“Nói, các ngươi đến chỗ ta làm gì? Xem náo nhiệt sao?” Ăn xong cháo, Bạch Hạo bắt đầu gian nan mặc quần áo. Dù sao cũng bị nhìn thấy hết, hắn ngược lại khai thông không sao cả.
“Lôi Thiết Nhĩ để cho ta tới chiếu cố ngươi.” Tuyết Lai đem quần áo đưa cho Bạch Hạo, biểu hiện ra hình dạng vô tội.
“Lôi Thiết Nhĩ để cho ta tới chiếu cố ngươi.” Tây Lợi Á trạc trạc vết răng trên tiểu thối (đùi) Bạch Hạo, cũng một biểu hiện vô tội.
“Kiệt Sâm nói nơi này ấm áp.” Ngốc tú tài ăn ngay nói thật.
Bạch Hạo tiếp nhận quần áo, đá bay Tây Lợi Á, nhân tiện bắn ngốc tú tài một cái cốc đầu:“Đều tránh ra, gia muốn đi tắm rửa.”
“Nước nóng được rồi.” Tuyết Lai là thật sự đến chiếu cố, hắn giúp đỡ Bạch Hạo xuống dưới.
“A nha, nước nóng được rồi!” Tây Lợi Á đem quần áo Bạch Hạo vừa mặc vào lại lột ra hết: “Nhanh nhanh tắm rửa, nếu không buổi tối không thể tiếp tục .”
“Ta đói bụng……” Ngốc tú tài nhu nhu cái bụng cao cao:“Bọn chúng đá ta.”
Tuyết Lai bỏ lại Bạch Hạo đi nhìn ngốc tú tài, xác nhận không có việc gì lại chạy ra ngoài nổi lửa nấu cơm, tuyệt đối là hiền thê lương mẫu kiêm bảo mẫu siêu cấp.
“Sát, ngươi là trư sao? Có song bào thai bảo bảo rất giỏi a!” Tây Lợi Á các loại tâm tình hâm mộ ghen tị, theo trong hầu bao lấy ra một quả trứng không biết của loài chim gì, đưa cho ngốc tú tài: “Ăn, sớm muộn gì chịu hết nổi ngươi.”
Ngốc tú tài cầm lấy trứng chim, đập nhẹ vài cái lên tường cho vỏ nứt, sau đó cẩn thận bóc ra, tế ăn chậm nuốt:“Kiệt Sâm nói, để ta ăn nhiều một ít.”
“Y tưởng y dưỡng trư chắc!” Tây Lợi Á mắt trợn trắng, xoay người nhìn bụng Bạch Hạo:“Ngươi nói xem, nơi này của ngươi hiện tại có thể cũng có bảo bảo hay không?”
“Lăn!” Bạch Hạo lấy nước té hắn:“Lôi cũng không phải là tay súng thiện xạ.”
“Chậc chậc, Lôi…… Kêu thực thân thiết, biến thành bạn lữ đúng là không giống trước a.” Tây Lợi Á cười lớn chạy đi, lưu lại Bạch Hạo ngâm mình trong nước buồn bực.
Đến chạng vạng, Lôi Thiết Nhĩ đã trở về, một thân bùn đất cùng vết máu, mang theo một cái giỏ đầy hoa quả tươi, chất đống trước mặt Bạch Hạo, vẻ mặt tươi cười:“Hạo Hạo, ngươi ăn đi.”
Bạch Hạo nhìn vết máu uốn lượn trên cánh tay Lôi Thiết Nhĩ, mấp máy miệng. Trước kia hắn cảm thấy nam nhân thôi, chịu chút thương tổn không sao cả, nhưng là sau khi trải qua sự tình ngày hôm qua, hắn liền cảm thấy vết thương trên người Lôi Thiết Nhĩ vô cùng chướng mắt.
“Trên bếp có nước ấm, ngươi tắm rửa trước đi.” Bạch Hạo từ trên giường sưởi đứng dậy, đến góc nhà lấy ra cái tô đựng hoa quả. Nơi này hoa quả đều không ô nhiễm, dùng nước rửa một chút là có thể ăn, hơn nữa trải qua bên ngoài băng tuyết đông lạnh một lần, vô cùng ngọt.
Rửa sạch hoa quả, Bạch Hạo đem phân cho Tây Lợi Á cùng Tuyết Lai ngồi ở một bên xem náo nhiệt. Ngốc tú tài đã muốn ăn không nổi, no đến đánh cách một cái, vẻ mặt hâm mộ nhìn hoa quả trong tay Bạch Hạo, không dám không biết xấu hổ mà mở mồm muốn xin.
Kiệt Sâm đi vào, cùng Lôi Thiết Nhĩ chào hỏi, xoay người ôm lấy ngốc tú tài đi về, tự nhiên tựa như nơi này là hậu viên nhà y.
Bạch Hạo thở dài, vừa nhấc đầu liền thấy Lôi Thiết Nhĩ nhìn về phương hướng Kiệt Sâm biến mất, mãn nhãn hâm mộ.
Thiết ! Bạch Hạo sờ sờ cái bụng của mình, lại trừng mắt liếc Lôi Thiết Nhĩ một cái, hắc nghiêm mặt bắt đầu nấu cơm.
Lôi Thiết Nhĩ có chút mạc danh kỳ diệu, không biết bạn lữ vì cái gì đột nhiên sinh khí, ánh mắt đầy hỏi chấm nhìn về phía Tuyết Lai cùng Tây Lợi Á, kết quả chỉ thu được hai cái tươi cười ái muội.
Tuyết Lai cùng Tây Lợi Á ăn xong hoa quả cũng đều cáo từ về nhà, cho dù nơi này vô cùng ấm áp cũng không phải cái tổ của mình, không có mùi vị của người mình thích. Tây Lợi Á trước khi đi, còn đối với Bạch Hạo nháy mắt mấy cái:“Hắc, kiên trì ở lại a huynh đệ.” Hắn không rõ cho nên, lại nghĩ tên kia lên cơn động kinh.
Bạch Hạo làm một bát khoai lang hầm thịt lớn, lại dùng canh thịt nấu một bát diện ngật đáp đầy, tất cả đem đến trước mặt Lôi Thiết Nhĩ.
Lôi Thiết Nhĩ trước giúp đỡ Bạch Hạo ngồi trên đệm da thú, sau đó chính mình mới cẩn thận ngồi xuống, vươn tay xoa xoa thắt lưng Bạch Hạo:“Hạo Hạo, còn đau không?”
Bạch Hạo tức giận đạp y một cước:“Ăn cơm của ngươi đi, sờ loạn cái gì?” Đau nhức chẳng phải là tại ngươi? Ta nói đau, ngươi có thể cả đời không đụng vào ta? Hắn nghĩ đến đây, đột nhiên đỏ mặt.md, kỳ thật đêm qua cảm giác cũng không phải quá tệ thôi, chẳng qua di chứng thật sự làm cho người ta chịu không nổi.
Lôi Thiết Nhĩ cười ngây ngô, dùng thìa gỗ từng ngụm từng ngụm xúc cơm, vừa ăn vừa cười nhìn Bạch Hạo ở bên cạnh, ánh mắt kia giống như Bạch Hạo chính là một bàn ăn mỹ vị, tựa hồ ăn xong bữa chính, là có thể ăn tiếp.
Bạch Hạo phát giác ánh mắt nóng bỏng của người nào, chính là nhíu mày:“Tiểu Âu Cảnh đâu?” Hài tử chết tiệt này, gần nhất rất hay bỏ nhà đi.
Lôi Thiết Nhĩ nuốt xuống thức ăn trong miệng, nhìn nhìn ra bên ngoài:“Ở nhà Thụy Đức đi?” Thụy Đức là ba ba của Bối Á Đặ, một gã thú nhân. Y cười nhìn Bạch Hạo:“Ngươi đừng lo lắng, Thụy Đức đã coi Âu Cảnh là bạn lữ tương lai của nhi tử mình rồi, ở chỗ y thực an toàn .”
Thiết, vậy mới không xong đâu, tiểu Âu Cảnh còn chưa thông suốt đã bị nhân đem đi rồi, vạn nhất về sau gặp được người mình thích làm sao bây giờ?
“Vạn nhất Âu Cảnh không thích Bối Á Đặc thì sao?” Bạch Hạo nói ra lo lắng của mình.
Lôi Thiết Nhĩ ngẩn người:“Hẳn là không thể nào? Ách, cho dù không thích, giống đực cũng sẽ không bắt buộc giống cái ……” Bất quá xem bộ dáng Âu Cảnh mỗi ngày cùng Bối Á Đặc triền cùng một chỗ như hình với bóng, sớm muộn gì cũng sẽ kết thành bạn lữ, hiện tại không cần phải nghĩ ngợi nhiều.
Bạch Hạo tả khán hữu khán tìm đề tài, nếu không phòng lớn như vậy lại chỉ có hai người bọn họ, cũng quá xấu hổ:“Ách, ngươi sao bị thương đâu?” Câu hỏi này, cũng thấy kỳ quái.
Lôi Thiết Nhĩ nhìn nhìn cánh tay bị thương của mình, không chút để ý cười cười:“Không có việc gì, toạc da đâu, bị sâu cắn mà thôi.”
Giống đực thú nhân da dày thịt béo, quả thật đem mấy vết thương ngoài da coi như không việc gì, cho dù có bị thương, cũng bất quá lấy tuyết xoa xoa miệng vết thương, rửa đi bùn đất cùng vết máu coi như trị liệu.
Cơm nước xong, Lôi Thiết Nhĩ giúp đỡ ngồi lên giường Bạch Hạo, sau đó chính mình chạy đi rửa mặt. Bạch Hạo quy định, không súc miệng, không rửa mặt, không tẩy rửa bản thân sạch sẽ, cũng đừng nghĩ đến leo lên giường!
Vốn Lôi Thiết Nhĩ cảm thấy rửa mặt, súc miệng loại chuyện này ngẫu nhiên làm cũng được, thật sự không cần mỗi ngày tẩy rửa, đáng tiếc sau khi bị Bạch Hạo một cước đá xuống giường, y liền thỏa hiệp. Hơn nữa về sau, Bạch Hạo cũng thường xuyên cùng mọi người chung quanh nói về chuyện bệnh tong khẩu nhập, sức đề kháng của giống cái vốn không cường như giống đực thú nhân, nếu thật sự không chú ý giảng vệ sinh, như vậy tỷ lệ sinh bệnh càng nhiều, giống cái thú nhân sẽ càng thêm suy yếu.
Vì thế, trong bộ lạc mấy vị thê nghiêm vì quan tâm bạn lữ mà lần lượt noi theo, súc miệng rửa mặt một ngày cũng không buông tha, ngẫu nhiên còn có thể đun nước ấm để bạn lữ của mình tắm rửa, đương nhiên, bạn lữ tắm xong, liền đến phiên mình. Sau đó hai người sạch sẽ lăn lên giường, cả đêm đều sảng khoái.
Lôi Thiết Nhĩ tắm rửa sạch sẻ trở về, lại lấy ra một đống quả có vỏ ngoài cứng rắn.
Nhìn đến thứ quen thuộc, đầu sỏ đắc tội khiến cho cuộc chiến bảo vệ bản thân hoàn toàn thất bại, Bạch Hạo mặt đỏ tai hồng:“Ngươi lấy cái kia làm gì?”
Lôi Thiết Nhĩ một tay ôm Bạch Hạo, tay kia thì bóp vỡ vỏ ngoài cứng rắn:“Thượng dược cho ngươi, nơi đó không phải rất đau sao?”
Ta bóp chết ngươi! Bạch Hạo lăn một vòng liền giãy đi ra, lui tiến vào bên trong giường lớn:“Ta thượng dược rồi, hoàn thượng cái mao a!”
Lôi Thiết Nhĩ cười giải thích: “Phải mỗi ngày thượng, loại dịch trái cây này có tác dụng giảm nhiệt, đến, Hạo Hạo, đừng náo loạn.”
“Không cần!” Bạch Hạo thề sống chết cũng muốn bảo vệ cúc hoa thê thảm của mình, hắn cũng không tin tưởng vào cầm thú Lôi Thiết Nhĩ, để y thượng dược, tuyệt đối sẽ thượng ra vấn đề. Nghĩ đến đây, Bạch Hạo ra một đầu mồ hôi lạnh, lập tức dùng da thú quấn kín bản thân:“Nhanh đi ngủ, thổi tắt đèn, nhanh lên!”
Lôi Thiết Nhĩ bất đắc dĩ thổi tắt đèn, vén lên da thú lôi Bạch Hạo ra:“Hạo Hạo, đây là vì tốt cho ngươi, mấy ngày đầu trừ bỏ thượng dược, đều cần phải…… Ân, cái kia…… Nếu không về sau ngươi còn chịu tội lần nữa…… Ngoan, đừng náo loạn a.”
Bạch Hạo cơ hồ muốn phun ra một ngụm lăng tiêu huyết, tiểu cúc hoa của mình bị dày vò đến đau không nói được chẳng lẽ còn muốn tiếp tục chịu loại tội này? Kháo, nó vẫn sưng, tái động vào sẽ tệ hơn: “Ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ đêm nay còn phải…… gì kia?” Bạch Hạo thật sự ngượng ngùng nói ra chữ “làm” kia a, đương nhiên, loại từ này làm sao cũng không nói ra được.
Lôi Thiết Nhĩ trịnh trọng gật gật đầu.
Bạch Hạo nhớ tới biểu tình Tây Lợi Á vui sướng khi người gặp hoạ, nội tâm rơi lệ: Sát, sớm biết sau khi gật đầu hậu quả là như thế này, lão tử chết cũng không đồng ý a.
Nhìn vẻ mặt bi thương của bạn lữ, Lôi Thiết Nhĩ muốn cười lại không dám cười, chính là cắn răng chịu đựng, sau đó đưa ngón tay tìm được Bạch Hạo mặt sau, tại nơi bị sưng lên kia nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Bạch Hạo hoàn toàn sụp đổ, hắn ngay cả tinh thần phản kháng đều không có, chính là ủ rũ cúi đầu ghé vào một bên, tùy ý Lôi Thiết Nhĩ bốn phía chiếm tiện nghi.
Tiện nghi chiếm rồi, liền phát hoả, một đêm quay cuồng đến bình minh, Bạch Hạo triệt để đầu hang, ngay cả một đầu ngón tay đều không nhúc nhích, hắn cảm thấy bản thân nên nghĩ chút biện pháp, nếu cứ luôn tùy ý người nào đó áp bức, không biết đến khi nào mới ngẩng đầu.
Đợi thời điểm Bạch Hạo hai mắt phát thanh cước bộ phù phiếm, xuất môn cảm thụ ánh mặt trời ấm áp vào đông, đã là năm ngày sau. Hắn nhìn đám người bận rộn bên ngoài, đột nhiên có một loại cảm giác bừng tỉnh cách một thế hệ lại trọng sinh.
Mỗi ngày nằm ở trên giường thật sự là rất không được! ! Bị người ta hàng đêm làm đến té xỉu thật sự là rất không được!
Bạch Hạo theo chân tường ngồi xuống, cảm thụ được ánh mặt trời ấm áp vuốt ve trên mặt, thở dài thật sâu: May mắn tiểu cúc hoa không chịu thua kém, sớm thói quen thứ thô to của người nào đó, cũng may mắn bản thân cường tráng, nếu không mấy ngày nay không chết trên giường mới là lạ.
Ngốc tú tài gặp Bạch Hạo ra ngoài, vác bụng bầu vui vẻ chạy tới:“Bạch huynh, có thể đi ra?”
Bạch Hạo lười trợn mắt, theo trong lỗ mũi phun ra một cỗ khí:“Ân.”
“Thật tốt quá!” Ngốc tú tài nhấc chân liền đi hướng trong phòng:“Tiểu sinh ta thật sự rất tưởng niệm giường sưởi của Bạch huynh a.”
Bạch Hạo khóe miệng run rẩy, nếu bản thân còn có khí lực, nếu ngốc tú tài không phải dựng phu, hắn tuyệt đối sẽ đánh tên kia vài cái.
Tuyết Lai cũng đi tới, ngồi cạnh Bạch Hạo, kim đan trong tay cao thấp tung bay:“A Phi không biết dệt vải, cũng không biết làm quần áo, ta nghĩ bảo bảo của hắn sắp sinh, nhanh nhanh phải làm xong hai bộ quần áo lót mới được…… Ân, Bạch Hạo, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Thoát thai hoán cốt……” Bạch Hạo trả lời hữu khí vô lực.
Tuyết Lai xích xích cười:“Được rồi, Lôi Thiết Nhĩ cũng là vì tốt cho ngươi, này thôi, y sáng sớm liền mang theo nhân đi ra ngoài săn thú, nói muốn kiếm nhiều chút thịt tươi về cho ngươi ăn…… Tường thành ngươi nói đã chuẩn bị tốt, chờ thân thể ngươi đỡ hơn đi qua nhìn xem. Lôi Thiết Nhĩ nói, y sẽ chuẩn bị nhiều thịt tươi mới cho ngươi.”
“Y như thế nào chưa bao giờ nói với ta?” Bạch Hạo có chút không vui, mặc kệ thế nào, hiện tại nếu đã muốn là một nhà, kia vì sao phải nói qua người ngoài, so ra trực tiếp nói với mình còn nhiều hơn đâu?
Tuyết Lai ngẩn người, cười lớn hơn nữa :“Ai nha, Lôi Thiết Nhĩ kia không phải là thẹn thùng sao, ha ha, lần sau ngươi yêu cầu y như thế nào, y sẽ tuyệt đối dựa theo lời ngươi nói mà đi làm a!”
Bạch Hạo không được tự nhiên xoay người nhìn xa xa, nửa ngày mới toát ra một chữ:“Ân.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường
Ngốc tú tài: Tiểu sinh họ kép Mộ Dung thượng Vân hạ Phi tự Tử Hạc, xin hỏi huynh đài danh tính là gì?
Kiệt Sâm:
Ngốc tú tài: Huynh đài, ý tứ của ngươi đây là gì? Ách…… Thỉnh buông tiểu sinh, nếu không, tiểu sinh không thế thở!
Kiệt Sâm:
Ngốc tú tài: A a, ngươi cầm thú, lưu manh, ngươi muốn đối tiểu sinh làm cái gì??
Kiệt Sâm:………
Ngốc tú tài lệ bôn: Tiểu sinh không phải nữ nhân a ừ, nơi đó…… Dùng sức, thật thoải mái……
Kiệt Sâm:
Có thể hay không câu thông, thật sự thực trọng yếu mị???