Hà Duyệt bị Lữ Thái Hậu phạt quỳ ở Mẫu Đơn Hội thật nhanh đã truyền đến tai Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên nghe xong chỉ cười lạnh một tiếng, tiếp tục phê duyệt tấu chương, Tôn Đạo Toàn bên cạnh kinh hồn tán đản hầu hạ, bây giờ mà không cẩn thận là đầu chuyển nhà luôn a!
Một tiểu công công đi tới quỳ trên mặt đất, nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Tả tướng yết kiến."
"Tuyên."
Tiêu Sở Nhiên vội vã đi vào Ngự Thư Phòng, hướng Lãnh Diệc Hiên đang phê duyệt tấu chương nói: "Bẩm Hoàng Thượng, Lâm An đã xảy ra chuyện."
Lãnh Diệc Hiên dừng bút, mặt vô biểu tình nhìn Tiêu Sở Nhiên, nói: "Ngươi vừa rồi nói cái gì? Nói lại lần nữa."
"Hồi Hoàng Thượng, thần vừa mới nhận được bồ câu đưa thư, Lâm An lũ lụt nặng nề, ôn dịch hung hăng ngang ngược, bá tánh trôi dạt khắp nơi, mà theo thần thăm dò thì Mang Thành lại mấy tháng không mưa, lương thực nước uống đã cạn kiệt."
"Phanh!"
Toàn bộ nô tài cung nữ trong Ngự Thư Phòng đều quỳ rạp trên mặt đất, Tiêu Sở Nhiên cũng vội vã quỳ xuống, Lãnh Diệc Hiên đầy người tức giận, hơi thở băng lạnh làm Tôn Đạo Toàn bên cạnh sợ tới mức toàn thân run rẩy.
"Mấy tháng... ha hả, mấy tháng chưa mưa, lâu như vậy tại sao vẫn chưa ai hồi báo cho trẫm?" Không ai lên tiếng, Tiêu Sở Nhiên cũng không biết có nên nói hay không, minh quân Lãnh Diệc Hiên bình tĩnh hỏi: "Sở Nhiên, trẫm nhớ lũ lụt Lâm An đã qua, vì sao bá tánh vẫn trôi dạt khắp nơi, bạc cứu trợ đâu?"
Tiêu Sở Nhiên ngẩng đầu nhìn Lãnh Diệc Hiên, ngay sau đó cúi đầu thở dài chắp tay, "Theo như thần được biết, tiền cứu tế không có tới Lâm An, nghe đồn là bị sơn tặc cướp."
"Phanh!" Lần này không những ly trà mà cả một bàn tấu chương đều bị Lãnh Diệc Hiên ném đi, hơn nữa còn giận dữ hét: "Mang quan viên phụ trách việc Lâm An toàn bộ bắt tới Ngự Thư Phòng cho trẫm!"
"Nô tài tuân chỉ." Tôn Đạo Toàn lãnh chỉ sau đó luống cuống tay chân đào tẩu khỏi Ngự Thư Phòng.
Tôn Đạo Toàn đi rồi, Lãnh Diệc Hiên cũng không có nguôi giận, nhưng đối mặt với Tiêu Sở Nhiên, Lãnh Diệc Hiên vẫn áp chế sát khí quanh thân xuống, ôn hòa hỏi: "Sở Nhiên, chuyện Lâm An cùng Mang Thành ngươi còn biết gì không?"
"Thần còn biết một chút."
"Nói nghe một chút."
"Thần cho rằng tai ương Lâm An tuyệt không ngẫu nhiên, bạc cứu trợ là triều đình phái người hộ tống, nói sơn tặc đánh cướp theo thần thấy là chuyện vô căn cứ."Tiêu Sở Nhiên nhìn thoáng qua gương mặt vô biểu tình của Lãnh Diệc Hiên, tiếp tục nói: "Hoàng Thượng, tai ương Mang Thành thần biết không nhiều lắm, nhưng thần biết, Mang Thành một năm ít mưa, lương thực khan hiếm nhưng mấy tháng không mưa quả thật là hiếm, vả lại chuyện khủng hoảng lương thực sẽ xảy ra."
"Ý ngươi là..."
"Hoàng Thượng, quốc gia tuyệt không thể có nịnh thần, khẩn cầu Hoàng Thượng nghiêm tra nghiêm trị chuyện này."
Lãnh Diệc Hiên làm sao không muốn khiển trách mấy quan tham, nhưng... "Sở Nhiên, trẫm làm sao không muốn xử lý cái đám thần thâm quan nịnh đó, nhưng Sở Nhiên à, quốc gia ta mặc kệ là binh lực hay là lương thực đều so với Thanh Loan Quốc yếu hơn, nếu lúc này đem đám gian thần đó xử quyết, rất có thể để cho Thanh Loan Quốc nhân hệ thống cai trị nước ta lỏng lẻo mà khởi binh gây chiến, trẫm không muốn con dân Huyền Minh Quốc rơi vào chiến hỏa, cửa nát nhà tan."
"Thiên địa van vật đều phải chú ý âm dương cân bằng, huống chi là đạo trị quốc, Sở Nhiên, việc này không gấp được." Lãnh Vân Diệu bước vào Ngự Thư Phòng lẩm bẩm nói.
Tiêu Sở Nhiên cũng minh bạch đạo lý này, làm đến nơi đến chốn, từng bước một thay đổi mới có thể ổn định, nhưng, Tiêu Sở Nhiên thật sự rất hận, cầm bạc cứu trợ bá tánh muôn dân làm xằng làm bậy, thật sự táng tận lương tâm.
Lãnh Vân Diệu thấy Tiêu Sở Nhiên bất mãn, chỉ có thể thở dài nói sang chuyện khác, "Hoàng Thượng, thần cho rằng việc này tuy băn khoăn đại cục nhưng cũng không thể chịu đựng đám tiểu nhân, muốn mượn đao giết người làm đám cẩu quan kia biết muốn hưởng lạc cũng không dễ dàng."
Mắt Lãnh Diệc Hiên đã phóng sát khí, "Trẫm tuyệt không chịu đựng tiểu nhân tồn tại, sớm hay muỗn cũng cho chúng đầu lìa khỏi cổ."
Lãnh Vân Diệu vỗ vỗ bả vai Tiêu Sở Nhiên, Tiêu Sở Nhiên vẫn luôn rõ ràng Lãnh Diệc Hiên là người thế nào liền đem phẫn nộ trong lòng hóa giải không ít, ngay sau đó cùng Lãnh Vân Diệu, Lãnh Diệc Hiên bàn luận cách giải quyết vấn đề nhưng kết quả thực hiển nhiên là không quá như ý.
"Hoàng Thượng không ngại hỏi Duyệt Khanh thử xem." Lãnh Vân Diệu gợi lên ý cười nhàn nhạt.
Tiêu Sở Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, lần đầu tiên cảm thấy Lãnh Vân Diệu động đầu óc, cao hứng nói: "Hoàng Thượng, Vân Vương nói rất đúng, thần cho rằng việc này có thể hỏi Duyệt Khanh."
Hà Duyệt giải thích, tài học mấy người bọn hõ cũng từng lĩnh hội qua nhưng Lãnh Diệc Hiên vẫn không muốn Hà Duyệt vì chuyện trên triều mà nhọc lòng, "Chuyện này trẫm sẽ suy xét."
Lãnh Vân Diệu cùng Tiêu Sở Nhiên trầm mặc không nói, bọn họ rõ ràng Lãnh Diệc Hiên vẫn sẽ hỏi ý kiến Hà Duyệt, hơn nữa mấy hôm nay làm ầm ĩ một phen hiện tại khẳng định đã truyền tới hậu cung, không cần mở miệng thì ắt Hà Duyệt cũng sẽ động thủ.
Kỳ thật ý tưởng của Lãnh Vân Diệu cùng Tiêu Sở Nhiên rất chính xác, lúc này Hà Duyệt đang ở Xích Nguyệt Điện bất mãn về chuyện bị phạt thì nghe tin Hoàng Thượng nổi hỏa. Phái người đi tìm hiểu, mới biết được Lâm An cùng Mang Thành đồng thời phát sinh thiên tai, Hoàng Thượng giận tím mặt, đem toàn bộ quan lại liên quan bắt lại chuẩn bị chém đầu.
"Thiên tai đợt này rất nghiêm trọng sao?"
Thải Hà gật đầu thật mạnh, "Nô tỳ nghe nói Lâm An gặp tai ương nghiêm trọng, triều đình phát bạc xuống nhưng qua mấy ngày đường liền bị sơn tặc cướp phá, bạc chưa đến ngược lại làm nạn dân lưu lạc khắp nơi, ôn dịch tàn sát bừa bãi."
"Hơn nữa nô tỳ còn nghe nói Mang Thành đã chết rất nhiều người."
"Đã chết thật nhiều người?" Hà Duyệt kinh ngạc.
Thải Hà gật đầu, "Nghe nói mang thành mấy tháng không mưa, lương thực không có để thu hoạch, triều đình phát lương xuống dưới nhưng chưa tới Mang Thành đã bị chia cắt, mà lương thực bản địa của Mang Thành đã bị bọn giàu có lũng đoạn, bằng không chính là nâng giá thóc gạo lên cao, vả lại có nhiều nhà giàu có còn khó khăn chứ nói chi là dân chúng."
"Cái gì!" Hà Duyệt vỗ bàn thật mạnh, mặc kệ ở đâu triều đình đều có người tham ô nhưng so sánh với thời kỳ khoa học hiện đại, vấn đề của thời cổ đại nghiêm trọng hơn nhiều, rốt cuộc thì giao thông không có phương tiện nhanh chóng, tin tức biết được khá chậm, hơn nữa đối với những quan viên giảo hoạt cố ý che dấu, Hoàng Thượng rất khó nắm được tình hình kịp thời.
"Chủ tử người cũng đừng buồn bực, Hoàng Thượng khẳng định sẽ nghiêm túc khắc phục chuyện này."
"Thải Hà, ngươi qua ngây thơ rồi."
Thải Hà không hiểu, Hà Duyệt thở dài, hắn là người hiện đại tư duy khó tránh cao hơn cổ nhân, ở thế kỷ 21, vấn đề nghiêm trọng, các lãnh đạo quốc gia sẽ nghiêm trị, thực nhanh khống chế những lão hổ ham ăn, nhưng mà cổ đại...
"Chủ tử, người có biện pháp gì không?"
Biện pháp? Đương nhiên chính là nghiêm trị, bất quá đây không phải là thế kỷ 21, liền tính là thế kỷ 21 đi, cũng không có khả năng một tát chụp chết hết được, như vậy chỉ sợ làm quốc gia rung chuyển. Nếu không muốn quốc gia rung chuyển chỉ có thể từng bước đi tới nhưng cũng không thể cái gì cũng không làm, hơn nữa luận hiện tại xử lý đám tham quan này kia không quan trọng, quan trọng chính là an lòng dân chúng.
"Hoàng Thượng bên kia có nói sẽ giải quyết thế nào không?"
Thải Hà lắc đầu, "Nô tỳ chỉ nghe nói Hoàng Thượng hạ lệnh xử quyết không ít người, nhưng biện pháp giải quyết lại chưa có, Tôn công công nói Hoàng Thượng cho Tiêu đại nhân xử lý việc này."
Tiêu Sở Nhiên, sao lại để cá nhân đơn lẻ làm việc? Tiêu Sở Nhiên tuy rằng có bối cảnh, còn có Vân Vương, Lãnh Diệc Hiên chống lưng nhưng nếu xử lý không tốt cũng không tránh khỏi việc bị không ít phiền toái, Hoàng Thượng cũng lâm vào tình huống khó xử.
Khi Hà Duyệt tự hỏi chuyện này nên xử lý thế nào, Thải Hà nói Lữ Thái Hậu muốn tế thiên cầu phúc, Hà Duyệt châm chọc cười, loại chuyện không khoa học cũng quá nhiều đi, chẳng trách sao cổ đại chỉ có thể có văn nhân mục sĩ.
"Thải Hà, ngươi phân phó xuống dưới, không cho bất luận kẻ nào bàn luận chuyện này, quốc gia đại sự sao có thể để đám người hậu cung không biết gì vào nghị luận, tuy nam thị có thể cho ý kiến nhưng Hoàng Thượng cho phép mới có thể, nếu lén lút nghị sự khó bảo toàn các ngươi không bị lợi dụng đến mất mạng!"
Thải Hà bị một lời nói của Hà Duyệt làm bừng tỉnh, vội vàng gật đầu nói: "Nô tỳ liền đi phân phó."
Thải Hà ra cửa, Tử Ngọc liền tiến vào nội điện, "Chủ tử, Tôn công công phái người truyền lời tối nay Hoàng Thượng sẽ đến."
Hà Duyệt kinh dị một chút, ngay sau đó gật đầu nói: "Tử Ngọc, bửa tối hầm canh sâm."
Tử Ngọc cười nói: "Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị."
Giờ Dậu, Lãnh Diệc Hiên đi tới Xích Nguyệt Điện, gương mặt đầy mệt mỏi làm Hà Duyệt nhịn không được lo lắng, Lãnh Diệc Hiên nhìn thấy hơi hơi mỉm cười, duỗi tay ôm Hà Duyệt vào trong lòng, "Duyệt hôm nay chính là bị ủy khuất?"
Ủy khuất? Hà Duyệt trầm mặc một hồi mới bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Ta không có việc gì, cũng không phải là chưa quỳ qua."
Lãnh Diệc Hiên minh bạch lời nói của Hà Duyệt, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh, khẩu khí uy nghiêm nói: "Chuyện của Thái Hậu ngươi không cần đi quản, nàng sẽ không dám làm cái gì với ngươi?"
Sẽ không đối với hắn làm cái gì? Hà Duyệt không hiểu ý tứ Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên chỉ là cười lạnh cũng không giải thích gì thêm, Hà Duyệt cũng không phải là bảo bảo hay tò mò, bĩu môi vươn tay lấy chén canh nhân sâm đặt trước mặt Lãnh Diệc Hiên, "Đây là ta bảo Tử Ngọc ngao cho ngươi hai canh giờ, mau uống."
Lãnh Diệc Hiên nhìn bát canh trước mặt, trêu ghẹo nói: "Trẫm còn tưởng rằng Duyệt tự mình ngao."
Hà Duyệt nhún vai, "Ta không có thời gian, được rồi, đừng nhiều lời, uống nhanh lên."
Lãnh Diệc Hiên không thắng nổi cường thế của Hà Duyệt, ngoan ngoãn bưng lên uống, nhìn thấy chén canh nhân sâm đã vào bụng Lãnh Diệc Hiên, Hà Duyệt mới vừa lòng gật gật đầu, tuyên bữa tối, cũng trong lúc dùng bữa mở miệng dò hỏi: "Nghe nói Lâm An cùng Mang Thành có chuyện?"
Lãnh Diệc Hiên thu hồi gương mặt tươi cười, ngược lại tthay vào bộ mặt tức giận, Hà Duyệt biết, Lãnh Diệc Hiên tức giận không phải là đối với chính mình mà là đối với đám nghịch thần tặc tử kia, thở dài vỗ vỗ mu bàn tay Lãnh Diệc Hiên, "Đừng vì đám người đó mà tổn hại thân thể."
Lãnh Diệc Hiên cười cười, cầm tay Hà Duyệt tiếp tục dùng bữa tối, Hà Duyệt kinh ngạc, chẳng lẽ Lãnh Diệc Hiên không hỏi ý kiến của hắn, hay là Lãnh Diệc Hiên có cách rồi? Không đúng, có biện pháp ắt sẽ không sầu khổ như vậy...
"Diệc Hiên ngươi.."
"Duyệt, mai chúng ta xuất cung đi."
"Xuất cung?"
Lãnh Diệc Hiên cười nói: "Ngươi không phải luôn muốn xuất cung sao? Vừa lúc, trẫm đã lâu không đi thăm Thái Thị, ngày mai trẫm cùng ngươi đi."
Tuy rằng không rõ Lãnh Diệc Hiên có mục đích gì nhưng có thể xuất cung Hà Duyệt cũng thật cao hứng, gật đầu nói: "Được a! Cuối cùng cũng có thể ra cung đi một chút..."
Kỳ thật Lãnh Diệc Hiên ra cung thứ nhất là đi thăm Uất Trì Thấm, thứ hai...hắn muốn xem thử Huyền Minh Quốc to như vậy rốt cuộc là có bao nhiêu vấn đề, ánh mắt Lãnh Diệc Hiên phóng ra sát khí.
Nghe Hà Duyệt nói thế giới bên ngoài có bao nhiêu tốt đẹp, Lãnh Diệc Hiên liền ghen tuông quá độ, bữa tối còn chưa xong đã một bước làm tới chuyện chính, chờ đến khi Hà Duyệt bị ấn trên giường mới biết được tình thế không ổn, nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận, khóc thút thít xin tha một đêm.
(*Máy tính mình chưa về, phần này là mình phải qua nhà ônh anh làm a, ông ta còn nhìn mình bằng ánh mắt quái dị nữa.... TToTT)