Sau khi xử lý tốt chuyện Phượng Dạ,Lãnh Diệc Hiên cả bữa tối cũng chưa dùng trực tiếp đi Xích Nguyệt Điện, bởi vì không có thông báo trước cho nên lúc Lãnh Diệc Hiên tiến vào, Tiểu Toàn Tử nhảy dựng, chuẩn bị thông báo liền bị ngăn trở.
Đàn tranh cao thấp phập phồng, làn điệu nhu mỹ hấp dẫn Lãnh Diệc Hiên đi theo thân ảnh màu đỏ dưới ánh trăng, nến đỏ bạch quang, điểm điểm như những ánh sao chung quanh thân người y phục đỏ đẹp không sao tả nổi, tóc đen trong gió phiêu dật, đoản kiếm băng lãnh sắc bén, ra tay linh hoạt, dải lụa dài đỏ giống như rắn linh hoạt vũ động trong không trung, thân thể uốn lượn, đoản kiếm thu phóng, ánh mắt sắc bén ý nhị mười phần làm người khác không rời mắt được.
Tiếng nhạc đình chỉ, vũ khúc xong, tầm mắt Hà Duyệt phóng qua kinh hãi nhảy dựng, dưới chân lảo đảo thiếu chốc nữa té ngã cũng may đượcLãnh Diệc Hiên đúng lúc đỡ lấy. Ánh nên đối diện, hô hấp nặng nề, gương mặt gần trong gan tấc làm tim bang bang đập không thôi, có lẽ do là không khí tốt, cũng có thể là do tình thú ái muội, hai người thế nhưng dưới ánh trăng hôn nhau. Khụ khụ... phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, mấy cung nữ nô tài thức thời tự động biến mất.
Một hồi hôn kết thúc,Lãnh Diệc Hiên hứng thú không bằng nói dục hỏa đốt người khó có thể tiêu tán, cánh tay đặt trên lưng Hà Duyệt du đáng nhất thời cũng làm bật lên ngọn lửa trong lòng người kia, nhưng lý trí vẫn rõ ràng, cần thiết đình chỉ.
Hà Duyệt đẩyLãnh Diệc Hiên ra, ánh mắt thâm tình kia thiếu chút nữa làm hắn mất đi lý trí, cùng Lãnh Diệc Hiên....... Bất quá hôm nay cực kỳ kỳ quái,Lãnh Diệc Hiên thế nhưng bình tĩnh lại, đại khái là mùa hè gió đêm có chút lạnh, bất quá bộ mặt biểu tình vẫn khắc họa một tia cười nhạt, đưa miệng đến tai Hà Duyệt khẽ cắn, "Lần sau nhất định không tha cho ngươi!"
Nói cách khác hôm nay là lần gặp mặt thứ ba, không đúng! Lần thứ ba rồi mà có thể dễ dàng chạy trốn?Lãnh Diệc Hiên không có giải thích, chỉ là vây quanh Hà Duyệt thâm tình hỏi: "Duyệt, ngươi có hay không nên trả lời ta....."
Hà Duyệt lạnh lùng một chút, ngay sau đó lỗ tai nháy mắt đỏ bừng, dưới ánh mắt như thiêu đốt củaLãnh Diệc Hiên lúng túng nói: "Cái này...."
"Duyệt, ta muốn nghe chính miệng ngươi nói."
Ánh mắt nghiêm túc không chấp nhận cự tuyệt, kỳ thật hết thảy đã sớm đâm thủng, chẳng qua chỉ thiếu một câu,"Ta thích ngươi, Diệc Hiên."
Những lời nàyLãnh Diệc Hiên đã đợi thật lâu, từ sau khi biểu lộ tâm tư chính mình vẫn luôn chờ đợi ngày Hà Duyệt thẳng thắn nói với hắn, hiện giờ......Ôn nhu nhìn chăm chú, ý cười nhợt nhạt, gắt gao ôm, thời khác này Xích Nguyệt Điện phản phất như biến thành thế ngoại đào nguyên*.
(*Thế ngoại đào nguyên: là nơi biệt lập với bên ngoài, không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và con người hiếu khách)
Hà Duyệt sau khi thẳng thắn tâm tư chính mình, mạc danh kỳ diệu** bình tĩnh lại, từ lúc xuyên không tới giờ vẫn luôn mang tâm lý cự tuyệt thế giới này, hiện giờ....Gợi lên ý cười nhàn nhạt ngay sau đó rời khỏi vòng tay củaLãnh Diệc Hiên, nghiêm túc nói: "Diệc Hiên, ngươi đã từng nói qua, ngươi chán ghét phản bội đồng dạng ta cũng chán ghét phản bội!"
(**Mạc danh kỳ diệu: không hiểu tại sao)
"Duyệt.."
"Nếu như có một ngày ngươi không còn thích ta, nhớ rõ..."
"Sẽ không có ngày đó!"Lãnh Diệc Hiên ôm chặt Hà Duyệt, vĩnh viễn đều sẽ không có ngày đó.
Tuy rằng nói như vậy nhưng Hà Duyệt tin Lãnh Diệc Hiên sẽ không phản bội mình, cười hai tiếng, nói: "Ngươi nói không sai, sẽ không có một ngày kia."
Lãnh Diệc Hiên lần đầu tiên cảm thấy làm Hoàng Đế thật tốt, trong muôn vàn người gặp được người mình muốn ở bên suốt đời cũng coi như một loại hạnh phúc. Dưới ánh trăng, nụ cười hạnh phúc treo lên hai bên khóe miệng thật lâu không tiêu tán, cùng nhau nắm tay ngắm nhìn ánh trăng sáng tỏ cũng như hoạn nạn có nhau, một đêm này thật ngoài ý muốn hạnh phúc mỹ mãn.
--Hôm sau--
Thái dương trên đỉnh đầu lấp lánh, năm ngón tay mang theo ấm áp thoải mái, gió nhẹ nhàng phất qua mái tóc đen dài, trường bào trắng phiêu dật trong vườn đào thực sự quyến rũ.
Đàn tranh tản sáng, dáng múa điêu luyện, Thiên Vũ Chương sắp tới các cung vẫn tiếp tục luyện tập hăng say.
Mười sáu tháng sáu Thiên Vũ Chương ngày đó, Hà Duyệt sớm bị Thải Hà kéo từ giường dậy, trong lúc mơ hồ bị Thải Hà tùy ý trang điểm, chờ cho tới khi Hà Duyệt tỉnh ngủ hoàn toàn nhìn vào gương đồng cũng hoàn toàn không nhận ra chính mình.
Dung mạo Hà Duyệt ngày thường vốn dĩ đã xinh dẹp, một đôi mắt hồ ly xuất chúng nhất. Hôm nay không biết dùng cái ma pháp gì, da thịt giống như sữa bò trắng nõn, mịn như đậu hũ tươi, đôi mắt hồ ly được tô đỏ hồng càng thêm yêu mị, môi hồng nhuận, mũi cao thẳng. Hai sườn lông chim màu đỏ đặt hai bên tráng trí, tóc dài đen được trâm cài cao cao dựng lên, trái phải đều là hai cái trâm ngọc, kiểu tóc có phần nữ khí như thế làm Hà Duyệt có phần bực bội.
"Tử Ngọc, ngươi sao lại biến ta thành nữ nhân rồi?"
Thải Hà cười khúc khích, "Chủ tử, người cũng không phải nữ tử, Tử Ngọc đây chính là trang điểm theo trang ngôn của vũ khúc, một chút cũng không khoa trương."
Này mà còn không khoa trương thì chắc khoa trương trông còn dọa người hơn a! Hà Duyệt lộ ra vẻ mặt hắc tuyến, Tử Ngọc nhưng nhìn ra suy nghĩ của Hà Duyệt, "Chủ tử, các cung phi thị khác đều rất khoa trương, chẳng lẽ người muốn Tử Ngọc làm như vậy?"
Hà Duyệt lắc lắc đầu, hắn mới không muốn làm yêu quái đâu, "Ta chỉ nói thế thôi, mau giúp ta thay đồ."
Thải Hà mang ra một bộ trường bào màu trắng cùng áo khoác màu vàng thêu hình hoa ngọc lan, Hà Duyệt lộ vẻ mặt tò mò, "Mặc cái này? Không phải là mặc vũ phục sao?"
"Vũ phục là lúc thi đấu mới mặc, đây là lễ phục." Thải Hà gương mặt tươi cười nói.
Hà Duyệt cảm thấy chính mình từ khi xuyên về cổ đại càng ngày càng ngốc, vấn đề ngu xuẩn như vậy mà cũng đi hỏi, xấu hổ cười cười vội vàng thay ra. Vốn dĩ lễ phục màu trắng bình thường Hà Duyệt mặc vào đã xinh đẹp động lòng người rồi càng đừng nói là khoác thêm áo khoác vàng họa tiết hoa ngọc lan này, những đường nét trên áo vũ động trong gió giống y như những cánh hoa ngọc lan thật vậy, đẹp không sao tả siết.
"Chủ tử mặc cái này thật đẹp mắt."
Hà Duyệt trắng mắt trừng Thải Hà: "Ta thấy người nhìn ta mặc cái gì cũng đẹp đi!"
"Chủ tử chính là nam thị mỹ mạo nhất hậu cung mà." Thải Hà vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Hà Duyệt không biết nên nói cái gì, trợn trắng mắt, Tử Ngọc một bên giúp chủ tử sửa sang lễ phục xong, nói: "Thải Hà, đem vũ phục tới đi, chủ tử, canh giờ không còn sớm, chúng ta phải đi rồi."
Hà Duyệt gật gật đầu, lại nhìn nhìn gương mặt chính mình, thật mạnh thở dài một hơi, theo sau bước ra khỏi điện thẳng đến Khánh Dương Cung.
Lúc này Khánh Dương Cung đã giăng đèn kết hoa, hoa trái tươm tất. Tơ lụa màu đỏ treo đầy tứ phương, những chiếc đèn hoa sen trải đầy sân khấu phía trước, bàn ghế sơn đỏ gọn gàng ngăn nắp xếp qua hai hàng, cung nữ nô tài ra ra vào vào trên tay bưng những loại điểm tâm tinh mỹ, hoa quả, rượu nhanh chóng bày biện.
"Nhanh lên, nhanh lên, động tác nhanh nhẹn lên!" Tôn Đạo Toàn quơ chân múa tay gào thét.
Chờ cho yến hội đã bày biện xong xuôi, một đám nữ nhân mỹ lệ quyến rũ tiến vào Khánh Dương Cung, đối với trái phải xung quanh tán thưởng không thôi, còn không quên nói cho nhau những lời khách sáo, không khí hòa hảo thích ý.
Tôn Đạo Toàn cung kính tiến lên hành lễ: "Cấp Đức Phi nương nương, Hiền Phi nương nương, Tịch Tần nương nương thỉnh an."
"Tôn công công mau đứng lên." Đức Phi nâng Tôn Đạo Toàn dậy, trong mắt trên mặt tất cả đều là ý cười, hòa ái quá mức có điểm khủng bố, Tôn Đạo Toàn vội vàng nói: "Nô tài còn phải trở về bồi Hoàng Thượng, thứ nô tài cáo lui."
Từ Tuệ cười nói: "Đi thôi, đi thôi...", chờ Tôn Đạo Toàn đi rồi, Từ Tuệ vẻ mặt dối trá cười cười mời Hiền Phi cùng Tịch Tần ngồi. Chờ ba người ngồi xuống chỗ dành cho chính mình, Hoa Thần cùng các vị quan viên tiến vào Khánh Dương Cung cũng làm không khí ở đây thêm náo nhiệt.
Thượng Quan Tuyết là cùng Hữu thừa tướng, Thượng thu đại nhân tiến vào, lời nói ý cười có chút làm Từ Tuệ và Liễu Lam Nhi ngoài ý muốn, dù sao cũng là phụ thân chính mình lại cùng địch nhân chính mình thân cận, có chút không thể lý giải nhưng vẫn thật ôn hòa tiến lên thăm hỏi.
"Phụ thân."
"Lão thần tham kiến Đức Phi nương nương."
Từ Tuệ vội vàng nâng Từ Đức Tài dậy, "Phụ thân, mau mau đứng lên." Từ Đức Tài nhìn về phía nữ nhi đã lâu không thấy của mình, trong lòng cảm thấy ấm áp mà Liễu Lam Nhi từ lâu đã lôi kéo phụ thân chính mình qua một bên nói chuyện, bất quá không bao lâu liền ngoan ngoãn cùng Đức Phi trở về vị trí chính mình.
Thượng Quan Tuyết là nam thị tới đầu tiên cho nên có vẻ có chút thê lương bất quá rất nhanh Tuệ Thần DIệp Cốc Dịch đã xuất hiện, lễ phục màu đỏ nhưng thật ra làm cho người khác kinh dị nhảy dựng, Thượng Quan Tuyết giơ lên khóe miệng, xem ra hôm nay trận chiến này cũng không thiếu chuyện hay a!
Sau Tuệ Thần còn có những vị quan viên còn lại và vài vị phi thị, chờ Tả thừa tướng cùng Vân Vương tiến điện liền lập tức đứng lên hỏi thăm cho nên đến khi Hà Duyệt bước vào là một khung cảnh hòa ái không tưởng.
"Duyệt Quân đang nhìn cái gì vậy?"
Hà Duyệt quay đầu lại, thấy Chu Tử Hoa có chút vui mừng, bất quá theo sát Chu Tử Hoa chính là Triệu Du mà Hà Duyệt vẫn luôn tò mò, bọn họ như thế nào lại đến cùng nhau, "Tử Hoa, Du Quý Khanh mạnh khỏe."
"Duyệt Khanh gọi ta là Du được rồi."
"Vậy Du Quân ngươi cũng đừng gọi ta là Duyệt Khanh, cứ gọi là Duyệt được rồi." Hà Duyệt mỉm cười nói.
Triệu Du cười gật gật đầu liền mời Hà Duyệt tiến vào, Hà Duyệt đối với Chu Tử Hoa cười cười, liền theo sát sau đó cùng nhau tiến vào Khánh Dương Cung.
Một trắng, một tím, một lam tiến vào làm chú ý tầm mắt người khác, Khánh Dương Cung âm thanh đều nhỏ đi nhiều, so với màu xanh đen của Thượng Quan Tuyết, màu đỏ của Diệp Cốc Dịch, ba màu sắc kia lại trở thành tâm điểm, rốt cuộc trong tất cả các phi tần hậu cung, diện mạo đẹp thì có nhiều nhưng để kể đến xuất chúng chỉ có thể là Hà Duyệt vừa mới được tấn phong Khanh vị không lâu.
Hà Duyệt hành lễ trước Vân Vương, Đức Phi cùng Hoa Thần, Đức Phi cùng Hoa Thần trước sau như một đều là một biểu tình bất thiện, thật không biết nụ cười dối trá trên mặt mấy người là làm thế nào mà nặng ra. Lãnh Vân Diệu lại rất nhiệt tình, không ngừng khen Hà Duyệt đẹp (=.+), Hà Duyệt sợ tới mức cuống quít không thôi, trên đường nhìn đến Tiêu Sở Nhiên rồi nói chuyện với nhau một phen liền nghe thấy Tôn Đạo Toàn hô lớn: "Hoàng Thượng giá lâm, Thái Hậu giá lâm."
Hà Duyệt theo sau những người khác quỳ xuống, "Thần/ Thần thiếp/ Thần thị tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế, tham kiến Thái Hậu, Thái Hậu kim an."
"Bình thân."
Lãnh Diệc Hiên ngồi trên thượng vị, phất tay nói: "Đều ngồi xuống đi." Nhìn các đại thần, phi thị ngồi xuống lại dư quang liếc về phía Hà Duyệt, Lãnh Diệc Hiên mới nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Đạo Toàn, Tôn Đạo Toàn thực thức thời xoay người.
Chờ mọi người vẫn chưa tò mò xong, một vị nam tử xinh đẹp giống như Lân nhi tiến vào Khánh Dương Cung, cũng đi tới trướcLãnh Diệc Hiên chắp tay thỉnh an, "Thái tử Tử Mạch Quốc Phượng Dạ tham kiến Hoàng Thượng."
Phượng Dạ? Tên này sao lại quen thuốc như vậy, Hà Duyệt suy đoán còn không quên nhìn về hình dáng cái người đang đứng chắp tay trên kia, chờ nghe thấyLãnh Diệc Hiên nói bình thân là lúc Hà Duyệt thấy rõ diện mạo đối phương, cũng trợn mắt há mồm nội tâm gào thét, thế nhưng là hắn! Hắn thế nhưng là Thái tử Tử Mạch Quốc!
Thật không ngờ tới ngày ấy người mình đâm phải lại là Thái tử của ngước khác, khó trách thấy gần đâyLãnh Diệc Hiên hay đen mặt, hơn phân nửa là cùng người này có quan hệ. Hà Duyệt nhìn gương mặt tươi cười cảm tạLãnh Diệc Hiên ban ngồi, tổng cảm thấy Phượng Dạ thật lớn mật, dám lén tới nước khác mà không báo trước không phải là việc mà ai cũng dám làm.
Phượng Dạ đại khái chú ý tới ánh mắt của Hà Duyệt, lúc ngồi xuống liền liếc Hà Duyệt một cái cũng hướng đối phương mỉm cười, Hà Duyệt vội vàng dời đi tầm mắt làm bộ không quen biết, Phượng Dạ cũng không sinh khí, nghiêng đầu cùngLãnh Diệc Hiên hàn huyên.
Lãnh Diệc Hiên nhưng thật ra không có chú ý tới tầm mắt của Phượng Dạ, hàn huyên cùng Thái Hậu vài câu liền an tĩnh lại, Tôn Đạo Toàn cũng thông minh liền tiến lên hô: "Cuộc thi bắt đầu!"
Lên sân khấu đầu tiên khẳng định là Đức Phi, trong lúc Từ Tuệ quỳ xuống thỉnh an đi xuống để chuẩn bị, Hà Duyệt liền đưa tầm mắt hướng về vị nữ nhân lần đầu xuất hiện- Lữ Thái Hậu.
Tuy rằng được xưng là Thái Hậu nhưng nhìn không ra có một chút già nào ngược lại liền giống tỷ tỷ của Lãnh Diệc Hiên. Hà Duyệt rất tò mò, bất quá vẫn không qua lâu nhìn đối phương, chậm rãi nhắm mắt thưởng thức điệu nhạc.