Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình

Chương 59: Trời mưa lớn




Ngồi trong chiếc xe ngựa rộng rãi mềm mại, hiện tại Tử Tình thật muốn cắn nát đầu lưỡi của mình. Ai biểu nàng tự dưng nhắc đến mưa làm chi a, hiện tại cư nhiên trời đổ mưa ào ào xuống. Không phải là một cơn mưa nhỏ mưa rào bình thường, mà mưa này thiệt là lớn. Hạt nào hạt nấy to như hạt đậu, rớt xuống nóc xe nghe “đùng đùng” làm người ta muốn nổi hết da gà. Nhưng cũng may mắn là chỉ có mưa thôi chứ không có giông gió, nếu không thiệt không biết phải kêu cha gọi mẹ thế nào.

Trời mưa rất lớn, đi được một đoạn thì xe không thể lăn bánh nổi nữa. Bởi vì chiếc xe dẫn đầu đoàn bị mắc kẹt vào một hố lầy, vì vậy mấy xe phía sau cũng bắt buộc dừng theo. Cũng may, theo đoàn có rất nhiều người có sức khỏe, một đám trai tráng gia đinh đội mưa cùng nhau kéo xe ngựa kia ra khỏi vũng lầy.

Cố Tam ngồi trong xe lo lắng cứ một chút lại kéo màn nhìn ra bên ngoài. Tô thị thấy vậy vội nhắc nhở:

“Tam lang, chàng đừng kéo màn xe như vậy, gió lùa vào lạnh các con”

Tử Tình đang gục cổ trong lòng Tô thị nghe Tô thị nói vậy cũng gật gật đầu đồng ý. Nàng hiện tại thật sự rất rất lạnh a.

Cố Tam nghe Tô thị nói thì rụt tay lại, ông đưa mắt nhìn một vòng trong xe. Bên dưới là nệm mềm mại, xung quanh thành xe cũng được che chắn bằng một lớp nệm dầy. Tuy vậy, gió bên ngoài mang theo khí lạnh lùa vào.

Đúng là lạnh thật.

Cố Tam nhìn Tử Tình, thấy nàng úp mặt cuộn tròn trong lòng Tô thì bất đắc dĩ. Cố Tam nhẹ giọng:

“Tình nhi, có lạnh lắm không?”

“Cha, thật lạnh muốn chết!”

Tử Tình khoa trương trả lời Cố Tam.

“Để cha gọi Hộ Phong lấy thêm vài cái chăn nữa, sẵn lấy thêm một cái bếp than cho con sưởi ấm”

Cố Tam đau lòng nói, xong thì cởi áo khoác ngoài trùm kín người Tử Tình rồi kéo màn xe ló đầu ra ngoài gọi người. Tử Tình vẫn bất động cuộn mình nằm trong lòng Tô thị, nàng thầm kêu gào “lạnh, thật sự là lạnh quá đi”

Một đoạn đường lẽ ra đi trong hai canh giờ, nhưng vì trời mưa nên kéo dài tới gần năm canh giờ mới đến trạm nghỉ chân. Hiện tại cũng đã gần giữa đêm. Một đoàn người mệt mỏi rã rời đi tìm nơi dựa lưng để ngủ. Cố Tam lúc này sai người nấu một nồi cháo nóng bỏ đầy rừng cho mọi người cùng ăn. Gừng này là Tử Tình đào từ trong không gian ra đấy, thường thường bị nhiễm lạnh dùng gừng pha trà hay nấu cháo điều rất có ích cho việc giải hàn khí trong người.

Sáng hôm sau, khi ông mặt trời thức dậy cũng là lúc đám người Tử Tình yên vị trên xe ngựa tiếp tục lắc la lắc lư đi kinh thành. Lần này trong đoàn có thêm 10 chiếc xe ngựa nữa. đây là những xe ngựa của nhóm người ở các trấn lân cận tập trung về đây. Theo lời Cố Tam nói. Cứ mỗi lần tới điểm nghỉ chân thì sẽ có thêm một đoàn người nữa gia nhập vào. Cứ như vậy kéo dài đến kinh thành.

Tử Tình nghe xong hỏi lại, nếu như lỡ đoàn chúng ta đến nơi nghỉ chân trước còn đám người khác thì chưa đến kịp thì sao? Cố Tam nói nếu là như vậy thì đoàn nào đến trước sẽ chờ đoàn còn lại, sau đó tiếp tục lên đường. Bởi vậy nên lúc khởi hành mới đi trước cả hai ba tháng.

Tử Tình gật gù, thì ra là như vậy, cũng tốt, đi càng nhiều người thì càng an toàn, không sợ dọc đường gặp cường đạo. Nàng vẫn không quên Cung Lão bản từng nói với nàng, trên đường đi kinh thành có rất nhiều đạo tặc. Chỉ cần bọn chúng thấy người có bạc thì nhất định sẽ chặng đường cướp của. Nhưng may mắn bọn chúng người không đông lắm, bởi vậy, nếu là đi đông người thì sẽ không sợ bị chúng chặn đường.

Ngồi xe ngựa liên tục hai ba ngày sẽ tới trạm nghỉ chân một lần, cứ mỗi lần được nghĩ như vậy thì đoàn người sẽ gia tăng lên thêm, càng đến gần kinh thành đoàn người càng đông. Hiện tại cư nhiên đã có hơn 100 chiếc xe ngựa và năm mươi mấy người cưỡi ngựa bên ngoài.

Một đoàn xe ngựa thật dài hùng dũng hướng kinh thành mà tiến. Đi đến đâu là rước lấy ánh mắt hâm mộ đến đó. Chỉ cần nơi đoàn xe đi qua, người dân sẽ tụm mười tụm bảy ở hai bên đường xem náo nhiệt rồi cùng hô to xì xào bàn tán. Mấy phu xe vì vậy cũng ngẩng cao đầu, mỗi ngày đều dùng lỗ mũi mà nhìn người khác. (hất mặt lên trời á)

Tử Tình hiện tại đang ngồi trong xe ngựa gặm đùi gà. Đây là con gà tối hôm qua Tô thị tự tay làm trong phòng bếp của Tửu Lâu đấy. Tô thị thấy cả nhà mấy ngày qua bị xe ngựa xóc nảy đến độ ốm đi một vòng thì thương lắm. Bởi vậy ngay khi xe ngựa đến nơi dừng chân Tô Thị đã nhanh chóng đi mượn phòng bếp để nấu đồ ăn ngon cho mọi người.

Tử Tình vừa gặm đùi gà vừa luôn miệng khen ngon. Bàn tay nhỏ nhỏ nắm chặt cái đùi lắc lắc. Cả nhà thấy con gái nhỏ ăn ngon lành thì khẩu vị cũng tốt hơn. Cố Tam mấy ngày nay vốn ăn không nhiều hiện tại cũng ăn được sáu chén. (ăn ngon nhỉ, thèm…)

Trên xe ngựa lắc lư, cả nhà ngồi cùng nhau dùng bữa. Không khí trong xe thật là ấm áp vô cùng.

……….

Hôm nay, trời vừa chập tối đoàn người cũng vừa đến chỗ dừng chân. Càng gần đến kinh thành chỗ dừng chân của bọn họ càng khang trang và rộng lớn, không còn giống như mấy cái miếu rách ở các thành trấn lúc đầu.

Xe ngựa vừa vào cửa đã có một nhóm người tiến lên tiếp đón. Đám người này rất phô trương, họ ngậm miệng mở miệng đều gọi quan gia đại nhân làm cho mấy người sĩ tử khoái chí cười to không khép miệng được.

Trạm dừng chân này cũng giống như những trạm dừng chân khác, là phân biệt người có bạc với người không có bạc. Chính là người nào xuất tiền ra thì được ở phòng sang trọng rộng rãi, còn người không có bạc thì sẽ cùng nhau ở một khu viện cũ kỹ phía sau. Cả nhà Tử Tình dĩ nhiên là ở phòng riêng rồi, tuy không phải là phòng sang trọng nhưng cũng thuộc dạng sạch sẽ. Nghe nói lần này dừng chân lại hơi lâu, có thể sẽ ở lại đây ba bốn ngày gì đó. Đại khái chính là dừng lại cho mọi người nghỉ ngơi vài ngày lấy lại sức.

Vì ở lại hơi lâu nên Cố Tam lúc này đã đặt luôn một lúc sáu phòng, trong đó hạ nhân đi theo ở bốn phòng, còn cả nhà Tử Tình ở hai phòng còn lại. Tô thị Cố Tam và Tử Tình ở một phòng, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương và tiểu ngũ ở một phòng.

Vừa vào phòng, Cố Tam lấy ngay 5 thỏi bạc nhét vào tay hai tiểu nhị rồi dặn họ mang nước ấm lên các phòng của mình để mọi người tắm rửa.

Thông thường hạ nhân sẽ không được ở phòng riêng mà sẽ cùng nhau chen lấn ngủ ở viện cũ phía sau. Nhưng cả nhà Tử Tình không có như vậy, chẳng những hạ nhân đi theo được ở phòng sạch sẽ, có đồ ăn ngon mà còn được Cố Tam cho tắm nước nóng. Đãi ngộ của nhà Tử Tình đối với hạ nhân làm những người trong đoàn trong lòng có suy nghĩ. Còn đám hạ nhân thì cảm động không nói nên lời, thầm nói với chính mình tương lai phải hầu hạ một nhà chủ nhân thật tốt.

Nước ấm được mang lên, Cố Tam rất tự nhiên kéo Tử Tình lại rồi giúp nàng cởi áo. Có lẽ bởi vì thân hình Tử Tình còn nhỏ nên Cố Tam quên mất chuyện con gái nhỏ năm nay đã chín tuổi, vẫn thường hay giúp nàng thay đồ mặc quần áo. Lúc đầu Tử Tình rất phản cảm, nhưng lâu dần lại cảm thấy không đến nỗi nào. Phải nói nàng còn rất hưởng thụ sự cưng chiều của Cố Tam.

Tô thị một bên vừa sắp xếp đồ đạc vừa nhìn tướng công cùng con gái nhỏ mà lắc đầu. Bà nghĩ có khi chồng bà yên thương con gái nhỏ còn hơn cả mình kia chứ.

“Oa thật ấm!”

Tử Tình cười híp mắt ngâm mình trong thùng tắm, nước nóng ấm bao lấy toàn thân, cảm giác tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể đều nở to ra thật là dễ chịu. Tử Tình khoái chí ngã ra phía sau dựa vào thùng tắm híp mắt hưởng thụ. Cố Tam và Tô thị một bên nhìn thấy thì phì cười, con gái nhỏ thật là…

Trong dòng nước ấm, làn da trắng nộn của Tử Tình bỗng nhiên từ từ phát ra ánh sáng, qua thêm một lúc, thứ ánh sáng đó càng rõ ràng, sáng rực mà trong suốt. Cố Tam và Tô thị thấy vậy thì nhìn nhau, hai người vội vàng đi đến cửa sổ và cửa chính cài chặt then cửa lại. Bọn họ sợ có người vô ý nhìn thấy cảnh tượng này, nếu như vậy thì thật không tốt chút nào.

Từ lâu Cố Tam và Tô thị đã hiểu rỏ con gái nhỏ có rất nhiều chuyện kỳ dị vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Nhưng là cả nhà không một ai đề cập đến, mọi người đều nghĩ, con gái nhỏ bái tiên ông làm thầy nên có chút huyền bí cũng đúng. Nhưng hiện tại nhìn con gái nhỏ trong thùng tắm phát ra tia sáng, Cố Tam và Tô thị có chút hoang mang. Tại sao con gái nhỏ càng ngày càng có nhiều chuyện thần kỳ đến như vậy?

Trời vốn đang tối, trong phòng hiện tại chỉ có hai cây đèn, cơn gió lùa vào ánh sáng càng mờ ảo. Nhưng hiện tại từ trong thùng tắm lại sáng rực rỡ như ban ngày, trong phòng cũng được ánh sáng này rọi rõ. Cố Tam thở mạnh mấy cái vội bước nhanh đến bế Tử Tình ra khỏi thùng tắm lấy khăn lớn bao phủ người của nàng lại. Ánh sáng trong phòng phút chốc biến mất, chỉ còn lại chút mờ ảo mơ hồ.

Tử Tình ngơ ngác mở mắt nhìn Cố Tam và Tô thị, nàng mới có ngâm một chút thôi, sao lại đem nàng ra ngoài rồi?

Tử Tình giãy giụa phản kháng, nàng còn muốn ngâm mình nữa. Cố Tam ôm chặt Tử Tình, không biết vì sao trên đôi tay mạnh mẽ lại có chút run rẩy.

Tử Tình trợn mắt, nhìn qua Tô thị thấy mặt bà trắng bệt thật khó xem. Trong lòng chợt động, Tử Tình thở sâu mấy cái rồi hỏi:

“Cha, đã xảy ra chuyện gì?”

Tử Tình hỏi xong thì cực kỳ ngoan ngoãn mà nằm im trên tay Cố Tam chờ ông trả lời.

Cố Tam và Tô thị nhìn nhau, hai người do dự một chút mới nói cho Tử Tình nghe chuyện vừa rồi.

Cắn môi, mày nhíu chặt. Tử Tình cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nữa. Vừa rồi nàng không có cảm giác được cái gì, ngoại trừ nàng nghĩ đến nước ở đây có chút giống với suối ôn tuyền trong không gian của mình, giống như có dược liệu quý ở trong nước vậy.

Đang rối rắm thì có tiếng gõ cửa. Cố tam nhíu mày kéo nhẹ một góc khăn nhìn vào tay nhỏ của Tử Tình, thấy làn da nộn nộn của nàng đã trở lại bình thường Cố Tam mới thả lỏng để Tô thị đi mở cửa.

Trong khi Cố Tam, Tô thị và Tử Tình nghĩ chuyện vừa rồi không có ai thấy được thì lúc này đây trên nóc nhà chỗ phòng ở của Tử Tình, có hai bóng đen đang chết lặng nhìn nhau. Trong mắt đối phương điều hiện lên kinh dị cùng khiếp sợ.