"Vô Phong, ngươi thế nào lại ở nơi này?"
Vô Phong thu hồi kiếm, theo sau đó hướng Hà Duyệt quỳ xuống thỉnh an, "Tham kiến Duyệt chủ tử."
Hà Duyệt không hiểu nhìn người trước mặt, Thải Hà tiến lên giải thích: "Chủ tử, hắn là ám vệ của hoàng....thiếu gia nhà mình, gọi là Vô Phong."
Nguyên lai là ám vệ của Hoàng Thượng a! Võ công thật sự lợi hại, "Đứng lên đi! Ngươi gọi là Vô Phong phải không? Thiếu gia đâu?"
Vô Phong gật đầu, "Theo thuộc hạ tìm hiểu, thiếu gia bị người của Lạc Hoa Cung bắt đi."
"Lạc Hoa Cung? Đó là cái gì?"
"Chủ tử, Lạc Hoa Cung là một môn phái trong giới võ lâm, môn phái này chỉ thu nhận nữ tử được xưng là nữ sát thủ nhất phái."
Một đống nữ nhân này trảo Lãnh Diệc Hiên đi làm cái gì? Đây không phải là vi phạm cung quy sao?
"Theo như bồ câu của Vô Tâm truyền tin đến nói Lạc Hoa Cung cung chủ coi trọng thiếu gia, muốn cùng thiếu gia thành thân." (*Bánh bèo tiêu biểu cho mọi câu chuyện đam mẽo:v)
Hà Duyệt nổi giận, người này thân là cung chủ lại dám trắng trợn táo bạo bắt nam nhân đi, đây là dục cầu bất mãn sao? Hà Duyệt thực không cao hứng, "Vô Phong, ngươi có biết Lạc Hoa Cung ở đâu không?"
"Duyệt chủ tử tha tội, bọn thuộc hạ hiện giờ không có tra được chỗ của Lạc Hoa Cung."
Thật vất vả mới nghe được tin tức của Lãnh Diệc Hiên thế nhưng lại... Lạc Hoa Cung, võ lâm môn phái sao lại bắt Lãnh Diệc Hiên, chẳng lẽ thật sự như Lãnh Vân Diệu nói chuyện này có hệ lụy gì?
"Lạc Hoa Cung, được xưng là sát thủ nhất phái, thích nhất là dùng thủ đoạn tàn nhẫn để làm nhục đối phương, mà nam tử được Lạc Hoa Cung cung chủ để mắt sẽ bị bắt đi làm dưỡng nô bên cạnh mình, nhưng vị cung chủ này ghét nhất là thấy Lân nhi xinh đẹp vờn trước mặt mình, một khi nghe được tin tức ả sẽ móc mắt, làm điếc làm câm, đánh gãy tay chân gân mạch làm Lân nhi đó đau khổ đến chết. (Mẹ ơi chắc ngày xưa bị Lân nhi giật bồ)
Hà Duyệt nhìn về phía nam tử đang nói chuyện, tóc dài đen được ngọc quan dựng lên cao cao, da thịt hơi ngăm nhưng không ảnh hưởng đến ngũ quan anh tuấn, dáng người cao gầy nhìn có chút đơn bạc nhưng trên người lại có khí chất không bình thường, Hà Duyệt chắc chắn người này không phải là một sơn tặc tầm thường.
"Ngươi là ai?"
"A, ta tên Ngô Quý."
"Đúng đúng đúng... Hắn kêu Ngô Quý, là quân sư của chúng ta, các ngươi không phải muốn biết được Lạc Hoa Cung ở đâu sao? Vị Ngô Quý huynh đệ này có thể giúp được các ngươi."
Hà Duyệt nghe Ngưu Thạch nói vậy có chút kinh ngạc, sơn tặc nhỏ nhỏ này lại biết được nơi cư ngụ của Lạc Hoa Cung?
Vô Phong cẩn thận nhìn chằm chằm Ngô Quý, Ngô Quý cũng rõ ràng Hà Duyệt sẽ không tin tưởng hắn liền thở dài nói: "Trước đây ta là dưỡng nô của Lạc Hoa Cung cung chủ, sau đó nhân cơ hội bỏ trốn được cho nên..."
Gia hỏa này cũng quá lớn mật đi! Dám chạy trốn, không cần tánh mạng nữa?
"Lá gan của ngươi không nhỏ, te nghe nói dưỡng nô nếu chạy trốn kết cục khi bị bắt lại chính là ngũ mã phanh thây."
Hà Duyệt nghe được Vô Phong nói nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, vị cung chủ này thật hung tàn nha, đương nhiên cũng rất biến thái!
"Bị bắt đương nhiên sẽ chết không có chỗ chôn thân bất quá nếu chạy được đó chính là thấy được trời cao biển rộng."
Hà Duyệt gật đầu, "Ngô Quý, ngươi nếu thật sự biết được Lạc Hoa Cung ở đâu, xấp ngân phiếu này chính là của ngươi." Từ tay áo Hà Duyệt lấy ra vài tấm ngân phiếu, ước chừng có mấy trăm lượng.
Ngô Quý bị hành động của Hà Duyệt làm hoảng sợ, nghĩ đến tình huống chính mình hiện tại, nếu có thể nhận được mấy trăm lượng này như vậy hắn liền có cơ hội đi Vân Huyện, đi địa phương càng xa xôi kia không cần lại lo lắng người của Lạc Hoa Cung đuổi tới nữa, từ đây sống một cuộc sống thanh nhàn vui vẻ.
Hà Duyệt thực lo lắng Ngô Quý sẽ không đáp ứng, loại người này từng bị Lạc Hoa Cung cung chủ biến thành dưỡng nô không phải dùng vài thủ đoạn cưỡng cung là có thể mở miệng, cách duy nhất chính là dùng tài lực.
Cũng may Ngô Quý bây giờ đang lâm vào khốn cảnh liền gật đầu đồng ý với Hà Duyệt, Hà Duyệt lộ ra tươi cười, nói: "Ngô Quý cảm ơn ngươi."
Cảm ơn hay không đối với Ngô Quý cũng không có gì to tác bất quá nhìn thấy dung mạo diễm lệ tuyệt trần kia làm Ngô Quý rất ít khi thấy được Lân nhi nhịn không được đỏ mặt, Tử Ngọc liếc mắt xem thường một cái, ngay sau đó nhìn Hà Duyệt hỏi: "Chủ tử, còn bọn họ?"
Ngưu Thạch thật khẩn trương, hắn sợ Hà Duyệt không cao hứng một phát sẽ đem đám người họ ra giết sạch, nếu thế hắn có quỳ xuống cầu xin cũng vô dụng, vì thế lập tức khần cầu: "Vị Lân nhi này, không, vị chủ tử này, đều là tiểu nhân có mắt như mù, đắc tội chủ tử, thỉnh chủ tử tha cho chúng ta một mạng."
"Thỉnh chủ tử tha cho chúng ta." Các sơn tặc khác cùng quỳ trên mặt đất xin tha.
Thấy tình cảnh này Ngô Quý mở miệng nói: "Bọn họ cũng không phải thực sự muốn làm sơn tặc, chính là vì không có cơm ăn, Vân Huyện lại thiếu lương thiếu nước, mấy tên thương gia có tiền lại lũng đoạn giá gạo nên bọn họ mới bất đắc dĩ..."
Không có người nào trời sinh ra tính đã xấu, chỉ có nhân tố hoàn cảnh mới đem con người ta từ chính đạo thành ma đạo mà thôi.
Hà Duyệt thở dài một tiếng, "Thôi, lưu bọn họ một mạng đi!"
"Chủ tử."
"Ta không muốn thấy máu."
Thải Hà minh bạch ý tứ Hà Duyệt liền hướng Tử Ngọc gật gật đầu, hai bên đều thu hồi kiếm ngay sau đó lên ngựa, trước khi Hà Duyệt đóng bố mành nghiêm túc nói: "Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, ta hạn cho các người một ngày phải rời khỏi nơi đây cũng đem tài vật cướp được chia cho bá tánh nghèo khổ sau đó tới quan phủ đăng ký vào đội ngũ tham gia xây dựng công trình thông đến Vân Huyện."
"Có nghe thấy không?" Tử Ngọc hỏi lại một tiếng, Ngưu Thạch cùng các sơn tặc khác gật đầu đáp ứng, Hà Duyệt lúc này mới vừa lòng buông mành.
Mà Vô Phong bắt lấy thân thể Ngô Quý phi lên xe ngựa ngay sau đó cùng rời khỏi khe núi hướng tới Vân Huyện.
Tại Vân Huyện nghỉ tạm Hà Duyệt mới từ trong miệng Ngô Quý biết được Lạc Hoa Cung ở Tấn An Thành, hơn nữa là ở trong một sơn trang rộng lớn. Đây không phải chính là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?
Ở Vân Huyện, bởi vì vấn đề thức ăn làm Hà Duyệt rất khó chịu, đương nhiên người có vấn đề không phải hắn mà chính là bánh bao nhỏ trong bụng hắn không chịu nghe lời một chút nào.
Thân thể không khỏe làm Hà Duyệt vô pháp nhanh chóng đến Tấn An Thành được, Tử Ngọc cũng không vội, bản lĩnh của Hoàng Thượng ra sao các nàng rất yên tâm, điều Tử Ngọc lo lắng hiện tại chính là thân thể Hà Duyệt so với các nàng tưởng tượng đang kém hơn rất nhiều.
Đem chén thuốc ngao xong tiến vào trong phòng, Thải Hà giúp đỡ Hà Duyệt uống hết thuốc, Hà Duyệt chịu đựng khó chịu uống hết bát thuốc đắng ngắt, mới nói: "Ngày,ai liền đi Tấn An Thành đi!"
"Chính là thân thể của chủ tử bây giờ..."
"Chỉ là một chút mệt nhọc, cứ ngốc ở Vân Huyện này tĩnh dưỡng không bằng đi Tấn An Thành điều kiện tốt hơn tĩnh dưỡng đi." Kỳ thật Hà Duyệt bây giờ rất muốn nhanh chóng tới được Tấn An Thành, hắn muốn xác nhận Lãnh Diệc Hiên có bình an vô sự hay không?
Ý tứ của Hà Duyệt Tử Ngọc cùng Thải Hà minh bạch, kỳ thật các nàng cũng rất muốn để Hà Duyệt ở Tấn An Thành tĩnh dưỡng một chút, rốt cuộc thức ăn nói Vân Huyện này thật sự không tốt.
Cuối cùng không thể bẻ được kiên trì của Hà Duyệt, sáng hôm sau tất cả cùng lên xe ngựa đi Tấn An Thành.
Từ Vân Huyện đi Tấn An Thành nhanh thì một ngày chậm thì hai ngày nhưng bởi vì để chiếu cố thân thể của Hà Duyệt nên kéo dài ba ngày mới tới nơi.
Tiến vào Tấn An Thành, Hà Duyệt bị cảnh tượng phồn hoa của nơi đây dọa sợ rồi, dòng người ngược xuôi, quần áo hoa lệ, thanh âm buôn bán nhộn nhịp, tiếng vó ngựa tiếng cười đùa, nhìn cảnh tưởng này làm Hà Duyệt còn tưởng đâu mình về Phục Tương Thành rồi.
"Tấn An Thành này quá phồn hoa đi!"
"Chủ tử có điều không biết, Tấn An Thành mảnh đất này được xem là yết hầu của Huyền Minh Quốc ta, hướng bắc chính là thông với Tử Mạch Quốc, hướng tây chính là thông với Thanh Loan Quốc, hướng nam chính là kinh đô Phục Tương Thành, hướng nam lại đi được Giang Nam và Cẩm Châu giàu có." Thải Hà giải thích.
Này thật đúng là yết hầu, tứ phía đều có thể đi đến được các địa phương trọng yếu, khó trách lại giàu có như vậy.
Xe ngựa đi tới một tửu lâu xa hoa thì ngừng lại, tiểu nhị trước cửa lập tức tiến lên nghênh đón, "Các vị khách quan chính là nghỉ chân hay là ở trọ?"
Tử Ngọc ném cho tiểu nhị một nén bạc, nói: "Cho chúng ta một gian phòng thượng đẳng."
"Có ngay có ngay, khách quan mời đi bên này."
"Chủ tử, chú ý dưới chân."
Khi Thải Hà nâng Hà Duyệt thân mang một bộ y phục trắng, đầu đội mạn che mặt rất nhanh làm những vị khách trong tửu lâu chú ý.
Tử Ngọc cảnh giác nhìn xung quanh, Thải Hà làm lơ phụ trách đỡ Hà Duyệt từng bước từng bước lên lầu, tiến vào một gian phòng thoải mái rộng rãi cho khách.
"Người vừa rồi là một vị Lân nhi đi!"
"Không, hẳn là một vị tiểu thu nào đó giả nam trang đi, ngươi không nhìn thấy theo sau đều là hai nha đầu rất xinh đẹp sao, nha đầu đều xinh đẹp như vậy chắc chắn vị tiểu thư kia chính là dung mạo thượng đẳng nha!"
Có người tán đồng với ý kiến của người này cũng có người phản đối, mặc kệ là cái gì Hà Duyệt cũng đã khiến cái tửu lâu này có động tĩnh không nhỏ, cũng may lúc dùng cơm trưa liền ăn trong gian phòng nên không có tình trạng quấy rối hay trêu ghẹo gì cả.
Vô Phong từ lúc đi vào Tấn An Thành liền mang Ngô Quý đi tìm nơi Lạc Hoa Cung cư trú, cuối cùng ở một rừng mai tìm được tung tích Lạc Hoa Cung, Vô Phong cũng không có đi thám thính thêm gì mà là kéo Ngô Quý về tửu lâu Nhạc Dương. (Chỗ Hà Duyệt ở)
Hà Duyệt từ Vô Phong biết được tung tích của Lạc Hoa Cung liền an tâm không ít, kế tiếp chính là bàn luận chuyện tiếp theo nên hành động ra sao, rốt cuộc Hà Duyệt chỉ là một người bình thường trói gà không chặt làm sao có thể so sánh với đám sát thủ máu lạnh kia được, nếu đi cũng chính là lấy trứng chọi đã, đi tìm chết cho nên hắn hiện tại cứ ở tửu lâu này an an tĩnh tĩnh dưỡng thai thì hơn.
Bất quá trong quá trình tĩnh dưỡng, Hà Duyệt cũng thực hiện ước định với Ngô Quý, thanh toán cho người này năm trăm lượng, ngay sau đó Ngô Quý rời đi, Tấn An Thành đối với hắn mà nói quá nguy hiểm.
Chuyện Ngô Quý rời đi chỉ là một nốt nhạc đệm nhỏ, Hà Duyệt vì để thể xác và tinh thần của mình thả lỏng liền đi ra ngoài dạo chơi Tấn An Thành một chút, bất quá bởi vì liên quan đến dung mạo thường thường có những cặp mắt tò mò bắn về hướng này làm Hà Duyệt một chút tâm tình cũng không có, xoay người trở về.
"Mau xem, thật nhiều Lạc Hoa Cung dưỡng nô."
Hà Duyệt quay đầu nhìn thấy rất nhiều các loại nam nhân mỹ mạo thân mang y phục trắng hồng hộc chạy trốn, rất là kinh ngạc, nhọ giọng dò hỏi vị thanh niên bên cạnh, "Vị tiểu ca này, ngươi như thế nào biết bọn họ là Lạc Hoa Cung dưỡng nô."
Tiểu ca liếc mặt nhìn Hà Duyệt một cái, bởi vì mang theo khăn che mặt thấy không rõ diện mạo liền chỉ có thể thở dài nói: "Vị công tử này có điều không biết, ở trên cỗ những dưỡng nô của Lạc Hoa Cung đều sẽ có hình săm là một nhánh mai đen, đó chính là dấu hiệu."
Hà Duyệt gật gật đầu, nhìn về phía những soái ca hoảng loạn đó, tuy rằng nỗ lực che lấp nhưng vẫn có thể thấy được đồ án hình hoa mai bắt mắt, khóe miệng run rẩy, mắng thần Lạc Hoa Cung cung chủ này thật sự là rất biến thái a!
"Bất quá Lạc Hoa Cung cung chủ không phải rất yêu thích những dưỡng nô đó sao, sao bây giờ lại thả đi?"
Hà Duyệt nghe được tiểu ca này nói thì nhịn không được nhảy dựng, lúc này mới phát hiện, mấy dưỡng nô này đều công khai chạy trốn trên quảng trường đông người.
"Này mà ngươi cùng không biết à, ta nghe nói Lạc Hoa Cung cung chủ bắt được một nam nhân tuyệt phẩm thế gian hiếm gặp, nói là cam nguyện vì người nam nhân này mà bỏ hết thảy, chẳng sợ làm Lạc Hoa Cung biến mất."
"Thật sự! Ngươi không phải là nói bậy đi! Cung chủ này vẫn luôn nổi tiếng đa tình khi nào thì trở nên chung tình như vậy?"
"Hắc hắc, cái này ngươi không hiểu, đây gọi là yêu, không phải có một câu như vậy sao? Chỉ tiện uyên ương không tiện tiên?"
(Chỉ tiện uyên ương không tiện tiên: chỉ muốn làm uyên ương không muốn làm tiên, ý là có tình thì bất chấp ấy)
"Hahaha, người thất học như ngươi cũng biết mấy câu âu yếm này."
Hà Duyệt đã hết hứng thú nghe nhóm người này bàn luận, tức giận rời đi, cam nguyện vì một người mà bỏ hết những thứ mình sở hữu, Lạc Hoa Cung cung chủ này ánh mắt thật không tồi....Phi, một nữ tử hoa si, nghiêm trọng hoa si, cấp bậc biến thái có thể ngang như mấy bộ ngôn tình a!
Nếu Tử Ngọc cùng Thải Hà nghe được những dòng suy nghĩ trong nội tâm của Hà Duyệt sợ là sẽ bị dọa kinh ngạc nhảy dựng, chủ tử nhà các nàng khi nào thì lại thích mắng chửi người như vậy, bất quá nếu vậy các nàng sẽ thật cao hứng, điều đó chứng minh chủ tử nhà các nàng rất yêu Hoàng Thượng a, đây là điều các nàng muốn nhìn thấy.
Vẻ mặt khó chịu trở về tửu lâu Hà Duyệt cũng không vội vã trở về phòng mà là tìm một địa phương an tĩnh ngồi xuống, Tử Ngọc lấy không ít mỹ thực đẻ Hà Duyệt đang tức giận ăn, nhìn từng món từng món bị Hà Duyệt ăn hết, Thải Hà cũng chỉ có thể cười trộm hai tiếng, Tử Ngọc mỉm cười tiếp tục cho tiểu nhị mang thức ăn lên.
"Nghe nói Thanh Loan Quốc đã xảy ra chuyện."
Hà Duyệt đình chỉ gặm chân gà, ánh mắt dừng trên vị thanh niên tài tuấn bàn bên cạnh, một công tử trắng trẻo vũ động chiếc quạt trong tay tiếp tục nói: "Đây cũng là tin tức ta mới nghe được, nói rằng Thanh Loan Quốc quốc quân đã chết, vốn rằng Nhị hoảng tử là người kế vị ngôi vương đột nhiên cũng bạo bệnh qua đời, hiện tại người kế vị chính là Tam hoàng tử Hiên Viên Tử Hằng."
Hiên Viên Tử Hằng! Hắn thế nhưng lại trở thành hoàng đế Thanh Loan Quốc, Hà Duyệt thật không thể tin được, mặt khác nhìn thấy vị thanh niên kia chụp bàn kêu la: "Ngươi nói chính là sự thật?"