Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình

Chương 41: Thiên tai lũ lụt




Tử Tình trong vòng che của ba người Hộ Vấn, Hộ Võ, Hộ Ngôn cùng Tử Dục đi ra ngoài. Vừa ra tới gần cửa đã thấy Cố Tam đang đứng bên mái hiên nhìn lên trời. Phía sau Cố Tam là Hộ Phong đang đứng che ô cản gió cho Cố Tam.

Đang tập trung nhìn mưa, nghe có tiếng chân Cố Tam xoay người lại. Thấy người đi ra là Tử Tình, Cố Tam vội bước tới ôm nàng vào lòng, cẩn thận nhét nàng vào áo khoát rộng của mình để nước mưa không văng trúng nàng. Tử Tình bị Cố Tam nhét vào trong áo chỉ lộ được hai con mắt nhìn ra ngoài, cảm nhận được sự che chở của Cố Tam, Tử Tình có chút không biết làm sao.

“Cha, mưa thật rồi. Theo phương hướng này thì thật đúng là từ huyện Cửu Thủy Thành kéo đến.” Tử Dục nói.

Cố Tam không trả lời Tử Dục, mày nhíu chặt, Bởi vì ngại có bốn người Hộ Phong ở đây nên Cố Tam cũng không nói với Tử Dục cái gì.

Tử Tình nhìn mưa một lúc, trong lòng có chút lo lắng. Nhà nàng hiện tại ở tận đây mà còn bị mưa dập như thế này, vậy ở huyện Cửu Thủy kia, mọi người liệu có thể nào vượt qua được hay không? Tử Tình im lặng liếc mắt nhìn mấy người Hộ Phong một cái sau đó nắm tay áo Cố Tam giật giật nói:

“Cha, chúng ta trở vào nhà sao?”

Cố Tam đưa mắt nhìn con gái nhỏ được quấn kỹ trong lòng mình, thấy nàng chớp chớp mắt nhìn mình thì nhẹ điểm đầu. Cố Tam xoay người lại chuẩn bị bước vào nhà. Chợt Cố Tam dừng lại.

“Các ngươi trở về nghĩ đi, không cần theo chúng ta... Có lẽ sắp tới ta sẽ giao cho các ngươi rất nhiều việc đễ làm, sẽ rất bận rộn. Bởi vậy bây giờ tranh thủ nghĩ ngơi một chút giữ sức.” Cố Tam nói với bốn người Hộ Phong.

Bốn người Hộ Phong nghe Cố Tam nói thì khó hiểu nhìn nhau, trong mắt mờ mịt, nhưng cũng rất nhanh đã bình ổn lại. Bốn người chấp tay khom lưng với Cố Tam hô “Dạ” rồi nhanh chóng xoay người nhanh chóng rời đi.

Cố Tam ôm Tử Tình một đường thẳng vô nhà. Để Tử Tình lên chiếc giường có lò sưởi. Cố Tam cởi áo khoát rộng ra máng lên móc rồi cũng chậm rãi trèo lên giường.

Tô thị nãy giờ cùng Tử Diệc và Tử Nương cho người đi xung quanh kiểm tra và đóng lại các cửa sổ cũng đã quay trở lại. Cả nhà lúc này điều tụ họp lại bên chiếc bàn ngắn chân trên giường sưởi.

Tô thị rót một chun trà nóng đưa đến trước mặt cho Cố Tam, sau đó cũng rót cho cả nhà mỗi người một chén. Cố Tam cầm chun trà cẩn thận thổi phù phù vài cái, chờ nước trà trong chén có độ ấm vừa đủ, Cố Tam bèn đút ly trà đến bên miệng Tử Tình.

Tử Tình ngồi cạnh Cố Tam và Tử Dục, nàng đang trừng mắt với tiểu ngủ thì thấy ly trà xuất hiện trước mặt mình. Tử Tình không nghĩ ngợi vội há mồm một hơi uốn cạn.

Cố Tam cầm ly trà không trở lại, Tô thị bèn rót thêm vào trong ly trà mới. Cố Tam đưa trà lên môi nhấp một ngụm sau đó mới chậm rãi nói.

“Không nghĩ thế nhưng thật sự có mưa, mưa hạt lớn như vậy thật không bình thường chút nào. Xem ra lần mưa này quả đúng như lời Tình Nhi nói rồi.”

Tô thị gật nhẹ đầu, trong mắt toát lo lắng. Vừa lo lắng đợt thiên tai lần này, vừa lo lắng cho con gái nhỏ. Không nghĩ thế nhưng con gái nhỏ của bọn họ cư nhiên có thể nhìn thấy trước được tương lai, nàng thật sự không biết nên vui hay nên buồn nữa.

“Tình nhi, con nói trong giấc mơ của con mưa này sẽ kéo dài tới tận năm ngày năm đêm sao?” Tô thị hỏi.

Tử Tình gật đầu “Nương, đúng vậy, con nhìn thấy mưa suốt năm ngày năm đêm. Ngày thứ nhất mưa lớn ngày thứ hai là gió lớn, ngày thứ ba thì đê bị vỡ và cuốn trôi tấc cả mùa màng và nhà cửa. Đến ngày thứ tư và thứ năm thì…” Tử Tình nói tới đây thì ngưng lại, như đang nhớ đến hình ảnh trong giấc mơ Tử Tình khẽ rùn mình.

“Nương, ngày thứ năm trong mơ con nhìn thấy đó là rất nhiều người chết do bị nước cuốn đi. Và cổng thành cũng bị lật ngã, toàn thành điều chìm trong biển nước.”

Tử Tình nói tới đây mặt đã tái mét rồi, nàng vẫn còn nhớ như in hình ảnh trong giấc mơ đó. Khi ấy người chết vô số, có rất nhiều thi thể bị nước cuốn trôi về một phía của dòng sông. Cũng có không ích thi thể còn vương lại bên những tòa nhà cao và những cây cổ thụ rắn chắc. Hình ảnh đó quả nhiên thật đáng sợ. Tử Tình sống đã hai mươi mấy năm rồi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp đó.

Cố Tam nhìn thấy con gái nhỏ mặt tái mét thì biết nàng đang nghĩ đến chuyện không hay, Cố Tam vội ôm Tử Tình vào ngực vỗ vỗ lưng nàng nói:

“Tình nhi ngoan, đừng sợ, có cha ở đây. Ngoan, đừng nghĩ đến những thứ kia nữa”

Tô thị thấy Tử Tình như vậy thì đau lòng, thầm trách mình sau hồ đồ đi hỏi mấy chuyện này làm con gái sợ hãi.

Tử Tình gụt trong lòng Cố Tam, Trong đầu vẫn còn chút hình ảnh làm nàng không thoải mái. Tử Tình nói.

“Cha, Cửu Thủy Thành nơi đó người rất đông, chúng ta có lẽ cũng chỉ có thể giúp được một số người thôi. Con nghĩ sắp tới người tị nạn sẽ đến chổ chúng ta rất nhiều. Cha, cha có thể thu xếp hết được không?”

Cố Tam trầm ngâm “Cha nghĩ dù không thể làm tốt tất cả, nhưng ích nhất cũng có thể làm được ổn thỏa.”

Tử Tình gật đầu, nàng cũng có chút lực bất tòng tâm rồi. Những chuyện đại sự cứu người này nàng chỉ có thể nghĩ cách, còn thực hiện thế nào cũng chỉ có Cố Tam làm được thôi.

“Cha, vậy cha định làm như thế nào? Đại trạch viện của chúng ta cũng không thể chứa hết những người dân tị nạn đó. Cha, nếu vậy có thể nào sẽ loạn không?”

Cố Tam xoa đầu Tử Tình, cười đạm đạm nói “Tình Nhi à, cha đã cùng đại ca con tính hết rồi, Trước tiên chúng ta sẽ cứu người già, người bị thương và trẻ con trước. Cho họ trụ lại đại trạch viện. Còn những người thanh niên có sức khõe thì đễ họ giúp chúng ta làm việc, sau đó chúng ta sẽ phát lương thực cho họ” Cố Tam nói tới đây thì dừng lại, liếc mắt nhìn Tử Dục một cái mới nói tiếp.

“Đại ca con nói, khi có lũ, nếu là người có tiền thì nhất định họ sẽ chạy trước tiên. Còn những người nghèo khó họ sẽ không có phương tiện để chạy nên sẽ bị vây lại xung quanh các trấn gần đấy. Chúng ta lúc ấy cũng có thể dễ dàng giúp được người cần giúp.”

“Nha!” Tử Tình nha một tiếng quay mặt lại nhìn Tử Dục, không nghĩ thế nhưng tên tiểu tử này lại biết nghĩ đến cách này a. Xem chừng tương lai vị đại ca này cũng không đơn giản rồi.

Tử Dục bị Tử Tình nhìn có chút không tự nhiên. Tử Dục đưa tay cốc đầu Tử Tình một cái mắng.

“Muội nhìn ca như vậy làm gì, ca cũng chỉ dựa theo cách làm của muội mà học hỏi thôi, sao hả? xem thường ca ca của muội sao?”

Tử Tình bỉu môi ôm đầu, ai nói nàng xem thường đâu nha, nàng là đang tán thưởng đó có được không?

“Ca, muội chưa có nói cái gì a, ca lại cốc đầu muội. Muội chính là bị ca cốc đầu riết mới trở nên ngốc đấy”

Không khí trong nhà vốn đang u ám chỉ vì một câu nói đùa của Tử Tình mà trở nên vui vẽ, Cố Tam một tay xoa xoa trán Tử Tình chổ vừa bị Tử Dục cốc, một tay thì vỗ vỗ lưng nàng.

Tử Diệc đang uốn nước nghe Tử Tình nói cũng xém sặc, vương cổ lên cao nuốt hết nước xuống rồi la lớn.

“Tiểu muội a, muội mà ngốc?. Xì… nếu muội mà ngốc thì ai mới không ngốc đây a”

Tô thị thấy Tử Tình gương mặt hồng hào vui vẽ trở lại thì thở phào một hơi, nàng còn lo lắng con gái sẽ bị ám ảnh bởi giấc mơ kia. Còn Tử Tình thì dù đang cười nhưng vẫn chú ý nét mặt của cả nhà. Trong lòng nàng thật ra không biết là tư vị gì nữa. Người nhà hiện nay đối với nàng giống như là cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan vậy. Thật không biết nên cười hay là nên khóc nữa.

“Đúng rồi, lương thực hiện tại còn trong túi thần kỳ của con con nên mang ra đi. Để vài ngày nữa cha cho người chở đi về các đại trạch viện.” Cố Tam bổng dưng nhớ đến lương thực vẫn còn trong túi thần kỳ của Tử Tình vội nhìn Tử Tình nói.

Tử Tình chống tay suy nghĩ, “Cha, không cần phải lu bu vận chuyển làm gì, cứ để con theo mọi người đến mấy đại trạch viện, sau đó con đem lương thực ra là được rồi. Khỏi phải mất công mọi người đi tới lui vận chuyển, còn làm cho người khác chú ý nữa.

“KHÔNG ĐƯỢC!”

Cả nhà bổng dưng hô lớn. Tô Thị mặt đanh lại không đồng ý. “Tình nhi, hiện tại bên ngoài mưa gió rất nguy hiểm, thân thể của con yếu ớt, đi tới đi lui để làm gì. Chuyện vận chuyển thì cứ để bọn hạ nhân làm, con đừng có chạy lung tung.”

Cố Tam cũng nói “Tình Nhi, nương con nói đúng, chuyện vận chuyển cứ để cha lo là được, con tốt nhất nên ở trong nhà đi, đừng đi ra ngoài, hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm.”

Tử Tình nhăn mặt, được rồi, không cho thì thôi chứ, làm gì cả nhà cùng nhau hội đồng như vậy a. Còn tưởng nàng làm sai chuyện gì rồi chứ. Thiệt tình…