Yến tiệc mừng năm mới vừa qua, cả kinh thành lại lần nữa náo loạn. Mà tin tức này vẫn là liên quan đến Cố phủ. Người người đồn tai nhau rằng cô nương trong lòng nhị hoàng tử đó là nhị thiên kim của Cố phủ, chính là vị thiên kim có tài châm tuyến tốt nhất nhì kinh thành này.
Mà ở Cố phủ, từ khi nghe được tin đồn này thì không khí trong phủ trở nên cực kỳ kỳ quái.
Cố Tam thì trầm trầm không nói, Tô thị thì bất an, Tử Dục, Tử Diệc, thì lo lắng, Tiểu Ngũ thì bình tĩnh không có lo lắng hay bất an gì. Còn Tử Nương nhân vật chính trong lời đồn thì thản nhiên. Chỉ có Tử Tình, tâm trạng thay đổi thất thường, luôn trốn một mình không chịu gặp ai. Nói chính xác hơn là từ khi rời khỏi yến hội tới giờ nàng đều trốn vào trong không gian, không có chuyện cần thiết nhất định không ra ngoài.
Trong phòng phía tây, nơi có giường sưởi giống ở Tây Tử Thôn. Cố Tam trầm mặc ngồi đó nhìn Tử Dục và Tử Diệc. Ông nghiêm giọng hỏi:
“Dục Nhi, con nói xem, rốt cuộc lúc ở trong cung đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có lời đồn kỳ lạ như vậy?”
Cố Tam hỏi, ông thật sự rất thắc mắc. Ông không phải là không biết giữa con gái nhỏ của mình và nhị hoàng tử có bí mật, nhưng mà hiện tại lại có tin đồn liên quan tới con gái lớn. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tử Dục cũng rối rắm. Hắn cũng không biết rốt cuộc tại sao lại có tin đồn như vậy. Lúc đó chẳng phải nhị hoàng tử bắt chuyện với tiểu muội sao? Tại sao lời đồn lại đổi thành nhị muội đây?
Tử Dục nghiêm túc kể hết những gì mình nhìn thấy cho Cố Tam nghe. Đồng thời còn nhấn mạnh rằng Hạo Uy nhị hoàng tử là bắt chuyện với Tử Tình chứ không hề có dính dáng gì đến Tử Nương.
Cả nhà lại một lần nữa trầm mặc, không khí cực kỳ rối rắm. Mà lúc này, hai nhân vật được nhắc đến là Tử Tình và Tử Nương lại không hề hay biết cha, nương và các ca ca đệ đệ đang thảo luận chuyện của mình. Tử Nương lúc này là đang ngồi trong phòng thêu hoa, còn Tử Tình thì vừa ngủ vừa ngâm nước suối ôn tuyền trong không gian.
Cả nhà trầm mặc một hồi, cuối cùng Tiểu Ngũ lên tiếng phá vỡ không khí này. Bé nói:
“Cha, Nương. Tiểu tỷ hiện tại dù mười một tuổi nhưng thân hình vẫn còn nhỏ nhắn. Chúng ta ở cùng nên không cảm thấy gì nhưng người ngoài nhìn vào sẽ không ai nghĩ tiểu tỷ đã qua mười tuổi. Mà nhị hoàng tử hiện tại cũng gần nhược quán (20 tuổi). Bên ngoài nhìn vào sẽ không ai nghĩ nhị hoàng tử có ý gì với một tiểu cô nương đâu. Mà nhị tỷ thì lớn hơn, lại có chút danh tiếng, người ta suy đoán rằng nhị hoàng tử có tình ý với nhị tỷ cũng không phải không thể. Cha, chuyện này con thấy cũng không là gì, tiểu tỷ từng nói, nếu chúng ta không để ý đến, lời đồn tự động sẽ tiêu tan. Hoặc không tiêu tan, lời đồn cũng không thể duy trì. Bởi vì người trong lời đồn đó không phải là người bình thường, đó chính là nhị hoàng tử, là người của hoàng gia. Mấy lời đồn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu trừ thôi.”
Cả nhà phút chốc bừng tỉnh, Cố Tam giống như lúc này mới nhận ra vấn đề ở đâu. Ông nhẹ thở phào một hơi, xem ra là ông quan trọng hoá vấn đề rồi. Cũng chỉ là lời đồn, có ảnh hưởng gì chứ. Nhưng coi bộ chuyện hôn sự của con gái lớn sẽ hơi bị khó khăn đây. Nhưng không sao, nàng cũng chưa đến tuổi, vẫn còn hai ba năm nữa. Lúc đó lời đồn này đã không còn là gì rồi.
…..
Trời dần trưa, ông mặt trời lên cao toả nắng xuống khu vườn. Tử Tình im lặng ngồi dưới gốc cây đọc sách. Đã gần một tháng kể từ ngày ấy, nàng cũng gần một tháng rồi chưa gặp lại hắn. Là do nàng trốn tránh hắn không tìm thấy nàng hay là vì hắn không đến tìm nàng?
Tử Tình cắn cắn môi buông quyển sách xuống rồi thò tay vào ngực lôi ra miếng ngọc bội hình rồng. Dưới ánh nắng trưa, miếng ngọc bội màu xanh dường như càng tỏa sáng. Tử Tình ngẩn người nhìn ngọc bội, cũng không biết tâm đã trôi về phía nào rồi.
Mà lúc này, cách Tử Tình chừng mười bước chân đang có một người im lặng đứng đó. Vạt áo màu bạc bay phất phới trong gió, thân hình cao lớn sừng sững như một ngọn núi vững vàng đứng.
Hạo Uy ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, trong đôi mắt sâu kia dường như cuồn cuộn sóng to đầy tức giận, lại giống như bất an, rồi lại như chứa đầy tình cảm trong đó.
Từ sau yến hội hắn lại không thể nhìn thấy nàng, giống như nàng đã bốc hơi ra khỏi thế giới vậy, ám vệ của hắn canh giữ ở phòng nàng cũng không nhìn thấy được bóng dáng nàng. Cứ tưởng vì nàng e thẹn nên mới trốn tránh hắn. Nhưng càng ngày hắn lại càng bất an. Liệu nàng có hay không đối với hắn chán ghét. Bởi vậy nên nàng mới trốn tránh hắn, mới không để hắn nhìn thấy nàng?
Cho tới ba hôm trước, hắn nghe được tin từ Hộ Tỷ truyền tin về. Nàng… thế nhưng lại muốn tuyển quân (tuyển chồng) trong số những thị vệ, những hạ nhân trong phủ của nàng. Nàng nói nàng đã chọn được người như ý.
Nghe được tin đó, hắn đầu tiên là cảm thấy không thể nào, sau đó thì tức giận vô cùng. Nàng thế nhưng lại chọn một hạ nhân làm chồng chứ không chọn hắn. Là vì sao? Vì sao nàng lại có thể đối với hắn nhẫn tâm như vậy? Hắn đã thổ lộ cùng nàng, đã nói rõ lòng mình cho nàng biết, vậy mà nàng một chút cảm động cũng không có, nàng lại còn có thể vô tư mà chọn một người khác làm chồng.
Vậy… hắn làm sao bây giờ? Nàng chọn người khác chứ không phải hắn, vậy hắn… phải làm sao đối với nàng đây?
Cường ngạnh ép buộc nàng? Không thể, nàng nhất định sẽ hận hắn, chán ghét hắn. Im lặng để nàng sà vào vòng tay người khác? Không! Hắn không muốn, dù có chết hắn cũng sẽ không để ai dành nàng với hắn.
Hạo Uy lúc này chính là rối rắm như vậy, cảm giác điên cuồng giống như muốn huỷ diệt tấc cả. Hắn muốn nàng là của hắn, nàng, cả đời này chỉ có thể là của hắn.
Bởi vì đó là Tử Tình, bởi vì nàng là người mà Hạo Uy tâm tâm niệm niệm cho nên hắn mới không nhìn rõ vấn đề rằng Tử Tình đây là cố tình chọc tức hắn, cố tình thử lòng hắn.
Lại nói Tử Tình sau ngày đó liền phát hiện một chuyện, thì ra Hộ Tâm và Hộ Tỷ chính là người của Hạo Uy. Phát hiện này làm cho Tử Tình vừa tức giận lại vừa… vui vẻ. Tức giận bởi vì hắn lại dám cài người bên cạnh nàng, còn vui vẻ là vì hắn thật tâm nghĩ đến nàng. Bởi vì như vậy nên Tử Tình mới cố ý nói với Hộ Tỷ rằng nàng đã chọn được người trong lòng mình, cố tình nói rằng không phải hắn. Nàng cũng không biết nàng làm như vậy để làm gì, chỉ là nàng muốn làm như vậy.
Nhưng… tin truyền đi mấy ngày trời, nhưng hắn một phản ứng cũng không có. Làm cho một người vốn luôn bình thản như nàng lại bắt đầu sinh ra bối rối. Rốt cuộc hắn đối với nàng là như thế nào? Mà nàng… có phải cũng đã chấp nhận hắn rồi không? Nếu không tại sao lại có những cảm xúc không nên có thế này? Làm chuyện không đứng đắn thế này? Biết rõ Hộ Tỷ và Hộ Tâm là người của hắn, nhưng nàng một chút cũng không có ý nghĩ đuổi hai người đi? Như vậy… có phải đã chứng tỏ rằng thật ra trong lòng nàng cũng có hắn rồi hay không (?)
Tử Tình đang im lặng tự hỏi thì bỗng dưng có một bóng lớn che chắn trước mặt của nàng. Tử Tình nhíu mày mở to mắt nhìn lên. Thấy người vừa đến là ai, bỗng nhiên thân thể nàng cương cứng. Nàng có cảm giác muốn bỏ chạy, và nàng thật sự đã đứng lên chuẩn bị chạy đi. Rõ ràng là chờ đợi hắn, nhưng khi gặp hắn nàng lại có cảm giác sợ hãi, cảm giác muốn trốn chạy.
Mà hành động này của Tử Tình đã thành công làm cho núi lửa trong lòng ai đó bùng phát. Hạo Uy một tay nhanh chóng bắt lấy nàng, đồng thời cũng siết chặt kéo nàng vào mình. Hắn dùng sức rất mạnh, giống như trừng phạt nàng, lại giống như sợ hãi nàng sẽ vùng vẫy mà chạy mất.
Hạo Uy trầm mặc lạnh giọng nói:
“Nàng muốn đi đâu? Nàng muốn trốn tránh ta? Muốn tránh ta để cùng người khác? Là ai? Hắn là người nào, hắn tốt hơn ta sao? Tốt đến nỗi nàng lại vì hắn mà trốn tránh ta, ngay cả ngọc bội của ta nàng cũng muốn vứt bỏ? Nếu nàng chán ghét ta như vậy, vậy tại sao còn quyến rũ ta, làm cho ta yêu nàng, làm cho ta không có nàng thì không thể sống! Bây giờ… nàng muốn vứt bỏ ta sao? Tình Nhi, tại sao nàng nhẫn tâm như vậy?”
Lời nói lạnh băng nhưng chứa đầy chán nản và khổ sở, làm cho người nghe được có cảm giác rùng sợ. Tử Tình lúc này cũng vậy, nàng cảm nhận được lãnh ý phát ra từ người Hạo Uy, rất trầm, rất lạnh, rất ảo não. Lại giống như chứa đầy không cam tâm, giống như một người sắp mất đi ánh sáng. Tử Tình tự hỏi, tại sao chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn lại trở nên xơ xác như vầy? Chẳng lẽ là do nàng? Nghĩ đến đó tự dưng tim của nàng nghẹn lại, không hiểu sao lại thấy đau lòng.
Nàng không vùng vẫy nữa, im lặng nằm trong vòng tay của hắn, dù rằng hắn ôm chặt làm nàng rất đau, nhưng nàng lại không muốn trốn tránh. Không hiểu sau nàng cảm thấy có lỗi với hắn, có lẽ nàng đã động tâm thật rồi. Rất kỳ lạ! Kiếp trước nàng sống gần ba chục năm, không thiếu tuấn nam tỏ tình với nàng, theo đuổi nàng. Thế nhưng nàng một chút cũng không thấy động tâm. Vậy mà với hắn, chỉ gặp nhau có vài lần, vậy mà nàng lại đối với hắn… Chẳng lẽ cái này gọi là duyên?
Bàn tay nhỏ nhắn tròn nộn nộn của Tử Tình nhẹ nâng lên, kéo nhẹ vạt áo của ai đó vào mình. Hơi thở chậm rãi nhu hoà giống như đang an ủi tâm tình của ai đó. Tử Tình gục nhẹ đầu vào ngực Hạo Uy, nàng không nói chuyện, chỉ im lặng có hành động nhỏ.
Mà bởi vì hành động nhỏ đầy ẩn ý này của Tử Tình đã làm cho người nào đó đang ở vực sâu vạn trượng giống như thấy được mặt trời. Đôi mắt thâm trầm ảm đạm bổng chốc sáng rực như ánh bình minh. Đôi môi mím chặt cương nghị bổng dưng khẽ mở. Trái tim giống như đã chết lại bừng sống! Nới rộng vòng tay ánh mắt Hạo Uy đầy vẻ không dám tin nhìn người trong lòng, là hắn ảo giác sao? hay là…
Tay dùng sức một chút, thành công nhấc bỗng ai đó lên ngang mặt mình. Bế nàng giống như một đứa trẻ, đôi mắt đầy hy vọng nhìn vào nàng. Tay run run để mặt nàng đối diện mặt mình, rồi từ từ chạm môi vào đôi môi nhỏ của nàng. Lúc đầu là thăm dò chậm rãi, đến khi nhận được đáp trả đầy vụng về của ai đó thì lại giống như thuỷ triều, bá đạo mà xâm lược. Nụ hôn nóng bỏng giống như chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về nàng, lại giống như bá đạo tuyên bố nàng là của hắn.
Nụ hôn kéo dài, kéo dài cho tới gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì hít thở không thông mới ngừng lại. Hạo Uy mắt lấp lánh giống như một đứa trẻ được cho kẹo nhìn chằm chằm Tử Tình, ánh mắt thâm sâu như vực, lại ôn nhu như một dòng suối ấm. Tử Tình nghĩ nếu hắn cứ dùng ánh mắt thế này nhìn nàng trước sau gì nàng cũng sẽ bị ôn nhu của hắn nhấn chìm tới nghẹt thở mất. Nàng xấu hổ gục mặt vào vai hắn, sau đó dùng chút lực yếu ớt đánh vào ngực hắn. Giống như trút giận, lại giống như làm nũng.
Hạo Uy cười, hắn cảm giác trong đầu có ngàn tiếng nổ đùng đùng đầy vui mừng vậy. Nàng như vậy… nàng chính là chấp nhận hắn rồi phải không? Nghĩ thế Hạo Uy run giọng hỏi:
“Tình Nhi… có phải… có phải nàng cũng.. cũng yêu ta?”
Một câu hỏi ngắn gọn, nhưng Hạo Uy phải dùng rất nhiều thời gian để nói trọn câu. Là vì hắn sợ hãi, nhưng lại kỳ vọng.
Tử Tình im lặng đỏ mặt. Nàng rất muốn mắng hắn, nhưng mà nhìn ánh mắt đáng thương của hắn như vậy nàng lại không thể mở miệng. Không trả lời, không gật đầu cũng không lắc đầu. Nàng không biết phải trả lời hắn thế nào! Nàng yêu hắn sao? Nàng cũng không biết. Chỉ biết khi nhìn thấy hắn khổ sở, thấy hắn chán trường, thấy hắn thất vọng nàng liền đau lòng. Cái đau này không giống cái đau mà trước giờ nàng biết. Chỉ là nghĩ muốn an ủi hắn, muốn xoa dịu hắn.
Thấy Tử Tình im lắng không trả lời, trong lòng Hạo Uy bổng dưng dâng lên bất an. Chợt nhớ đến lời Hộ Tỷ đã nói, Hạo Uy liền siết chặt Tử Tình thêm một chút làm nàng đau hít sâu một hơi. Đôi mắt vốn toả sáng của Hạo Uy bỗng dưng trầm lãnh, nhìn thẳng vào mắt Tử Tình, Hạo Uy rằng giọng nói:
“Tình Nhi, ta nói cho nàng biết, dù nàng có yêu ta hay không thì nàng cũng chỉ có thể là của ta, nàng đừng có nghĩ đến muốn gả cho người khác. Tình Nhi,nàng đời này, kiếp này chỉ có thể là của một mình ta!” Giọng nói của Hạo Uy giống như đau đớn, giống như bất lực nhưng lại đầy cương quyết. Hắn nói xong thì không để Tử Tình có phản ứng nào đã ôm nàng vụt bay đi. Đến khi Tử Tình định thần lại thì bản thân đã bị hắn bế vào một căn phòng xa lạ.
Tử Tình chưa hiểu được chuyện gì thì đã bị đẩy ngã xuống giường, sau đó là bị một thân hình to lớn bao phủ xuống. Một cái hôn cuồng lãnh bá đạo cứ như vậy ập đến, Tử Tình không thể nào phản kháng mà chỉ có thể nằm im mặt cho người nào đó cuồng bạo chiếm đoạt.
Hạo Uy lúc này cũng không biết bản thân đang làm gì, chỉ biết rằng hắn muốn làm như vậy, hắn muốn ngay lúc này nàng sẽ là của hắn.
Mới đầu nụ hôn chỉ ở môi, từ từ chuyển dần xuống cổ, rồi xuốn ngực. Dưới cái vùng vẫy của Tử Tình Hạo Uy càng thêm cuồng dã bá đạo. Tay dùng sức một chút, rất nhanh trong không gian yên tĩnh đã vang lên một tiếng “Xoẹt!” lớn. Mà thân thể Tử Tình lúc này đã bị phơi trần ra ngoài.
Tử Tình lúc này vừa hoảng vừa sợ, lại cảm thấy rất uất ức, nàng rất muốn đẩy Hạo Uy ra, nhưng nàng lại không thể nào đẩy nổi. Cảm giác được bàn tay Hạo Uy dần chuyển đến nơi riêng tư của mình, Tử Tình liền sợ hãi oà một tiếng khóc nấc lên.
“Ngươi, đồ sắc lang, biến thái! Ta chỉ mới nhiêu tuổi mà ngươi cũng dám… dám làm chuyện này với ta, đồ bệnh hoạn, ta ghét ngươi, ta hận ngươi, mau thả ta ra!”
Hạo Uy đang hôn gương mặt nhỏ của Tử Tình, bỗng dưng nếm được vị mặn của nước mắt của nàng, lại nghe tiếng mắng của Tử Tình thì bừng tỉnh. Hắn mở to mắt nhìn thân thể nhỏ nhắn đang nằm dưới thân mình, sau đó cả cơ thể hắn cứng đờ.
Trầm mặc thật lâu, cuối cùng Hạo Uy ngồi dậy lấy cái chăn bên trong ra quấn quanh người Tử Tình lại, sau đó ôm chặt nàng vào lòng luôn miệng hô xin lỗi. Hắn sai rồi, hắn không nên trong lúc tức giận mà có hành vi không đúng với nàng. Thật may rằng hắn đã dừng kịp lúc, nếu không, hậu quả… hắn thật không biết phải làm thế nào.
Tử Tình thấy Hạo Uy đã dừng lại, thấy thái độ của hắn đối với mình liền thở phào. Nàng hiện tại đang rất rối rắm, bởi vì nàng thế nhưng lại không chán ghét khi thân cận với hắn. Chỉ có một chút sợ hãi, ngoài ra không hề chán ghét. Cũng là lúc này Tử Tình dường như cũng hiểu được lòng của mình.
Khi đã có lời giải đáp, Tử Tình cũng không muốn ép buộc mình, nàng thích hắn, hắn cũng yêu nàng. Đây gọi là lưỡng tình tương duyệt. Nếu đã như vậy nàng cũng không muốn để cả hai phải lo âu đau khổ. Tử Tình chầm chậm giơ bàn tay nhỏ của mình ra, chầm chậm nắm một góc áo của Hạo Uy. Lời nói giống như tức giận, lại giống như lên án:
“Ngươi cái tên này, nói thật đi, có phải ngươi có bệnh không tiện nói ra hay không? Hay là có sở thích kỳ quái? Ta chỉ mới bây lớn ngươi cũng có thể động tay động chân, ngươi nói đi, bệnh của ngươi phải trị như thế nào đây?”
Lời Tử Tình vừa xong, đôi mắt ai đó đang ảm đạm bỗng dưng loé sáng, môi nhếch lên, sau đó bật ra một tràng cười lớn. Tử Tình bị ôm trong ngực cũng bị rung run theo tiếng cười. Nàng hiện tại rất muốn đánh vào gương mặt cười to đó. Có gì buồn cười chứ, nàng chưa trị tội hắn hắn lại dám cười nhạo nàng.
Mà lúc này ở trên mấy cành cây xung quanh căn phòng bổng dưng không gió mà động, sau đó có thật nhiều lá cây rụng xuống. Mà ở trên cây, vài người nào đó xém chút bị hù chết. Dùng ánh mắt trao đổi nhau.
“Ta có nghe nhầm cái gì rồi không?”
Người khác: “Ta cũng không biết, nhưng ta cũng mới nghe nhầm cái gì!”
Thế là một đám người chuyên núp trong bóng tối bảo vệ hai người nào đó đồng loạt đi tìm đại phu, trị chứng bệnh ảo giác. Bởi vì bọn họ nghe được chủ nhân lạnh lùng quanh năm của mình cười to. Đúng đúng, là cười to cực kỳ vui vẻ.
“Hộ Tâm và Hộ Tỷ là người của ngươi?” Sau khi chiến tranh giữa hai người ngừng lại Tử Tình liền lạnh giọng hỏi.
Hạo Uy bình thản trả lời: “Bởi vì ta sợ nàng gặp nguy hiểm. Hai người đó là ám vệ của ta.”
Tử Tình im lặng trầm mặt, tại sao nàng không thấy một chút biểu cảm trong lời nói này? Chẳng phải lúc này hắn nên tỏ thái độ xin lỗi nàng hay sau? Hừ….
Thế là ai đó mới dỗ được người trong lòng xong lại tiếp tục bị hành hạ, có điều lần này là vui vẻ chịu đựng.