Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Chương 32




Hà Duyệt hôm qua hồi cung suy nghĩ một đêm cuối cùng cũng thông suốt, đang chờ đợi Lãnh Diệc Hiên tìm tới cửa chĩnh mình đồng thời cũng quyết chí tự tăng cường luyện tập Phi Ninh Vũ. Một lần kết thúc lại một lần, động tác phát ra càng thư sướng xinh đẹp làm Thải Hà liên tục vỗ tay hoan hô.

"Chủ tử."

Hà Duyệt tiếp nhận khăn lau mồ hôi Chanh Nhi đưa tới, lại nhìn Chanh Nhi quy củ cúi đầu nhận lại khăn có điểm tò mò nhưng cũng không để trong lòng, lúc đem đoản kiếm đưa cho Thải Hà chuẩn bị uống trà, Tiểu Toàn Tử chạy nhanh vào làm Hà Duyệt quên động tác trên tay.

"Tiểu Toàn Tử chuyện gì?"

"Hồi chủ tử, Chu Thượng Thị cùng Lý Chiêu Nghi cầu kiến."

Chu Tử Hoa cùng Lý Thanh Uyển? Hà Duyệt kinh dị, hai người này tìm tới mình có việc gì? Không nghĩ ra Hà Duyệt chỉ đành kêu Tiểu Toàn Tử mang người tiến vào. Nữ phi có thể tự do ra vào tẩm điện của nam thị chủ yếu là sau vài ngày của Hòa Hương Viên cho nên Hà Duyệt cũng không hiếu kỳ lắm vì sao Lý Thanh Uyển lại tién vào Đông Khu.

Chu Tử Hoa vội vàng chạy vào, đối với một đám nô tỳ cung nữ nói:" Các ngươi đều đi xuống."

Hà Duyệt không đối với việc Chu Tử Hoa kêu to mà sinh khí, bất quá đối với biểu tình nghiêm túc của hắn cod chút kì quái, tò mò hỏi:" Tử Hoa, xảy ra chuyện gì?"

Chu Tử Hoa lôi kéo Hà Duyệt ngồi xuống, khẩn trương hỏi:" Duyệt, ngươi có phải hay không hôm qua xuất cung?"

Khi Hà Duyệt lộ ra biểu tình làm sao ngươi biết được, Lý Thanh Uyển liền nói:" Xem ra là thật, Hà Duyệt, ngươi cũng biết hậu quả của việc một mình xuất cung."

Hắn đương nhiên biết, không phải là chết sao? Chu Tử Hoa nhìn thấy Hà Duyệt căn bản không nóng lòng, Chu Tử Hoa lại nóng lòng như lửa đốt nói:" Duyệt Quân ngươi như thế nào có thể một mình xuất cung, sẽ bị xử tử a!"

"Ta........"

"Mặc kệ thế nào Hà Duyệt ngươi một mình xuất cung đây là trọng tội, ngươi tốt nhất lập tức tới Lan Tích Điện gặp Hoa Thần thỉnh tội!" Lý Thanh Uyển vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Ta......"

"Có ích sao? Hoa Thần ghét hận Duyệt Quân như thế, tuyệt sẽ không có khả năng khai ân." Chu Tử Hoa cơ hồ tuyệt vọng nói.

Hà Duyệt thấy hai người biểu tình lo lắng sốt ruột, liền vỗ vỗ tay Chu Tử Hoa, nói:" Tử Hoa ngươi đừng lo lắng, ta xuất cung là được Hoàng Thượng cho phép."

"Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh, cho dù Hoàng Thượng cho phép cũng........." Chu Tử Hoa ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ, "Ngươi vừa mới nói cái gì, ngươi xuất cung được Hoàng Thượng cho phép?"

Lý Thanh Uyển cũng lộ biểu tình khiếp sợ, không thể tin được vì sao Hoàng Thượng lại cho Hà Duyệt xuất cung?

Thấy hai người đều lộ ra biểu tình không tin, Hà Duyệt liền trấn an nói:" Ta biết các ngươi không tin, bất quá việc này là thật, các ngươi ngẫm lại xem ta cho dù có gan lớn như thiên tử cũng không dâm tự ý xuất cung, trừ phi ta không muốn sống chăng!"

Đúng vậy, biết rõ là đại tội mất đầu mà còn làm trừ phi là đầu óc có vấn đề. Bọn họ tin tưởng Hà Duyệt sẽ không lừa bọn họ nhưng không có nghĩa là người khác sẽ tin tưởng nhất là cái vị lớn nhất Tây Khi kia.

"Ngươi có thể có chứng cớ, hiện tại chuyện ngươi xuất cung đã bị Đức Phi biết, phỏng chừng nàng đang nhạn chóng chạy tới đây, ngươi tốt nhất là đem chứng cứ xuất ra, bằng không ngàn lời khó cãi."

"Lý Chiêu Nghi nói rất đúng, Duyệt Quân ngươi mau đem bằng chứng ra đi!" Chu Tử Hoa nóng vội nói.

Hà Duyệt gật gật đầu, nhanh chóng kêu Thải Hà đi lấy lệnh bài xuất cung ra, bất quá Thải Hà vừa mới đi bên ngoài đã xuất hiện vị khách không mời mà đến- tâm phúc bên cạnh Đức Phi Diêu công công.

Diêu công công quét nhìn mấy người Hà Duyệt, lấy cây phất trần trong tay phất phất, làm ra động tác mời, "Duyệt Thượng Thị, Đức Phi nương nương ở Dự Thạch Viên cho mời."

Được rồi, lần này hắn không đợi được chứng cứ tới tay mà chó điên đã tới cửa rồi a! Chu Tử Hoa rất là lo lắng nhìn Hà Duyệt, Hà Duyệt cho Chu Tủ Hoa một ánh mắt trấn an, cười cười ly khai Xích Nguyệt Điện. Đồng hành theo sau còn có Chu Tử Hoa cùng Lý Thanh Uyển.

--Dự Thạch Viên--

Hà Duyệt tiến vào Dự Thạch Viên liền thấy một đám phi tử nam thị, người nên đến người không nên đến đều đã đến rồi, ngay cả Lương Thần cũng tới đây, nhìn đến Đức Phi cùng Hoa Thần biểu tình phẫn nộ, khóe miệng Hà Duyệt trào phúng lập tức thỉnh an nói:" Thỉnh Đức Phi Hoa Thần an."

" Quỳ xuống!" Từ Tuệ giận dữ hét.

Hà Duyệt nhíu nhíu mày không nghe théo lệnh, Từ Tuệ lại tức giận nói:" Người tới!!!"

Hai nô tài thủ hạ của Đức Phi rất nhanh đi tới bên người Hà Duyệt, ép người quỳ xuống mặt đất, Hà Duyệt muốn phản kháng, lại căn bản dãy không ra, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hướng Đức Phi Từ Tuệ, ai ngờ Từ Tuệ đã đứng trước mặt hắn, hơn nữa còn cho hắn thêm một cái tát:" Ba...."

Cái tát này rất nặng bởi vì trên mặt Hà Duyệt đã lộ rõ dấu bàn tay, nếu cẩn thận nhìn thêm sẽ thấy khóe miệng Hà Duyệt có một tia máu, có thể nhìn ra được độ mạnh yếu bao nhiêu.

Hà Duyệt chịu đựng sự đau rát nóng tức đau đớn bên mặt, không thể sờ chỉ có thể hung tợn quay đầu nhìn Từ Tuệ, "Đức Phi nương nương dựa vào cái gì mà đánh ta?"

"Dựa vào cái gì? Ngươi dám hỏi bản cung dựa vào cái gì mà đánh ngươi? Tự ý xuất cung lý ra nên xử tử, chẳng lẽ bản cung còn không có quyền cho ngươi một cái tát."

Hà Duyệt há miệng thở dốc chuẩn bị phản bác nhưng còn chưa lên tiếng đã bị Vương Lộ đánh gãy:" Đức Phi nương nương bớt giận, cùng loại tiện nhân này sinh khí thật không đáng!"

Hà Duyệt thấy Vương Lộ hiện mười phần thắng lợi tươi cười, liền biết việc này cùng nữ nhân kia không thoát khỏi có quan hệ, trong lúc nhất thời Hà Duyệt nhìn Vương Lộ càng lạnh như băng, lạnh giống như đang nhìn một người chết mà không phải người sống, ngay cả Từ Tuệ gần trong gang tấc cũng bị ánh mắt Hà Duyệt làm sợ tới mức lùi lại vài bước.

"Duyệt Thượng Thị này biểu tình giống như chúng ta oan uổng ngươi lắm không bằng!" Thượng Quan Tuyết vẫn trầm mặc nãy giờ mở miệng nói.

Hà Duyệt liếc mắt nhìn Thượng Quan Tuyết một cái, hừ nhẹ vào tiếng:" Các ngươi có cái bằng chứng gì mà nói ta tự ý xuất cung, không băngg không chứng cứ như vậy theo nhau nói xấu ta, chẳng lẽ các ngươi không sợ Hoàng Thượng ban thưởng các ngươi tội vu oan giá họa cho ta sao?!"

Hà Duyệt nói đanh thép mười phần, ngay cả Thượng Quan Tuyết thiếu chút nữa đều nhịn không được chột dạ, nhưng rất nhanh đối với thái độ bất kính của Hà Duyệt mà vô cùng bất mãn, quát lên:" Ngươi còn nói xạo, hôm qua có cung nữ nhìn thấy ngươi hiện thân ngoài cung, việc này chỉ cần hỏi thị về liền biết, ngươi còn cái gì mà nói ta vu oan hãm hại ngươi, làm như bản quân không có mắt không bằng!"

Xem ra việc hắn xuất cung đã bị người của Vương Lộ nhìn thấy, sau đó nữ nhân này lại đi hội báo cho Đức Phi mới có việc ngày hôm nay, Hà Duyệt trầm mặc dẫn tới Vương Ngọc bất mãn:" Thượng Quan ca ca, người xem Duyệt Thượng Thị căn bản là không có nửa điểm thái độ nhận sai, đây là gián tiếp nói lên người cùng Đức Phi nói xấu hắn a."

"Hà Duyệt ngươi đừng tưởng bản quân không dám làm gì ngươi!" Thượng Quan Tuyết phẫn nộ nói.

Chu Tử Hoa thấy Thượng Quan Tuyết tức giận, chạy nhanh tiến lên nói:" Hoa Thần bớt giận, Duyệt Thượng Thị xuất cung là phụng mệnh của Hoàng Thượng, cho nên không xem là tự ý xuất cung."

Nghe xong Chu Tử Hoa nói, tất cả mọi người kinh ngạc nhảy dựng, Vương Lộ lại tức giận chỉ vào Chu Tử Hoa quát:" Chu Thượng Thị nói há có thể nói lung tung, Hoàng Thượng làm sao có thể cho phép tên tiện nhân này xuất cung, hậu cung này nam thị xuất cung chưa bao giờ có tiền lệ, ngươi đừng nói lung tung."

"Vương Chiêu Nghi cớ gì lạo gấp như vậy, việc này ta cũng nghe theo Duyệt Thượng Thị nói qua, hơn nữa hắn cũng phái cung nữ đi lấy bằng chứng, thiệt giả ra sao cứ chờ một lát thì sẽ rõ ràng." Lý Thanh Uyển ra mặt nói.

Có thể được Hoàng Thượng cho phép xuất cung có thể nói là vinh hạnh bao nhiêu, mặc kệ thiệt giả ra sao thì bây giờ ở đây đã có rất nhiều người ẩn ẩn bất mãn, ánh mắt nhìn Hà Duyệt giống như đang nhìn người chết vậy, nhưng bọn họ cũng chẳng dám làm gì chỉ có thể chờ cung nữ trong cung Hà Duyệt tới đây rồi nói sau.

Lúc nàu Thải Hà theo lệnh của Hà Duyệt ra bên ngoài đi tìm Tử Ngọc lấy lệnh bài xuất cung đi về, nhưng lại không tìm được liền hồi cung lại thấy một đám cung nữ nô tỳ ở Xích Nguyệt Điện lật lật xem xem làm bẩn hết cả điện làm Thải Hà vô cùng tức giận, "Các ngươi là ai? Ai cho phép các ngươi ở trong này lớn mật?"

Mộng Nhi thấy Thải Hà xuất hiện, lập tức hướng ánh mắt ra hiệu cho hai tên nô tài bên cạnh, bước nhanh đi đến trước mặt Thải Hà trói lại, một khắc Thải Hà bị trói lại kia mới nhận ra sự tình không thích hợp nhưng nàng lại không thể sử dụng võ công, chỉ có thể tức giận nhìn Mộng Nhi tươi cười đầy mặt, lạnh như băng nói:" Mặc kệ các ngươi là ai phái tới, các ngươi đều sẽ vì cử chỉ hôm nay mà hối hận!"

Mộng Nhi bị Thải Hà nhìn có điểm bị dọa, nhưng rất nhanh hồi hồn tức giận nói:" Còn không mau mang đi!"

Hà Duyệt chưa bao giờ nghĩ tới người của cung điện chính mình lại bị đối xử như vậy, nhìn thấy Thải Hà bị trói mang đến, Hà Duyệt lo lắng nói:" Thải Hà ngươi không sao chứ? Bọn họ có hay không ngược đãi ngươi?"

Thải Hà phe phẩy đầu, "Nô tỳ không có việc gì, chủ tử, nô tỳ không có tìm được Tử Ngọc."

Hà Duyệt tuy rằng đối với việc không tìm được Tử Ngọc có chút lo lắng nhưng rất nhanh đôi mắt liền ngập tràn lửa giận nói:" Các ngươi dựa vào cái gì dám trói cung nhân của ta."

"Hừ, dựa vào cái gì? Duyệt Thượng Thị thật có thể nói vậy, không nói đến việc xuất cung, ngươi tư hội nam tử chính là tội nặng nhất." Vương Lộ ý vị thâm trường nói.

Không chỉ một mình xuất cung mà còn tư hội nam tử, Hà Duyệt này có bao nhiêu lớn mật, Lý Thanh Uyển lộ ra biểu tình không thể tin được, Chu Tử Hoa cũng không dám tin, cảm thấy trong lời nói Vương Lộ đều là giả. Hà Duyệt mặc dù có chút giật mình Vương Lộ vì sao lại biết việc này, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, không nhìn.

Thượng Quan Tuyết nghe được lời Vương Lộ nói, lúc này nổi trận lôi đình:" Người tới, Duyệt Thượng Thị coi rẻ hậu cung lễ tắc, hai mươi đại bản lấy cảnh cáo."

Hai mươi đại bản vừa ra dọa đến rất nhiểu người, Hà Duyệt nghe xong măch dù khiếp sợ nhưng nhiều hơn vẫn là trào phúng, Đức Phi thấy vậy, chỉ vào Hà Duyệt hét:" Hà Duyệt ngươi còn không nhận sai?"

"Ta dựa vào cái gì phải nhận sai." Hà Duyệt không nhìn Đức Phi chọc Đức Phi lại cho Hà Duyệt thêm một cái tát, cái tát này vừa giáng xuống khóe miệng Hà Duyệt thật sự đổ máu rồi.

Chu Tử Hoa thấy Hà Duyệt sưng đỏ cả mặt, khóe miệng vướng máu, chạy nhanh tới quỳ xuống cầu xin tha thứ:" Đức Phi bớt giận, Hoa Thần bớt giận việc này còn phải điều tra rõ đã rồi nói sau."

"Việc này còn có cái gì để tra, Tuyết ca, người thế nhưng là nam thị có địa vị tối cao ở đây, một cái Thượng Thị nho nhỏ người còn phải đắn đo sao?"

"Tuệ Thần, này không ổn......."

"Chu Thượng Thị, khi nào thì một cái Thượng Thị nho nhỏ như ngươi tới lượt mà giáo huấn ta cùng Hoa Thần, a đúng rồi, ngươi cùng Duyệt Thượng Thị kia là một dạng đi?"

Chu Tử Hoa nghe xong lời Diệp Cốc Dịch châm chọc vẻ mặt đều trắng, Hà Duyệt thấy vậy, thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Diệp Cốc Dịch, Diệp Cốc Dịch thấy vậy cũng không tức giận, vẫn ra sức bên tai Thượng Quan Tuyết thêm mắm dặm muối:" Tuyết ca, Duyệt Thượng Thị này căn bản nửa điểm nhận sai đều không có, nếu truyền ra ngoài chuyện người đối với hắn không có biện pháp không phải trở thành trò cười sao? Đến lúc đó Tuyết ca người còn như thế nào mà lập uy nghiêm chốn hậu cung nữa?"

Lời này thế nhưng lại châm thêm ngọn lửa trong lòng Thượng Quan Tuyết một phen, chỉ vào Chu Tử Hoa nói:" Còn dám thay hắn cầu xin tha thứ bản quân ngay cả ngươi cũng xử trí luôn!"

Chu Tử Hoa hâ miệng thở dốc, hành động kia giống như muốn nói thêm cái gì liền bị Hà Duyệt chen ngang:" Một người làm một người chịu, đừng khai đao lên kẻ khác bao gồm cả đám cung nữ nô tài của ta!"

"Chủ tử!"

Thượng Quan Tuyết nghe xong lời Hà Duyệt nói, châm chọc nói:" Nhu thế nào? Biết nhận tội rồi?"

"Thần thị vẫn chưa bao giờ nói qua hai chữ nhận tội."

Lý Thanh Uyển thấy Hà Duyệt kiên định như vậy thầm kinh ngạc, dưới loại tình huống này không phải cứ nhận sai là được sao? Hắn rốt cuộc có cái gì không lo lắng, chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự cho hắn quyênd lợi xuất cung?

Không riêng Lý Thanh Uyển nghĩ như vậy, ngay cả Đức Phi cũng nghĩ như vậy, nhưng là nghĩ đến những lời Vương Lộ vừa nói với chính mình, Đức Phi cũng lo lắng nười phần nói:" Ngươi không phải muốn chứng cứ sao? Ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục, Vương Lộ, còn không mau xuất ra căn cứ chính xác chuyện Duyệt Thượng Thị tư hội nam tử ra!"

"Vâng." Vương Lộ cười đáp.

Hà Duyệt lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, theo sau hắn nhìn thấy một cung nữ cung điện của chính mình quỳ trên mặt đất còn có một bộ y phục quen thuộc, tim đập nhanh một nhịp đồng thời lần đầu tiên trong đời có cảm giác thật sự muốn giết người.