Editor: Yuki
Hai vị Thái Tử gia biết đêm tân hôn thê tử bọn họ lăn lộn thảm, về sau liên tục hai ngày đều chỉ nhĩ tấn tư ma thân mật vuốt ve nàng, không có cùng nàng giao hoan. Chờ đến ngày thứ sáu nàng tiến cung, bọn họ mới sắp xếp để nàng bái kiến cha mẹ chồng, kính trà tức phụ.
Chức trách nữ nhân là hầu hạ hôn phu của nàng, dùng hết khả năng nhiều sinh nhi dục nữ cho nhóm vi phu, cho nên ngày thường không cần phụng dưỡng cha mẹ chồng, ngược lại bởi vì tân tức phụ tuổi trẻ kiều mị dễ dàng hấp dẫn lực chú ý nhóm công công mà tránh gặp mặt nhóm công công. Hoàng cung không có quy củ sớm tối thưa hầu, sau khi Đỗ Kiều Kiều bái kiến qua Hoàng Hậu nương nương và Anh hoàng Cảnh đế liền sinh hoạt ở Đông Cung Thái Tử, ban đêm nỗ lực hầu hạ hai vị Thái Tử gia, ban ngày ngủ đến tự tỉnh, ngẫu nhiên đi trước mặt Hoàng Hậu lao lao việc nhà, gia tăng một ít cảm tình mẹ chồng nàng dâu.
Nâng má, Đỗ Kiều Kiều ngơ ngác mà nhìn hoa hải đường ngoài cửa sổ, tâm đã bay đến tường cao ngoài cung. Nữ nhân vào cung không giống phụ nhân đã kết hôn nhà khác, trừ khi hôn phu bọn họ dẫn các nàng ra cung, nếu không đời này cũng chỉ có thể ngốc tại trong cung, muốn gặp thân nhân chỉ có thể tuyên triệu tiến cung tới gặp.
"Nương nương, ngài đừng ưu thương." Vẻ mặt Tiểu An lo lắng mà nói. Đỗ Kiều Kiều chỉ cần yên tĩnh, liền sẽ nhớ thương thân nhân ngoài cung.
"Ta nhớ tiểu trư trư." Đỗ Kiều Kiều buồn bã nói, "Không biết Đại An có thể nhìn thấy tiểu trư trư của ta hay không." Từ lúc bắt đầu huynh đệ Đại An Tiểu An liền được hai vị Thái Tử đồng ý, có thể tùy ý ra vào cửa cung, tiếp tục giúp nàng xử lý sản nghiệp tư nhân.
"Đại An đi qua phủ Nhan phò mã rất nhiều lần, Nhan phò mã và Nhan công tử không cho hắn xem tiểu tiểu thư." Tiểu An an ủi nàng nói, "Chu công tử am hiểu vẽ tranh, ngài cũng thấy tranh trân dung lúc hai tháng ba tháng của tiểu tiểu thư rồi." Địa vị Tiểu tiểu thư ở phủ Phò mã thực khó xử, bởi vì nàng là đột nhiên xuất hiện ở trong phủ Nhan phò mã. Phò mã và công chúa tuyên bố với bên ngoài là cháu gái của mình, lại trước sau không nói cho người khác, mẫu thân cháu gái là ai. Nữ tư sinh, ở thế giới số lượng nữ nhân thưa thớt, gần như rất ít thấy đăng ký danh sách ở quan phủ vào niên đại này.
"Nữ nhi mà ta sinh, hiện tại lại chỉ có thể thông qua bức họa nhớ bé, trên đời có mẫu thân nào xui xẻo như ta không?" Đỗ Kiều Kiều thở ngắn than dài, nước mắt trong suốt lăn lộn trong mắt. Trọng sinh, cho hai vị Thái Tử đã chết sống lại vào cung đấu quyền đấu gia, lại làm hạnh phúc vốn có của ba người nàng, Tử Phong, Tín An lâm vào bi thương trong thống khổ. Ông trời bất công quá!
"Nương nương, ngài nỗ lực nắm chặt lòng nhóm Thái Tử, làm cho bọn họ mềm lòng, làm cho bọn họ cho phép ngài và nữ nhi, cùng Nhan công tử Chu công tử ngoài cung trông thấy mặt." Tiểu An thấp giọng nói, khuôn mặt thanh tú đến tựa như thiếu nữ che giấu thương tiếc đối với nữ chủ nhân. Bọn họ biết, nhóm Thái tử gia ngầm đồng ý nữ chủ nhân được có tình nhân, chính là không có bọn họ đồng ý, hai vị tình nhân kia cũng không được vào cung gặp nữ chủ nhân nha.
"Ta rất muốn thấy bọn họ, chỉ là ta càng lo lắng nhóm Thái Tử động sát tâm với cha con Tử Phong và Tín An." Đỗ Kiều Kiều lo lắng sốt ruột nói. Thế giới này yêu cầu nam nhân ít đố kỵ, bao dung hôn phu khác của thê tử, chính là dục vọng chiếm hữu của nam nhân đối với nữ nhân đến từ trong xương cốt, không phải hậu thiên giáo hóa là có thể tiêu trừ.
"Tiểu tiểu thư đã sinh ra, ai cũng không thể thương tổn nàng. Nhan công tử có gia tộc Nhan thị và Thái Dương trưởng công chúa che chở, nhóm Thái Tử cũng không dám động hắn. Chỉ là Chu công tử, có chút nguy hiểm. Chẳng qua tiểu nhân cho rằng, nếu nhóm Thái Tử không thể dễ dàng thương tổn Nhan công tử, cũng liền không cần phải chọc phiền toái thương tổn Chu công tử." Tiểu An rất bình tĩnh mà phân tích cho Đỗ Kiều Kiều nghe.
"Ta cũng là cho là như vậy." Đỗ Kiều Kiều khẽ gật đầu. Thời gian này nữ tử quá mức thưa thớt, mỗi một nữ anh sau khi lớn lên đều là một lực sinh dục, cho nên, cho dù là tội thần phạm quan phạm vào tội lớn liên luỵ chín tộc, nữ nhi cháu gái nhà bọn họ cũng sẽ không bị xử tử, những nữ hài đó chỉ biết bị thu vào quan phủ nuôi nấng, sau khi lớn lên chuyên môn t nối dõi tông đường cho nam nhân không thê có thân phận hèn mọn nhưng lại có công huân. Nhan Tử Phong bị thương tổn sẽ làm tức giận Nhan gia và Thái Dương trưởng công chúa, còn sẽ làm nàng oán hầm hầm, cho nên nhóm Thái Tử không nghĩ thanh trừ tử tình địch Nhan Tử Phong cũng liền không có nhất định phải thanh trừ tình địch Chu Tín An.
○○○
"Đại thái tử điện hạ hồi cung." Bên ngoài cung nô đột nhiên bẩm báo nói.
Đỗ Kiều Kiều lười nhác mà đứng dậy nghênh đón, thực mau liền nhìn thấy Đại thái tử câm theo một vải đỏ tròn dẹp hình hàng tre trúc lẵng hoa cười ngâm ngâm mà đi đến, phía sau còn có một đám cung nô đi theo.
"Kiều Kiều, ta mang một lễ vật đến cho nàng." Đại thái tử tựa như hiến vật quý mà giơ rổ lên trước mặt Đỗ Kiều Kiều, nam nhân muốn mang đến niềm vui cho nữ nhân, làm nữ nhân cam tâm tình nguyện sinh hài tử cho mình nhất định phải gãi đúng chỗ ngứa.
"Duệ Phong, chàng muốn đưa ta mèo hay là chó?" Đỗ Kiều Kiều đạm cười hỏi, duỗi tay cởi bỏ hồng bố. Hậu cung tịch mịch, liền nữ nhân cung đấu đều không có. Ban ngày nhóm hoàng đế Thái Tử đều xử lý triều chính ở phía trước, Hoàng Hậu Thái Tử Phi cũng chỉ có thể đánh đàn hội họa đọc sách, cùng cung hầu đánh cờ, đi Ngự Hoa Viên tản bộ gì đó.
Cởi bỏ khăn voan đỏ, Đỗ Kiều Kiều liền nhìn đến một nữ anh rất ngoan ngoãn ngủ nằm ở giữa cẩm lót lẵng hoa thật dày.
Đây là......
Nàng không dám tin tưởng mà che miệng đè thấp tiếng nói nói: "Tiểu trư trư, tiểu trư trư của ta?"Nữ anh này ngủ thật sự ngoan, gương mặt tròn tròn đỏ bừng, cái miệng nhỏ đỏ rực hàm chứa ngón tay cái mà còn xoạch mà mút vào.
"Ngủ đến thật giống một con heo con." Đại thái tử Vân Duệ Phong cười nói, "Ta từ trong cung mẫu hậu một đường xách lại đây, nó cũng chưa tỉnh lại."