh công mà lại có tốc độ nhanh như vậy. Tiểu muội… muội quả nhiên… quả nhiên là…” Tử Diệc ấm ức không biết dùng từ nào để diễn tả.
Tiểu ngũ cũng chớp mắt lia lịa, gương mặt đỏ bừng đầy kinh ngạc, trương miệng “OA!... OA!....” không ngừng.
Tử Dục, Tử Nương, Tô thị cũng bị một màn của Tử Tình làm cho kinh sợ. Đối với bọn họ, chiếc xe đạp mà Tử Tình chế tạo này thật sự là kỳ lạ vượt ngoài sức tưởng tượng của mình.
Biểu diễn xe đạp một hồi, chờ đợi cả nhà nhìn đủ Tử Tình liền ngừng xe cười nói:
“Cha, nương!...Đây là xe đạp, là chiếc xe dựa vào lực đạp bàn chân mà di chuyển. Tốc độ của nó mọi người điều nhìn thấy rồi đấy, rất là nhanh.Cha, Nương! Con dự tính chúng ta sẽ mở ra một phân xưởng dùng để sản xuất xe đạp này, sau đó sẽ bán nó ra ngoài. Con tin, ta có thể nhờ vào nó mà kiếm được một số bạc lớn. Mà số bạc đó sẽ dùng để quyên góp hoặc cứu trợ cho dân chúng. Cha, cha thấy như vậy có được không?”
Tử Tình nói xong liền nhìn Cố Tam chờ ông phản ứng. Nhưng Cố Tam giống như còn chưa tiêu hoá kịp những gì mình nhìn thấy. Đôi mắt ông lúc này có chút mờ mịt cùng trầm ngâm. Qua một lúc lâu ông mới có phản ứng.
Cố Tam xoay người, hai tay ôm lấy Tử Tình bế nàng lên cao, sau đó xoay nàng một vòng tròn mới ôm vào ngực vỗ vỗ lưng nàng đầy sủng nịnh, Cố Tam nói:
“Con gái nói sao thì chính là như vậy, cha rất đồng ý với kế hoạch này.” Sau đó Cố Tam quay đầu đối với mấy người Tử Dục vẫn còn đang loay hoay đầy tò mò đi xung quanh bốn chiếc xe đạp cười hỏi “Dục Nhi, Diệc Nhi, Tiểu Ngũ, các con có ý kiến gì hay không?”
Mấy người Tử Dục lúc này mới giống như vừa tỉnh mộng. Tử Dục phản ứng đầu tiên. Hắn gật đầu hai cái nghiêm túc nói:
“Thưa cha, con cảm thấy ý tưởng này của tiểu muội là rất tốt. Thời gian này chúng ta bị thiếu bạc nên cảm thấy bị bó tay bó chân rất nhiều trong việc giúp đỡ mọi người. Nếu thông qua việc này chúng ta thu được bạc thì chính là việc tốt. Con nghĩ đến, chúng ta còn có thể đi nhiều nơi khác mở thêm cửa hàng để bán”
Không hổ là Tử Dục, càng ngày càng chín chắn, trông rộng nghĩ xa. Tử Tình nghe Tử Dục nói liền âm thầm gật đầu tán thưởng. Đứa nhỏ này, xem ra đã trưởng thành rồi.
Tử Diệc và Tiểu Ngũ cũng gật đầu lia lịa nói “Con cũng nghĩ vậy!”
Cứ như vậy việc này liền được thông qua. Nhưng vì lần đầu tiên chế tạo được một món đồ tốt, Cố Tam là quan đại thần, dĩ nhiên không thể bỏ qua được một hồi bái kiến hoàng đế. Mà vì như vậy, bốn chiếc xe đạp của Tử Tình lại một lần nữa tạo ra oanh động khắp hoàng cung. Phải nói là oanh động khắp nước Đại Tề.
Chính là so với phản ứng của mấy người Cố Tam, năng lực chịu đựng của hoàng đế và các quan viên đại thần so ra kém rất nhiều. Một người so với một người điều một bộ dạng xấu hổ hình tượng.
Hoàng đế vì muốn để cho các thần tử có cơ hội chiêm ngưỡng đồ tốt nên đã mở một buổi yến tiệc tại ngự hoa viên trong hoàng cung để mọi người cùng nhau chiêm ngưỡng. Cũng đồng thời nói sẽ để cho Cố Tam toàn quyền trong việc chế tạo xe đạp bán ra bên ngoài. Điều này có nghĩa mọi người sau này cho dù biết cách chế tạo xe đạp thì vẫn không được phép mở cửa hàng bán xe đạp. Chính là khắp nước Đại Tề này, ngoại trừ người của Cố Tam, không ai được phép tranh dành việc kinh doanh này của Cố Phủ.
Mà những quan viên đại thần kia nghe được thánh chỉ của hoàng đế xong thì hai mặt nhìn nhau, trong lòng mọi người đều có điều suy nghĩ riêng. Nhưng bọn họ cũng không suy nghĩ được lâu vì bị chiếc xe đạp trước mặt này cuốn hút.
Các quan viên đại thần sau khi nhìn thấy chiếc xe đạp thì khỏi phải nói họ kích động tới cỡ nào. Chưa đầy nửa ngày, tin tức Cố Phủ chế tạo ra chiếc xe đạp đã lan ra khắp kinh thành. Mà Cố Phủ liên tiếp nhiều ngày nay đã phải bận túi bụi vì tiếp khách đến đặt cọc tiền mua những chiếc xe đạp kia.
Cũng là trong vòng một tuần này, khắp kinh thành mọi người đều có cơ hội được tận mắt nhìn thấy những chiếc xe đạp trong lời đồn kia.
Tử Tình vì muốn quảng bá xe đạp của mình nên mấy ngày nay lệnh cho mấy người Hộ Phong đạp xe đảo vài vòng ở kinh thành. Vì thế, lúc đầu là quan viên đại thần còn hiện tại là thương dân đến bá tánh. Chỉ cần nhà nào có điều kiện đều tranh nhau chạy đến Cố Phủ với ý muốn sẽ mua được chiếc xe đạp mang về.
Tử Tình dĩ nhiên đã đoán trước được chuyện này, cho nên từ sớm nàng đã âm thầm mở ra một phân xưởng sản xuất xe đạp ở An Cư thôn rồi. Chỉ là nhân công vẫn còn không đủ. Cho nên hiện tại trước cổng Cố Phủ và An Cư thôn mọi người liền nhìn thấy một bảng tuyển nhân công.
Việc quản lý này nọ Tử Tình liền giao hết cho Hộ Tỷ và Hộ Phong làm. Hộ Phong và Hộ Tỷ bây giờ chính là hai người quản lý phân xưởng sản xuất xe đạp của Cố Phủ.
Mọi việc cũng từ từ đi vào quỹ đạo. Sự việc oanh động lần này của Cố Phủ cũng ảnh hưởng rất nhiều đến nước Đại Tề.
Đầu tháng 10, nước Đại Tề nhận được phong hàm xin đi sứ của bốn nước láng giềng. Mọi người không ai nghĩ đến, việc đi sứ lần này nguyên nhân lại chính là vì mấy chiếc xe đạp và cái chong chóng nước.
Ngày 20 tháng 11 năm 1028 . Nước Đại Tề mọi người háo hức tất bật chuẩn bị cung nghênh sứ thần của các nước láng giềng.
Chỉ là mọi người không nghĩ tới, lần đi sứ này của các nước khác đã trực tiếp làm cho nước Đại Tề tổn thất rất nhiều mạng người. Quan trọng nhất là trong đó lại có người trong lòng của nhị hoàng tử.