Editor: Yuki
"Ta muốn gặp Tín An." Đỗ Kiều Kiều khẩn cầu nói. Nhị thái tử nói nàng chỉ cần ngoan ngoãn, hắn sẽ không giết Tín An, chỉ là nàng không được gặp Tín An, không biết tình hình gần đây của hắn, trong lòng thực nôn nóng.
"Nàng thu dọn đồ trở lại kinh thành với ta trước, trên nửa đường, ta sẽ để nàng gặp hắn. Nhan Tử Phong, đại biểu ca ta, đã được người của ta đưa đến kinh thành, nàng đến kinh thành sẽ biết hắn không có việc gì." Nhị thái tử ngóng nhìn mặt Đỗ Kiều Kiều nói. Chu Tín An là công cụ để hắn khống chế Kiều Kiều, hắn sẽ không giết hắn ta; nếu Nhan Tử Phong chết trong tay huynh đệ bọn họ, gia chủ Nhan gia khẳng định sẽ vận dụng lực lượng toàn tộc liều mạng với bọn họ.
Đỗ Kiều Kiều không thể làm gì hơn, chỉ có thể dặn dò gã hoạn quan sai vặt hầu hạ mình, lập tức dọn đồ của nàng ra.
○○○
Đỗ Kiều Kiều bị Nhị thái tử ép buộc đưa lên xe ngựa đường dài mà nhà mình có sẵn, trở lại kinh thành. Lên xe, Nhị thái tử lập tức tìm đề tài nói chuyện phiếm với Đỗ Kiều Kiều. Đỗ Kiều Kiều kính cẩn khiêm thuận với hắn, trong lòng lại cuồng phun tào: Đậu má, bốn năm trước bọn họ sống lại thực thích luyến đồng, bốn năm sau hắn lại hứng thú với thai phụ bụng lớn sắp sinh.
(từ đầu đến cuối Đỗ Kiều Kiều đều tương đối bài xích với hai vị Thái Tử, đây cũng không phải do nhóm Thái tử trọng sinh không đủ ưu tú, mà là nàng không muốn tiến cung, trở thành công cụ sinh dục nuôi dưỡng tại hậu cung.)
Vì Đỗ Kiều Kiều sinh sản trên đường, Nhị thái tử bắt hai gã thầy thuốc sản khoa địa phương theo, để bọn họ mỗi ngày sớm tối kiểm tra thân thể Đỗ Kiều Kiều. Nếu cái thai của nàng có hiện tượng không khỏe, hắn lập tức ngừng ở trấn gần đây thành, để nàng nghỉ ngơi thật tốt.
"Ta muốn gặp Tín An!" Đỗ Kiều Kiều nháo cả ngày, cho rằng Nhị thái tử vẫn chịu đựng đối với việc mình mang thai, liền đưa ra yêu cầu. Nhị thái tử nói không thương tổn Tín An, nhưng nàng vẫn muốn chính mắt trông thấy mới có thể yên tâm.
Thầy thuốc sản khoa đã từng nhắc nhở Nhị thái tử, cảm xúc thai phụ rất quan trọng. Thấy Đỗ Kiều Kiều không thể nhẫn nại được nữa, Nhị thái tử gật đầu nói: "Chạng vạng hôm nay, ta để nàng thấy hắn, để các người giải nỗi khổ tương tư." Hắn nói, lời nói lộ ra hương vị chua lòm.
"Cảm ơn." Vẻ mặt Đỗ Kiều Kiều hoà nhã nói, đôi tay đặt lên bụng to của mình. Nàng dựa vào phía sau, phần eo lót hai cái đệm thật dày. Tuy rằng tư thế nửa nằm của nữ nhân rất đẹp, nhưng trước mặt người ngoài lại rất thất lễ, nếu không phải thai phụ, loại tư thế này thậm chí là một loại câu dẫn, mời, Đỗ Kiều Kiều vì thích ứng đi đường dài, không thể không như vậy.
"Kiều Kiều, chờ sau khi sinh hài tử, ta sẽ để người trực tiếp đưa đến phủ Nhan phò mã, nàng ngoan ngoãn tĩnh dưỡng ở phủ Trấn Nam tướng quân, chờ huynh đệ bọn ta chuẩn bị xong, sẽ cưới nàng vào cung." Nhị thái tử nói, ngữ khí khoan dung dịu dàng.
Trầm mặc trong chốc lát, Đỗ Kiều Kiều thực uyển chuyển nói: "Nhị thái tử điện hạ, ta là phụ nữ có chồng, không thể gả vào hoàng thất." Hiện tại, thuận lợi sinh sản, giữ được mạng của hài tử mới là việc nàng nên làm nhất, cho nên có thể ở chung hòa hợp với Nhị thái tử liền không cần làm hắn tức giận.
Nữ tử tam gả, gả dòng họ khác trượng phu là chuyện thường tình, chỉ là hoàng tộc thì khác, vì bảo đảm huyết mạch hoàng tộc tuyệt đối không phát sinh sai lầm, hoàng tử vương tử cưới phi tử, trượng phu khác chỉ có thể là một hai vị hoàng tử vương tử khác.
"Nàng là Thái Tử Phi do nhóm phụ hoàng của ta định ra, sao nàng lại có thể phản bội hôn ước? Lúc nàng và nam nhân khác tư bôn, có nghĩ tới Trấn Nam tướng quân có thể bị liên lụy hay không?" Nhị thái tử nói, giọng nói dần dần nặng nề. Nhớ tới hắn liền nén giận, huynh đệ bọn họ coi nàng như bảo bối tiểu tâm mà che chở, nàng lại không chút tình yêu mà tư bôn với người khác.
"Nhị thái tử điện hạ, nữ nhi Trấn Nam tướng quân là đột nhiên mất tích, mất tích cũng không đại biểu liền tư bôn với nam nhân khác. Ta là thất nữ mà phụ thân thương, hai vị bệ hạ hẳn là có thể thông cảm." Dừng một chút, Đỗ Kiều Kiều nói, "Nhị thái tử, phần lớn chấp niệm của ngươi cùng Đại thái tử đối với ta là vì <cầu mà không được> trước khi trọng sinh, các ngươi hiểu ta sao? Ta thích cái gì, nghĩ muốn cái gì, các ngươi biết không?" Nàng thích tự do, muốn ra cửa, không muốn vẫn luôn bị nam nhân cầm tù hậu trạch sinh con dưỡng cái. Nhan Tử Phong và Chu Tín An bằng lòng cho nàng tự do, mà mấy tháng qua bọn họ chưa từng coi nàng như nữ nhân trừ trên giường ra đều không thể làm gì.
Nàng có tài năng mà nữ nhân khác không có, nàng nghĩ muốn cái gì?
Nhị thái tử cắn chặt môi mỏng, ánh mắt tối tăm.
"Ta không có hứng thú với vinh hoa phú quý, ta muốn tìm niềm vui bên ngoài,ta không muốn bị nhốt ở trong hậu viện, ta muốn biết thế giới bên ngoài là thế nào. Tử Phong và Tín An biết, bọn họ đồng ý với ta, chỉ cần thị vệ gia đinh bên người ta đủ nhiều, liền cho phép ta tùy tiện ra cửa." Cửa hàng ở trấn trên của hai bọn họ nàng đều đi qua, còn cùng bọn họ hàn huyên một ít lối buôn bán; thôn trang và tá điền chung quanh thôn trang của họ nàng đều toàn quyền quản lý, cho dù nàng mang thai bọn họ cũng không có cướp đoạt quyền quản lý của nàng.
"Nhị thái tử, ta muốn, ngươi cùng Đại thái tử đều không cho được." Vẻ mặt Đỗ Kiều Kiều thành khẩn nói, "Ta là nữ nhân không an phận thủ mình, tràn ngập hứng thú với bên ngoài, không thích hợp trở thành Thái Tử Phi và Hoàng Hậu, thỉnh các ngươi buông tha ta đi, nữ nhi thế gia thích hợp với các ngươi rất nhiều."