Cuối buổi tạ ân, mọi người lưu lại tham dự Quỳnh Lâm Yến.
Quỳnh Lâm Yến ở cử hành Ngự Hoa Viên.
Nhưng nhóm tân khoa tiến sĩ ra khỏi Kim Loan Điện đã được đưa tới Ngự Hoa Viên tự do hoạt động.
Ngự Hoa Viên tại hậu cung, vì tránh cho các phi tần vào nhầm hoặc nhóm Tiến sĩ lầm xông vào, hôm nay các cửa thông với Ngự Hoa Viên toàn bộ đóng lại, hơn nữa đều có người trông coi.
Lúc này đang lúc mùa xuân, thời điểm xá tử yên hồng, bách hoa tranh diễm.
Ngự Hoa Viên to như vậy, nở khắp các màu hoa tươi, lúc có ong bướm ở trong đó vòng tới vòng lui, bày ra ra một khung cảnh sinh cơ bừng bừng.
Sở Từ cùng vài bằng hữu quen biết ngồi ở một chỗ đình hóng gió đàm phong luận nguyệt, nói một vài câu chuyện nhỏ trêu đùa lẫn nhau, không khí hài hòa an nhàn.
Trên bàn đặt điểm tâm đủ màu, cho bọn họ lấp bụng một chút.
Có người thấy Sở Từ ngồi ở chỗ này, liền thỉnh thoảng sẽ đi qua bái phỏng một chút Trạng Nguyên Lang, giới thiệu với hắn một chút tên của mình, sau đó nói vài câu liền đi.
Sở Từ bất kham phiền nhiễu này, sợ đến cuối cùng hơn hai trăm người đều xông lên cùng hắn chào hỏi, liền thừa dịp không ai để ý lặng lẽ đi tới rồi một chỗ không có ai.
Quỳnh Lâm Yến cùng Lộc Minh Yến không sai biệt lắm, hắn thân là đầu danh đều là được chú ý, làm thơ khẳng định cũng là không thiếu được.
Hắn hiện tại nên trước chuẩn bị tốt câu từ một hai bài thơ, để tránh đến lúc đó khi bị kêu đứng lên vẻ mặt mộng bức.
Không bao lâu, sắc trời dần dần trở tối.
Các cung nhân cầm trong tay đèn màu, ở Ngự Hoa Viên xuyên qua.
Chung quanh trên cây cũng treo đầy đèn màu, đem không gian trống trải dùng để yến khách, chiếu sáng giống như ban ngày.
Sở Từ thấy đã đến lúc, liền hướng tới bên kia đi đến, rồi sau đó bất động thanh sắc mà tiến vào trong đám người, phảng phất như chưa bao giờ tránh ra ngoài.
Đại gia bắt đầu chia sẻ thành quả một cái buổi chiều, trên mặt bàn giấy trắng tùy ý mà tán, khắp nơi có thể thấy được cẩm tú thơ từ hoa lệ văn chương.
"Hoàng Thượng giá lâm."
Theo một tiếng thét to, tất cả mọi người lập tức quỳ trên mặt đất, nghênh đón Hoàng Thượng đã đến.
"Các vị ái khanh miễn lễ." Sau khi Hoàng Thượng kêu dậy, thấy đại gia buông xuống đầu, cung kính mà đứng, vì thế thân thiết mà nói: "Hôm nay các vị mới là vai chính, không cần câu nệ như thế.
Bằng không ngược lại là có vẻ trẫm này làm chủ nhân chậm trễ, ha ha ha."
Hoàng Thượng cười, như vậy những người khác tự nhiên cũng cười theo.
Sau khi cười xong, đại gia bắt đầu ngồi vào vị trí.
Hoàng Thượng tự nhiên không phải tới một mình, phía sau y còn mang theo rất nhiều thần tử.
Ở trong một đám lão nhân, hai người trẻ tuổi mang ngọc quan vàng đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Hai người kia bộ dáng đại khái hơn hai mươi tuổi, lớn lên nhưng thật ra còn được, chính là trong mặt mày có một cổ cảm giác cao cao tại thượng, không giống Hoàng Thượng như vậy bình dị gần gũi.
Bất quá này cũng không khó lý giải, hai người này hẳn là chính là Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử.
Hoàng Thượng thân thể không tính quá hảo, thời điểm tuổi trẻ thật ra còn tốt, sau khi hơn 30 tuổi, mỗi ngày đều cần dùng thuốc, mới có thể an nhàn độ nhật.
Cho nên y con cái không tính nhiều, tât cả mới sáu bảy đứa.
Bởi vì hài tử ít, cho nên Hoàng Thượng vẫn là thực sủng bọn họ.
Sau khi Hoàng Thượng giới thiệu bọ họ một chút, mọi người lại chắp tay hướng nhị vị hoàng tử vấn an.
Rồi sau đó Hoàng Thượng tuyên bố khai tịch.
Một đêm ăn uống linh đình, thôi bôi hoán trản, thỉnh thoảng còn tới điểm thơ từ trợ hứng.
Sở Từ thân là Trạng Nguyên Lang, tự nhiên là người đầu tiên lên làm thơ, sau đó lại là Bảng Nhãn.
Thám Hoa Lang ở trên Quỳnh Lâm Yến ngoại trừ làm thơ, còn phải lựa chọn một đóa hoa đẹp nhất hiến cho Hoàng Thượng.
Lúc mọi người nhìn thấy Thám Hoa Lang cao cao lớn lớn cầm một đóa hoa hồng nở rộ hiến cho bệ hạ, đều khó tránh khỏi có chút buồn cười.
Hoàng đế bệ hạ chính mình cũng là đỡ trán, như vậy thoạt nhìn xác thật biệt nữu, xem ra mấy lần sau này vẫn là phải chọn người một chút.
Sau khi tan yến hội, Sở Từ đang muốn theo mọi người cùng nhau rời cung.
Bỗng nhiên một cái tiểu thái giám lại đây tìm hắn, nói có người thỉnh hắn qua đi một chút.
Sở Từ trước tiên liền hiện ra rất nhiều ý tưởng.
Nếu dựa theo hướng đi nam chủ xuất phát, hắn tám phần là có diễm phúc.
Nếu dựa theo hướng đi của phim cung đấu đám nữ sinh thường xem, như vậy hắn khẳng định muốn bị người hãm hại.
Sở Từ cảm thấy chính mình hẳn là làm không thành khởi điểm nam chủ, cho nên bị người hãm hại khả năng tính khá lớn.
Hắn lập tức giả vờ say rượu không có nghe rõ, sau đó nghiêng ngả lảo đảo tiến lên vài bước bám lấy cánh tay Thẩm Tòng Phi.
"Sở huynh, ngươi làm sao vậy?" Thẩm Tòng Phi tiếp được hắn, thấy hắn say bất tỉnh nhân sự, chỉ phải nâng hắn một đường hướng cửa cung đi đến.
Tiểu thái giám kia thấy thế, chỉ phải trở về bẩm báo.
Tới cửa cung, Sở Từ buông ra tay Thẩm Tòng Phi, tạ nói: "Đa tạ Thẩm huynh, ta đã không ngại."
"Sở huynh, ngươi?" Thẩm Tòng Phi có chút nghi hoặc mà nhìn Sở Từ, không rõ hắn mới vừa rồi còn say lợi hại như vậy, như thế nào trong nháy mắt liền lại hảo.
"Tại hạ đúng là bất đắc dĩ a." Sở Từ thở dài.
Thẩm Tòng Phi bừng tỉnh đại ngộ, tựa hồ đoán được chút cái gì.
Y có chút thất vọng, rõ ràng hôm nay bọn họ mới thi đậu, các loại âm mưu quỷ kế cũng đã gấp không chờ nổi mà muốn hướng trên người bọn họ sử dụng.
"Sở huynh, ngày sau liền phải đi Lại Bộ thụ quan, ta thứ tự ở phía sau, hẳn là hạ đến trong phủ huyện làm quan.
Sở huynh ngươi thân là Trạng Nguyên, tất là phải vào Hàn Lâm Viện làm quan.
Này trong kinh thành thủy sâu vô cùng, vạn mong Sở huynh ngày sau nhất định cẩn thận hành sự." Thẩm Tòng Phi nói.
Sở Từ gật gật đầu: "Ta sẽ cẩn thận, đa tạ Thẩm huynh nhớ mong, cũng chúc ngươi con đường làm quan thuận buồm xuôi gió.
Chờ ngày ngươi rời kinh, ta tất đến tiễn ngươi.
Đêm đã khuya, sớm một chút trở về đi."
Thẩm Tòng Phi triều hắn chắp tay, sau đó bước lên xe ngựa, rời đi.
Sở Từ cũng bước lên xe ngựa đưa hắn trở về, hướng chỗ ở đi.
Sau khi trở lại Văn Hưng Phường, trong phòng còn đèn sáng.
Sở Từ nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, Trương Hổ liền từ trong phòng chạy như bay ra tới, mở cửa ra.
"Lão gia, ngài nhưng đã trở lại." Trương Hổ trên mặt có một dấu vết do đè trên mặt bàn ấn ra.
Nghĩ đến y mới vừa rồi vẫn luôn là ghé vào trên bàn ngủ.
"Ta không phải nói ngươi hôm nay có thể sớm một chút nghỉ ngơi sao?"
"Lão gia ngài không trở lại ta không yên tâm." Trương Hổ tiếp nhận mũ trên đầu Sở Từ, nhìn kỹ xem, sau đó đem nó đặt ở một bên.
Sở Từ cười cười, không nói gì, thần sắc lược hiện vẻ mỏi mệt.
"Lão gia, ngài đói bụng không? Ta gói sủi cảo, ngài hiện tại muốn ăn mấy cái không? Đúng rồi, hôm nay Thành Quý mời chúng ta ăn cơm, ta còn đi Xuân Hỉ Lâu đem tiền thắng trở về, một bao lớn đâu!" Nói đến cái này, Trương Hổ cao hứng không thôi, vội vội vàng vàng đi đến phòng đem túi bạc kia lấy ra.
Hắn lúc ấy đặt cuộc một lương hai tiền, lão gia nhà hắn bồi suất là một bồi bốn hai, cho nên hắn cả vốn lẫn lời, tổng cộng đổi trở về 51 lượng sáu đồng bạc.
Sở Từ thấy y bộ dáng hưng phấn, cười nói: "Cái này ngươi có thể ăn vật được lâu a."
"Lão gia, tiền này quá nhiều.
Vẫn là còn cho ngài đi." Trương Hổ có chút bất an, trước khi đi theo lão gia, y cả đời cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy.
Y là ở bến tàu khuân vác, bởi vì y sức lực so người khác lớn, mỗi một ngày ít nhất cũng muốn khiêng hơn một trăm bao, nhưng kiếm tiền lại cũng chỉ có hai mươi văn.
"Nói là cho ngươi chính là của ngươi, lão gia ta là người nói không giữ lời sao?"
Trương Hổ tuy rằng không quá minh bạch ý tứ nói không giữ lời, nhưng thấy Sở Từ nhíu mày, vẫn là trực giác tính mà lắc đầu.
"Vậy đúng rồi, tiền này ngươi cất cho tốt, muốn mua đồ ăn vặt cũng được, muốn gửi về nhà đi cũng được, đều từ chính ngươi xử trí."
Sở Từ nói xong, xoa xoa cái trán, tựa hồ có chút khó chịu, Trương Hổ vội vàng đi múc nước cho hắn rửa mặt, sau đó hầu hạ hắn đi ngủ.
Không biết là men say hay là bởi vì trên đường bị phong hàn, Sở Từ cả đêm đều cảm giác đầu đau muốn nứt ra, mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, vẫn là trừu đau.
Trương Hổ thực lo lắng, cầm túi tiền liền phải đi ra ngoài thỉnh đại phu, hắn mới vừa mở ra viện môn, lại thấy một người đang muốn gõ cửa.
"Ngươi tìm ai?"
"Nhà ta là tới tìm Sở Trạng Nguyên, Sở Trạng Nguyên chính là ở tại nơi này?" Y thanh âm tiêm tế, động tác ngượng ngùng, khi nói chuyện liền muốn hướng bên trong đi đến.
Trương Hổ cảm thấy người này thoạt nhìn quái quái, trong lòng không khỏi có chút cảnh giác, hắn hỏi: "Ngươi là ai? Tìm lão gia nhà ta có chuyện gì? Lão gia nhà ta sinh bệnh, hôm nay không gặp khách." Hắn che ở cửa, không cho người này đi vào.
"Làm càn! Ngươi có biết chủ tử nhà ta là ai? Không quan tâm hắn hôm nay có phải sinh bệnh thật hay không, đó là muốn chết, cũng phải bò dậy gặp qua chủ tử nhà ta lại chết!"
"Ngươi khẩu khí thật lớn!" Sở Từ trầm khuôn mặt từ trong phòng đi ra, "Đương kim Thánh Thượng yêu dân như con, cũng không làm việc cưỡng cầu.
Đến Thánh Thượng cũng sẽ không như thế, như vậy là ai cho ngươi lá gan, ở trước chúng ta nói ẩu nói tả?"
Hắn sắc mặt tái nhợt, bởi vì đầu đau muốn nứt ra cho nên chau mày, hơn nữa ánh mắt sắc bén, lập tức liền đem người này hù dọa.
"Sở...!Sở Trạng Nguyên, ta là phụng mệnh đại gia nhà ta, tới thỉnh Sở Trạng Nguyên qua phủ một chút." Người nọ cường chống không lộ khiếp sợ.
Sở Từ vừa nghe liền biết người này là cái thái giám, lại nghe y nói cái gì đại gia, trong lòng lập tức liền hiện ra một bóng người.
"Chính là vị đại gia kia?" Sở Từ tay chỉ chỉ trời, sau đó gập lại nửa ngón.
"Chính phải! Còn thỉnh Sở Trạng Nguyên theo nhà ta đi một chuyến đi!" Người nọ thấy Sở Từ minh bạch, lại làm ra một bộ dáng kiêu căng ngạo mạn.
Sở Từ trong lòng cười khổ, xem ra đêm qua cũng nên là y.
"Thỉnh chờ một lát, ta đi rất nhanh sẽ trở lại."
Sở Từ nhanh chóng mà rửa mặt thay quần áo, sau đó ở trong ánh mắt lo lắng của Trương Hổ, bước lên xe ngựa ngừng ở cửa.
Xe ngựa đại khái đi nửa canh giờ, liền đi vào một trạch viện.
Trạch viện này từ bên ngoài nhìn qua bình thường không có gì lạ, kỳ thật bên trong có khác động thiên, tất cả bài trí đều là không tầm thường.
Trong đại sảnh ngồi một người, Sở Từ đi vào, khom lưng hành lễ: "Vi thần Sở Từ, bái kiến Đại hoàng tử điện hạ."
Đại hoàng tử nâng lên trà trên bàn, thong thả ung dung mà uống một ngụm, y dùng một loại ánh mắt hài hước nhìn Sở Từ, cũng không đem hắn kêu lên.
"Vi thần Sở Từ, bái kiến Đại hoàng tử điện hạ!" Sở Từ cong eo lại nói một lần, hắn tư thế thực tiêu chuẩn, cho nên cũng thực cố sức.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt trắng nõn liền thấm ra lấm tấm mồ hôi.
"A, Trạng Nguyên Lang thật đúng là khó thỉnh a, còn muốn bổn hoàng tử một lần lại một lần mà thỉnh ngươi, mới bằng lòng tới gặp, chẳng lẽ là ngươi căn bản không đem bổn hoàng tử để vào mắt?"
"Vi thần không dám.
Chẳng lẽ này không phải là lần đầu Đại hoàng tử điện hạ triệu kiến vi thần sao? Đêm qua trong lúc uống rượu, vi thần thật sự là nhớ không được Đại hoàng tử có triệu kiến qua vi thần."
"Hừ, đứng lên đi."
Sở Từ đứng dậy, đứng ở trong đại sảnh.
"Hôm nay ta kêu ngươi tới, là muốn hỏi một câu Sở Trạng Nguyên, có nguyện ý hay không đi theo bổn hoàng tử làm việc." Đại hoàng tử mở đầu liền ném ra vương tạc (tin tức trọng đại), tạc đến Sở Từ ngoại tiêu lí nộn.
(Ngoài khét trong mềm, đại ý chỉ một việc sinh ra cảm xúc rất lớn như bị Sét đánh)
Chẳng lẽ hắn trước đó xem qua bao nhiêu nội dung tiểu thuyết đó đều là giả? Như thế nào Đại hoàng tử này phong cách kỳ lạ như thế, quang minh chính đại mà mời chào thuộc hạ, chẳng lẽ không sợ đưa tới kiêng kị sao?
Nếu Sở Từ hiểu biết qua thân thế Đại hoàn tử, hắn liền sẽ không kinh ngạc như vậy.
Vị Đại hoàng tử này chính là đương kim hoàng hậu sinh ra, đã là đích lại còn là trưởng, hơn nữa huynh đệ ít, theo lý thuyết ngôi vị hoàng đế này đến trong tay y cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, so với Thái Tử gia thời Khang Hi còn tốt hơn vài phần.
Nhưng mà, hắn tự nhận ở trong hậu cung không có đối thủ, trong triều đình lại quá không như ý.
Chỉ vì nương hắn chỉ là nữ nhi của một vị quan ngũ phẩm.
Nghe nói cha hắn niên thiếu đối nương hắn nhất kiến chung tình, cho dù cãi lời hoàng mệnh cũng muốn nghênh thú nương hắn làm phi.
Hoàng gia gia nhi tử ít, không thể để y chịu ủy khuất, vì thế liền nhận lời, nghĩ lại cho y thêm mấy trắc phi gia thế tốt là được.
Này cũng liền dẫn tới, lão nhị thế lực nhà ngoại so với nhà ngoại hắn muốn lớn hơn rất nhiều.
Tuy nói sau khi phụ hoàng hắn lên ngôi vị hoàng đế, đã nâng lên chức quan nhà ngoại hắn lên.
Nhưng mà ông ngoại cùng cữu cữu hắn ở trong đám lão cáo già kia, cũng chỉ có thể bị chơi đùa xoay vòng quanh, căn bản khó gánh việc lớn.
Nhìn thấy lão nhị trong triều danh vọng càng ngày càng cao, hắn chỉ có buông xuống bản thân, tận lực đi lung lạc những quan viên mới tiến vào này..