"Là.... là Hoàng Thượng...."
Hai chữ này rõ ràng đem đám người Đức Phi đánh xuống địa ngục hàn băng, Đức Phi khiếp sợ quát:" Chanh Nhi, ngươi tốt nhất ăn ngay nói thật, Duyệt Thượng Thị tư hội nam tử......"
"Là Hoàng Thượng, Đức Phi nương nương, nô tỳ nguyện đem tính mạng mình ra đảm bảo." Chanh Nhi chưa bao giờ nghĩ đến cái người Duyệt đạo nhân vẫn hay lui tới Xích Nguyệt Điện lại chính là đương kim Thánh Thượng, nếu nàng biết có đánh chết nàng cũng không bám đứng chủ tử của mình, nhưng mà..... Chanh Nhi rơi lệ khóc rống nhưng căn bản không đổi lấy nửa điểm mềm lòng của Lãnh Diệc Hiên.
Đức Phi giờ phút này cảm thấy thế giới toàn hàn băng, ngã ngồi trên mặt đất lộ ra biểu tình thật không thể tin được. Trừ bỏ Đức Phi Từ Tuệ ra, Thượng Quan Tuyết, Liễu Lam Nhi cùng Diệp Côc Dịch cũng lộ ra biểu tình hoàn toàn không tin.
Lãnh Diệc Hiên cười lạnh vài tiếng, đi tới trước mặt Đức Phi, nâng cằm đối phương lên lạnh lùng nói:" Đức Phi cảm thấy đáp án này vừa lòng chưa?"
Từ Tuệ sửng sốt một hồi, theo sau nở nụ cười vài tiếng, rất nhanh khôi phục bình tĩnh nói:" Nô tỳ xử sự không tốt, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."
Thượng Quan Tuyết dưới ánh mắt sắc bén của Lãnh Diệc Hiên, vội vàng cúi đầu nói:" Hoàng Thượng tha tội."
"Thỉnh Hoàng Thượng tha tội."
Các vị phi thị cùng hô to lên, Lãnh Diệc Hiên cũng chỉ lãnh đạm nhìn lướt qua, dời bước chân khẩu khí uy chấn nói:" Đức Phi tin lời dèm pha, làm ảnh hưởng hậu cung lễ tắc, cấm đoán một tháng chép lễ tắc ba lần; Hoa Thần, Hiền Phi, Tuệ Thần cấm đoán nửa tháng, lễ tắc ba lần; Vương Chiêu Nghi tâm cơ khó lường, không có thể thống, hiện giàng thành Chiêu Nghi nhị phẩm, cấm đoán ba tháng."
Lãnh Diệc Hiêm trừng phạt xem như nhẹ, đám người Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết xem như thoát một kiếp lập tức khấu tạ:" Nô tỳ/ Thần thị cẩn tuân thánh chỉ."
Thượng Uyển Như có chút khó hiểu, việc hôm nay tội coi như không nặng nhưng cũng không nhẹ, vì sao còn dễ dàng buông tha cho Đức Phi cùng Hoa Thần như vậy....... Ngay lúc Thượng Uyển Như còn mơ hồ, thị nữ Thải Hà bên người Hà Duyệt đi ra nói:" Khởi bẩm Hoàng Thượng chủ tử tỉnh."
Hà Duyệt tỉnh lại liền có nghĩa là không còn việc gì, đám người Lý Thanh Uyển nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên vẫn bảo trì sự sắc bén ác liệt, run run cúi đầu. Mà lúc này Thượng Uyển Như cùng Mục Trì mới chú ý tới Lãnh Diệc Hiên vẫn còn chưa thu hồi sát khí, chẳng lẽ Hoàng Thượng không tính tha cho đám người Đức Phi?
"Đem những nô tỳ nô tài trong việc này toàn bộ giết!"
Một câu làm Thượng Uyển Như hiểu được dụng ý của Lãnh Diệc Hiên, cũng làm cho Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết nhận thức đến uy nghiêm của Lãnh Diệc Hiên, nếu như hôm nay Từ Tuệ thân phận thấp đã sớm bị xử tử.
Tôn Đạo Toàn nội tâm kinh sợ lãnh chỉ:" Nô tài tuân chỉ!"
"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng!"
Sau khi Lãnh Diệc Hiên tiến vào nội điện, Tôn Đạo Toàn phất phất tay, Chanh Nhi cùng với nô tài hôm nay quật Hà Duyệt và đám cung nữ nô tào làm việc cho Đức Phi, Vương Lộ toàn bộ bị công công bên cạnh Tôn Đạo Toàn bịt miệng tha đi.
Nghe được những tiếng khóc cùng cầu xin tha thứ, không cần phải nói hậu quả sau cùng của đám người này là gì. Trước mặt bọn họ làm như vậy là đang cho bọn họ một cái cảnh cáo sao? Đức Phi trong lòng rét lạnh đồng thời tay nắm chặt đến nỗi cắm vào da thịt, Hà Duyệt, bản cung nhất định đòi lại từ ngươi gấp bội!
"Tỷ tỷ không sao rồi!" Khuôn mặt Thượng Uyển Như tươi cười làm cho Từ Tuệ thấy ghê tởm, nhịn xuống xúc động muốn phát hỏa, bất mãn nói:" Thục Phi ngươi đừng đắc ý."
"Tỷ tỷ lời này là sao muội muội không rõ?"
"Hừ!" Từ Tuệ hừ hừ rời đi, Thượng Uyển Như cười lạnh một tiếng, cùng Mục Trì nhìn nhau cười, cũng cùng nhau rời đi. ( Có ai thấy hai thím này có gian tình không, gần cuối truyện sẽ rõ nhé.)
Hà Duyệt tỉnh lại cảm giác thứ nhất chính là đau, cái loại đau đớn này làm cho Hà Duyệt hận không thể đem tổ tông mười tám đời của mấy kẻ hại hắn ra mắng một lượt. Nghiến răng nghiến lợi ở bên trong tâm mắng vài câu xong nhớ lại mọi chuyện vừa rồi xảy ra, cũng nhớ lại sau khi Lãnh Diệc Hiên tới Dự Thạch Viên cũng biết được thân phận của người kia, cả người đều không tốt lắm.
"Duyệt!"
Hà Duyệt nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên đang vội vàng đi tới, nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc, đối với vẻ lo lắng của đối phương đạm mạt nói:" Ngươi gạt ta!"
Lãnh Diệc Hiên còn chưa đối với câu nói của Hà Duyệt phản ứng lại, lại nghe Hà Duyệt nổi giận đùng đùng quát:" Đỡ ta dậy coi!"
"Ngươi còn bị thương......" Hà Duyệt lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương, cảm thấy Lãnh Diệc Hiên không nên cự tuyệt mình, vì thế cố nén thân thể đau đớn ngồi dậy, cũng may Lãnh Diệc Hiên đúng lúc phát hiện chạy nhanh lê giúp đỡ Hà Duyệt ngồi lên.
"Vì sao phải gạt ta?" Hà Duyệt chất vấn hỏi.
Lãnh Diệc Hiên đã chuẩn bị trước Hà Duyệt sẽ sinh khí nhưng không ngờ hắn sẽ sinh khí như thế, trầm mặc vài giây, ôn hòa nói:" Ta thừa nhận ban đầu đối với ngươi có điểm giấu diếm nhưng lúc sau cũng nhắc nhở qua ngươi cho nên cũng không tính là lừa gạt a."
Giải thích đều quên xưng hô trẫm, có thể thấy được địa vị của Hà Duyệt trong lòng Lãnh Diệc Hiên, nhưng mà Hà Duyệt cũng không để ý, hừ hừ nói:" Như vậy cũng là lừa gạt!"
"Duyệt, chỉ cần thông minh một chút liền biết người có thể ra vào hậu cung cũng chỉ có thể là đương kim Thánh Thượng a."
Hà Duyệt tức giận trừng Lãnh Diệc Hiên, đối với câu Lãnh Diệc Hiên gián tiếp mắng hắn cảm thấy bất mãn, nhưng xác thực theo lời nói của Lãnh Diệc Hiên, là do hắn hiểu lầm đặc thù của thể giới này, kỳ thật nơi đây so với mấy triều đại lịch sử mà hắn biết cũng không có gì khác biệt."
"Hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt dưới ánh trăng Duyệt cũng lầm tưởng ta thành đạo tặc hái hoa hoặc nam thị cơ mà!"
"Kia còn không phải do ngươi đột nhiên xuất hiện....." Hà Duyệt đỏ mặt, cảm thấy việc này là lỗi của Lãnh Diệc Hiên nhưng tên Lãnh Diệc Hiên kia mang theo ý cười đầy mặt căn bản là không giống như đang nhận sai a, chỉ có thể tức giận hừ hừ.
Hà Duyệt giận dỗi vô tình làm lộ ra chiếc cổ có vết thương thực làm cho Lãnh Diệc Hiên đau lòng, chậm rãi tới gần Hà Duyệt tính hôn môi lại bị Hà Duyệt bỏ qua một bên đầu tránh thoát được, Lãnh Diệc Hiên bất đắc dĩ chỉ có thể nâng cằm Hà Duyệt lên hung hăng hôn lên.
"Ngô.....Ngươi....." Hà Duyệt xấu hổ không thôi, tên hỗn đản này, rõ ràng lão tử đang nổi nóng lại dùng đến chiêu này, mẹ nó đau quá!
Cảm giác được Hà Duyệt khẩn trương, Lãnh Diệc Hiên buông Hà Duyệt ra, Hà Duyệt lập tức bắn cho Lãnh Diệc Hiên một ánh mắt ngươi có biết hay không lão tử là đang bị thương a, nháy mắt làm cho Lãnh Diệc Hiên cười ra tiếng. Tiếng cười thực làm cho đám cung nữ nô tài phục thị bên ngoài kinh hồn táng đảm.
"Không cho phép."
Lãnh Diệc Hiên đình chỉ tiếng cười, ôn nhu nhìn chăm chú Hà Duyệt, nắm lấy tay đối phương:" Duyệt, ta là Hoàng Thượng đối với ngươi không tốt sao?"
Kỳ thật Hà Duyệt ở trong lòng cảm thấy Lãnh Diệc Hiên là Hoàng Thượng rất tốt, cứ như vậy bọn họ không cần cứ lén la lén lút gặp mặt nữa (cũng có ai cấm chúng mày đâu 😑). Phi, cái gì lén lút, nói cứ như là bọn họ vụng trộm vậy, không đúng, hắn cùng Lãnh Diệc Hiên làm gì có quan hệ gì, cái gì mà vụng trộm với không vụng trộm, Hà Duyệt ngươi là đầu có bệnh rồi đi!
Biểu tình biến hóa quá nhanh cho nên Lãnh Diệc Hiên cũng không nhìn ra Hà Duyệt đang nghĩ cái gì, nhưng nhìn đến sắc mặt trắng bệch của người kia cuối cùng Lãnh Diệc Hiên mới nhớ ra người này còn bị thương, không tiện nhiều lời lập tức giúp đỡ hắn nằm xuống, hơn nữa ở trên trán hạ xuống một nụ hôn:" Hảo hảo nghỉ ngơi, trẫm buổi tối lại tới thăm ngươi."
"Ai cần ngươi tới thăm!" Hà Duyệt hừ hừ bỏ qua một bên tầm mắt.
Lãnh Diệc Hiên khẽ giương khóe miệng, đắp chăn cho Hà Duyệt rồi xoay người rời đi, phía trước truyền ra thanh âm Lãnh Diệc Hiên rời đi ngày càng xa Hà Duyệt mới quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, một tiếng thở dài lặng lẽ hạ xuống, ngày hôm nay gặp quá nhiều chuyện, Hà Duyệt lần đầu sinh ra cảm giác mê mang cùng lo lắng
Có lẽ là do bị thương, Hà Duyệt rất sớm liền ngủ cho nên cũng không có biết là Lãnh Diệc Hiên buổi tối có tới hay không, bất quá ngày hôm sau thậm chí là ngày thứ ba thứ tư Lãnh Diệc Hiên đều chạy tới đây, điều này làm cho Hà Duyệt cảm thấy không biết làm sao. ( Ngày thứ ba thứ tư không phải là ngày trong tuần như mình đâu nha mà là số ngày kể từ cái biến lớn kia ấy)
Hà Duyệt nhìn chằm chằm người thoa dược cho mình, không biết có phải ảo giác hay không, Hà Duyệt cảm thấy Lãnh Diệc Hiên gầy, sắc mặt cubgx mang theo một tia mệt mỏi, Hà Duyệt có chút lo lắng, dù sao đối phương cũng là vua một nước, quốc sự bận rộn không nói còn hằng ngày hướng Xích Nguyệt Điện chăm sóc hắn, không tiều tụy mới là lạ.
Kỳ thật Hà Duyệt rất rõ ràng Lãnh Diệc Hiên vì sao hằng ngày đều chăm chỉ tới nơi này, nếu nói ban đầu Hà Duyệt thực sự tức giận chuyện Lãnh Diệc Hiên gạt hắn nhưng là mấy ngày nay trầm tĩnh lại Hà Duyệt cũng không buồn bực như vậy. Hắn không ngốc, biết rõ chuyện này hai bên đều sai, trước đó Lãnh Diệc Hiên quả thật lừa gạt hắn, nhưng hắn cũng là nhận sai thân phận đối phương. Bây giờ hồi tưởng khoảnh khắc lần đầu gặp mặt, Hà Duyệt thầm may mắn Lãn Diệc Hiên không phải là bạo quân không biết phân định đúng sai, bằng không với những lời nói tùy hứng trước đây của mình, Hà Duyệt có mười cái đầu cũng không đủ chặt. Cho nên đến lúc này, sự kiện không mấy vui vẻ kia coi như chấm dứt vậy.
"Còn rất đau?" Lãnh Diệc Hiên biết Hà Duyệt luôn luôn theo dõi mình, Lãnh Diệc Hiên tưởng mình bôi dược làm đau đối phương liền ôm một tia lo lắng dò hỏi.
"Hoàn hảo." Hà Duyệt đơn giản một câu rồi bỏ qua một bên tầm mắt
Lãnh Diệc Hiên nhíu mày, nhẹ gọi:" Duyệt......"
Hà Duyệt nghiêng đầu trở về, hé ra gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc, còn chưa kịp kinh hách lui ra sau khí tức quen thuộc kia đã xông vào mũi:" Ngô....." (Eo...đánh răng chưa cha $_$)
Nụ hôn vừa kết thúc, Hà Duyệt thở dốc vài tiếng, Lãnh Diệc Hiên mỉm cười, bị Hà Duyệt giận dữ trừng qua, rốt cuộc là ngươi có biết xấu hổ hay không tên hỗn đản kia! Tuy rằng trong lòng mắng người kia không ngừng nhưng trên mặt vẫn không chịu thua kém mà đỏ bừng cả lên, Lãnh Diệc Hiên vui vẻ ôm người ở trong ngực cùng nằm trên giường:" Ngủ đi! Chờ ngươi ngủ rồi trẫm sẽ đi."
Liên tục mấy ngày đều có cái ôm ấm áp này làm bạn, Hà Duyệt cũng tập thành thói quen an tâm mà ngủ. Bất quá ngày hôm sau, Hà Duyệt vốn không có thấy Lãnh Diệc Hiên, vốn tưởng rẳng buổi sáng quốc sự bận rộn nhưng là tới buổi chiều Lãnh Diệc Hiên cũng không xuất hiện, đã có thể ra ngoài điện đi lại một chút Hà Duyệt kìm không được lòng hiếu kỳ hỏi Thải Hà:" Thải Hà, Hoàng....Hoàng Thượng có tới hay chưa?" Cái từ Hoàng Thượng này thật đúng là khó nói mà, đã biết thân phận thật sự của đối phương, Hà Duyệt cũng không tiện gọi thẳng tên Diệc Hiên nữa.
Thải Hà hé miệng cười trộm lập tức nói:" Chủ tử là nhớ Hoàng Thượng đi, nếu không thì nô tỳ đi mời người."
"Ai...ai nhớ hắn, hắn không đến mới tốt!" Hà Duyệt hừ hừ nói, bất quá như thế nào nghe ngữ điệu lại mang vẻ thầm oán a, làm cho mấy cung nữ trong sân phốc thanh cười trộm.
Hà Duyệt mặt đỏ bừng trong lòng tức giận thầm nói chờ cái tên hỗn đản đó lại đây phải hảo hảo mắng hắn a, nhưng rất nhanh Hà Duyệt không đợi được Lãnh Diệc Hiên tới mà lại là một vị công công truyền lời.
"Tham kiến Duyệt Thượng Thị." Tiểu công công cung kính xoay người hành lễ.
Hà Duyệt biết tiểu công công này, là nô tài truyền lời bên người Tôn Đạo Toàn, phòng chừng tới đây là có liên quan đến Lãnh Diệc Hiên đi, Hà Duyệt nhanh chóng đáp:" Miễn lễ, nhưng là Hoàng Thượng có chuyện gì muốn nói cho bản quân?"
Tiểu công công nhìn thoáng qua Hà Duyệt, run rẩy cúi đầu trả lời:" Hoàng.... Hoàng Thượng nói hôm nay bận về việc.... quốc sự, có thể....có thể không đến được Xích Nguyệt Điện."
Hà Duyệt lộ ra một tia nghi hoặc, này là việc bình thường như thế nào tiểu công công này lại sợ hãi như vậy? Khó có thể suy nghĩ rõ ràng Hà Duyệt lộ ra nụ cười thản nhiên:" Bản quân đã biết."
Tiểu công công trong lòng run sợ quỳ xuống dập đầu hành lễ rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi, bộ dáng kia lạo làm cho Hà Duyệt sinh nghi:" Thải Hà, ngươi có thấy hay không tiểu công công này có vấn đề."
Thải Hà ban đầu không chú ý nhưng là Hà Duyệt nói ra như vậy cũng hiểu được có chút kỳ quái, vì thế ở một bên ra hiệu cho Tử Ngọc, Tử Ngọc sau khi gật đầu, Thải Hà mỉm cười nói:" Chủ tử đừng nghĩ lung tung, nô tài sợ hãi chủ tử là chuyện bình thường."
Bình thường sao? Hà Duyệt cảm thấy tuyệt không bình thường, nghĩ đến lời tiểu công công nói vừa rồi, Hà Duyệt nhíu mày:" Tử Ngọc, ngươi ra ngoài hỏi thăm xem hôm nay Hoàng Thượng là đi đâu?"
Tử Ngọc cảm giác không ổn, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Hà Duyệt chỉ có thể tuân chỉ rời đi, không đến hai khắc thời gian, Tử Ngọc đã trở lại, bất quá sắc mặt có chút kỳ quái, Hà Duyệt dãn lông mày, thực bình tĩnh hỏi:" Nói đi! Hoàng Thượng là đi đâu?"
Tử Ngọc nhìn nhìn Thải Hà, Thải Hà phe phẩy đầu, Hà Duyệt chú ý thấy, cho Thải Hà một ánh mắt sắc bén, Tử Ngọc cúi đầu nói:" Hoàng....Hoàng Thượng đi Bạch Oanh Điện."
Bạch Oanh Điện là chỗ nào Hà Duyệt còn không rõ ràng sao? Bất quá Chu Tử Hoa, Lãnh Diệc Hiên đi cung điện của Chu Tử Hoa, bất tri bất giác Hà Duyệt xiết chặt hai tay, trong lòng có điểm kinh hoảng sắc mặt nháy mắt từ hồng nhuận trở nên trắng bệch, Tử Ngọc sợ tới mức chạy nhanh lên trấn an:" Chủ tử đừng vội, khả năng Hoàng Thượng chính là đi thăm thương thế của Chu Thượng Thị, phỏng chừng một hồi sẽ quay lại."
Nghe được Chu Tử Hoa bị thương, Hà Duyệt mới buông tay ra, dù sao thương thế của Chu Tử Hoa cũng là do Hà Duyệt mà nên, nhưng trong lòng vẫn khó chịu làm cho Hà Duyệt tức giận quát:" Hắn đi nơi nào cùng ta không có quan hệ!" Lời này nói xong, Hà Duyệt phất tay áo rời đi, tiến vào nội điện, đi đến cái bàn thư cầm cây bút lông bắt đầu vẽ rùa, viết tên Lãnh Diệc Hiên, cũng ở trong lòng âm thầm mang mười tám đời tổ tiên nhà ai kia hỏi thăm một lần. ( Con dâu Lãnh gia thật đúng cực phẩm a!)
Hà Duyệt không ngốc, biết Hoàng Đế không có khả năng chỉ sủng ái một người, từ khi biết thân phận của Lãnh Diệc Hiên, Hà Duyệt liền hiểu được điều đó, nhưng hắn trong lòng vẫn sinh đố kỵ, ghen tỵ chết tiệt! Hà Duyệt hung hăng vẽ trên giấy hai nét, bỏ lại bút lông, vùi đầu vào cánh tay ghé trên bàn. Vì sao lại như vậy, hắn vì sao lại đố kỵ như nữ tử vì Lãnh Diệc Hiên không tới cung điện của mình, là thích, không đúng, hắn như thế nào có thể thích Lãnh Diệc Hiên, hắn là Hoàng Thượng, tình cảm của Đế Vương đều như gió thoảng mây trôi, như thế nào lại đối với hắn có.......
Không biết là tức giận hay là không nghĩ ra, Hà Duyệt ghé vào trên bàn chậm rãi ngủ, như thế nào trở lại trên giường hắn cũng không biết, nhưng là hôm sau tỉnh lại đầu choáng váng mịt mù, chỉ biết hắn bị bệnh. Mẹ nó, không có hắn thì có gì không tốt chứ? Thương tích còn chưa lành, bệnh lại tới nữa:" Lãnh Diệc Hiên, tất cả đều tại ngươi nên lão tử mới......"
"Bởi vì ta cái gì?" Lãnh Diệc Hiên đột nhiên xuất hiện làm Hà Duyệt đang phẫn nộ mắng chửi người bị dọa ngây ra, cứng ngắc nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, đối với cái tươi cười kia kinh hồn táng đảm, ngọa tào! Ngươi sao lại đến đúng lúc vậy?!?!!?
(Bé thụ chương này ghen moe quá đi!!! Các bạn đừng thắc mắc tại sao mình không đổi ngôi cho hai bạn công thụ nhé bởi vì xưng "ngươi" mình thấy thân mật hơn "người", nhưng mỗi khi đến bối cảnh thích hợp mình sẽ sửa lại cho lôgic nhé!)
** Có nhiều bạn nói rất thích truyện này của ai gia, ai gia thật sự rất an ủi huhu TToTT