Hai tay Lôi Thiết Nhĩ bị nhúng vào trong nước, nhưng y vẫn rất mờ mịt, chính là vẫn ngồi xổm xuống nhìn động tác của Bạch Hạo, dùng ánh mắt hỏi đây là muốn làm cái gì.
Bạch Hạo bất đắc dĩ, hắn còn chưa từng giúp đệ đệ muội muội rửa tay. Ở đây vài tháng cùng Âu Cảnh, nó cũng chưa để chính mình phải quan tâm đến vấn đề vệ sinh. Cho đến khi gặp thú nhân to xác này, hắn đau đầu…..
Suy nghĩ vì sức khỏe bản thân, Bạch Hạo nhận mệnh ngồi xuống, dùng nước sông rửa sạch tay cho Lôi Thiết Nhĩ. Móng tay nhét đầy bùn đất phải rửa sạch, các ngón tay cũng rất quan trọng, lòng bàn tay mu bàn tay đều phải rửa. Da tay Lôi Thiết Nhĩ thực thô ráp, vết trai trong lòng bàn tay vừa dày vừa cứng, vừa sờ đã biết là do thường xuyên làm việc nặng tạo thành. Bạch Hạo nhìn lòng bàn tay to lớn, trong bụng thầm than: Dựng xong nhà, phải dạy bọn họ một chút kiến thức vệ sinh cơ bản, bảo vệ sức khỏe.
Tay Lôi Thiết Nhĩ bị ngâm trong nước sông lạnh lạnh, mà ngón tay Bạch Hạo lại gây cho y từng đợt lửa nóng. Y cảm thấy từng ngọn lửa nhỏ bắt đầu lan tràn khắp toàn thân, sau đó tụ lại một chỗ, hướng đến địa phương kia. (đoạn này ta chém, vì thực ra ko hiểu lắm)
Bạch Hạo vừa rửa tay xong còn chưa đứng lên, đã bị Lôi Thiết Nhĩ kéo vào trong nước.
Không xong! Đây là ý niệm thứ nhất trong đầu Bạch Hạo: Dã thú kia muốn giết mình!
Đối với thú nhân trong bộ lạc nguyên thủy này, Bạch Hạo vẫn có chút e ngại. Mà khi thấy rõ đôi mắt lục sắc trong đêm tối ánh lên hỏa diễm của Lôi Thiết Nhĩ, Bạch Hạo liền nhận thấy hai chữ không xong hoàn toàn không đủ để hình dung tâm tình bản thân giờ phút này.
Trên mạng có câu nói như thế nào nhỉ? Giờ phút này trong lòng giống như có hàng trăm ngàn con hươu đang chạy qua như điên ……
Đúng, chính là như vậy. Cùng là thân nam nhân nên Bạch Hạo hiểu rất rõ ý tứ biểu đạt trong ánh mắt này: Lôi Thiết Nhĩ động dục !
Phía dưới hai người gắt gao dán với nhau, nước sông lạnh lẽo cũng không che dấu được nhiệt độ tản mát ra trên người thú nhân. Bạch Hạo nghe tiếng thở nặng gấp gáp bên cạnh, dưới đùi mẫn cảm nhận thấy có vật gì cứng rắn nóng rực đang chạm vào nơi nào đó. Hắn không dám nhìn vào mắt Lôi Thiết Nhĩ, chính là hai tay đẩy đẩy bả vai dày rộng: “Ngươi, ngươi đừng xúc động…..”, dưới loại tình huống này, ngay cả khí thế của bản thân cũng giảm rất nhiều.
Ở trong mắt Lôi Thiết Nhĩ, Bạch Hạo hiện giờ xinh đẹp nói không nên lời: Mái tóc ngắn trong nước, giống như lục bình trôi nổi; làm da màu rám nắng khỏe mạnh ở trong nước được ánh trăng chiếu sáng lóe lên quang mang; Còn đôi mắt hắn, trong suốt ướt át giống như những chấm nhỏ trên trời cao; Hai gò má đỏ ửng, cái mũi cao thẳng cùng đôi môi đầy đặn mà hồng nhuận….. (lục bình: bèo, hãy hình dung tóc anh Hạo giống rễ bèo trôi trong nước)
Lôi Thiết Nhĩ vươn đầu lưỡi, trên đôi môi của giống cái xinh đẹp này liếm một chút, mềm lạnh lạnh. Y có chút khống chế không được bản thân, kỳ thật từ lần đầu tiên nhìn thấy giống cái cường hãn này, Lôi Thiết Nhĩ đã không thể điều khiển được trái tim mình nữa.
Bạch Hạo bị dọa sợ, hắn muốn chạy trốn, muốn tránh thật xa. Nhưng mà hiện tại hắn muốn động cũng không được, cũng không dám. Hắn biết rõ dã thú rất thích nhìn biểu hiện của con mồi, con mồi càng giãy dụa, dã thú càng hưng phấn…..
Nhưng hắn không biết, dã thú có thể biến thành người kia, có phải cũng như vậy hay không.
Ngay lúc Bạch Hạo đang ai điếu cho mạng nhỏ của mình, đột nhiên có một tiếng rên rỉ kỳ quái truyền đến.
Lôi Thiết Nhĩ cũng nghe thấy, y đứng thẳng thân thể, nghiêng đầu, chú ý đến một vị trí ở bờ bên kia.
Bạch Hạo cũng theo ánh mắt y nhìn qua.
Ban đêm hai bờ sông cực kỳ yên lặng, cho nên khi thấy bụi cỏ sột soạt rung rung, bên trong truyền ra một tiếng gần như quát to, còn có thanh âm nỉ non như có như không, rõ ràng truyền vào tai Bạch Hạo.
Nếu không có nghe lầm, tiếng rên rỉ kia hẳn là Tây Lợi Á, nhưng hắn ở trong bụi cỏ làm gì? Chẳng lẽ…. Bạch Hạo đột nhiên đỏ mặt, hắn biết tên kia đang làm gì. Nếu đoán không lầm, hắn nhất định là cùng bạn lữ của mình đang làm cái chuyện ân ân ái ái kia đi.
Lôi Thiết Nhĩ phát hiện vẻ mặt Bạch Hạo không được tự nhiên, đột nhiên nở nụ cười, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, sau đó vừa lòng nhìn biểu tình không biết làm gì của Bạch Hạo: “Làm bạn lữ của ta đi.” Lôi Thiết Nhĩ cúi xuống bên tai hắn nhẹ giọng nói.
Hai ngày này Bạch Hạo đã biết hai từ bạn lữ nói như thế nào, hiện tại thần kinh hắn khẩn trương cao độ, hai tay không tự giác bám lấy bả vai Lôi Thiết Nhĩ. Bạn lữ? Cái gì bạn lữ? Bạn lữ làm sao? Hắn không muốn biết, thầm nghĩ thoát khỏi bầu không khí khiến người ta khốn quẫn này.
Hắn chẳng qua chỉ dẫn người ta ra đây rửa tay, vì sao sẽ rửa đến ngay cả trinh tiết cũng gặp nguy hiểm a ! !
Lôi Thiết Nhĩ đối với biểu hiện bối rối của Bạch Hạo một trăm hai mươi lần không hài lòng, nhưng y không có cách nào cưỡng cầu một giống cái không hiểu ngôn ngữ có thể trả lời cái gì. Vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, bàn tay to vuốt ve hai má Bạch Hạo: “Đến bao giờ ngươi mới nghe hiểu lời nói của ta? Bạch Hạo……”
Nghe thanh âm trầm thấp nỉ non đầy từ tính gọi ra tên của mình, Bạch Hạo cảm thấy toàn thân chấn động, thậm chí bắt đầu nóng lên.
Nhất định là thế giới kỳ quái này mê hoặc mình, nếu không tại sao nghe thấy thanh âm nam nhân lại có một cảm giác mạc danh kỳ diệu! (khó hiểu)
Bạch Hạo mạnh mẽ đẩy người phía trên, cư nhiên đem Lôi Thiết Nhĩ đẩy ra. Hắn vội vàng đứng lên, hướng nơi an toàn chạy đến. Với hắn, cái gọi là địa phương an toàn, chính là nơi hôm nay vừa được phân chia cho mình, căn nhà dựng tạm tối om.
Chạy không vài bước, đã bị một bàn tay to chặn ngang bế lên.
Tiếng kinh hô bị Bạch Hạo ức chế trong cổ họng, với hắn một gã nam nhân có tôn nghiêm chính là: Không thể việc gì cũng hô to gọi nhỏ!
Bạch Hạo cái khó ló cái khôn, đưa tay bấu vào cánh tay nặng nề đặt bên hông. Chủ nhân cánh tay dừng lại một chút, sau đó thay đổi cách ôm, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Hạo tuyệt vọng.
Trở lại nhà Lôi Thiết Nhĩ, y chính là hai ba lượt lột sạch quần áo ướt đẫm của Bạch Hạo, cầm lấy da thú đem hắn bao kín, đặt hắn lên trên giường trải cỏ khô cùng da thú.
Bạch Hạo nắm chặt da thú, cả người khẩn trương buộc chặt cơ thể.
Lôi Thiết Nhĩ chỉ cười cười, xoay người hôn lên trán hắn một cái, sau đó quay đi nhóm lại đống lửa đã tắt, trong phòng ấm áp sáng ngời. Y đem quần áo ướt của Bạch Hạo để cạnh đống lửa, thuận tay cầm lấy thịt nướng bị Bạch Hạo bỏ lại một bên, tiếp tục nướng.
“Cho ngươi, ăn thịt nướng.” Lôi Thiết Nhĩ đem thịt có chút nguội nướng lại lần nữa, đưa cho Bạch Hạo. Ngửi được hương thơm thịt nướng, hắn mới phát hiện bản thân đang rất đói bụng.
Ăn uống no đủ, Lôi Thiết Nhĩ không có tiếp tục hành động làm cho Bạch Hạo trong lòng run sợ, y chỉ đưa quần áo đã hong khô cho Bạch Hạo mặc vào, ôm lấy hắn đưa về phòng: “Ngày mai gặp lại.” Ngón tay Lôi Thiết Nhĩ ma sát qua đôi môi của hắn, nhìn giống cái kia như con thỏ nhỏ đang sợ hãi mà trốn vào nhà của mình, bật cười không thôi.
Trong phòng, tiểu Âu Cảnh đã về, nó nhìn thấy Bạch Hạo chật vật lủi vào, cười hì hì hỏi: “Ca ca, anh đi hẹn hò sao?”
Bạch Hạo giận, nhe răng hung tợn hướng về phía tiểu Âu Cảnh: “Ai nói cho ngươi như thế? Đừng nói lung tung !”
Trong khoảng thời gian này lá gan tiểu Âu Cảnh lớn lên không nhỏ, nó vừa cười vừa lăn lộn trên giường: “Vừa rồi khi Bối Á Đặc đưa em về, em thấy một nam nhân cao lớn ôm anh vào trong phòng y.”
Bạch Hạo cảm thấy mặt mình đều nhanh bốc cháy, hắn xông lên nhéo nhéo khuôn mặt tiểu Âu Cảnh: “Ân? Ngươi không biết cái gì kêu phi lễ chớ thị sao? Còn có, ta xem trong khoảng thời gian này ngươi đều ngoạn điên rồi đi? Mỗi ngày chơi đùa không nhớ đường về nhà? Có phải sau này muốn gả cho Bối Á Đặc kia làm vợ ah?”
Tiểu Âu Cảnh giãy thoát móng vuốt của Bạch Hạo, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên án: “Là ca ca để em cùng bọn họ chơi đùa mà, hơn nữa, em cùng Bối Á Đặc đều là con trai, cái gì làm vợ không làm vợ a?” Tâm tính tiểu hài tử còn rất đơn thuần, nó chỉ đơn giản cho rằng Bối Á Đặc đối tốt với mình bởi vì bọn họ chơi với nhau rất tốt, về phần làm vợ với không làm vợ gì đó, cũng không phải là chuyện nó nghĩ bây giờ. Hơn nữa, thế giới này không có nữ nhân cũng không làm nó hoang mang, đối với một hài tử chưa đến mười tuổi, có bạn cùng chơi, đối tốt với mình, đã thực thỏa mãn.
Bạch Hạo vô cùng buồn bực, bởi vì giờ đây hắn đã nhận thức được cảm giác buồn rầu trong lòng mà không biết thổ lộ cùng ai. Hắn biết rõ bản thân là nam nhân, là thuần nam, yêu thích nữ nhân. Tuy rằng hắn không có yêu cầu thê tử tương lai có cái gì bộ ngực lớn, chân dài eo nhỏ, nhưng hắn cũng không hi vọng thê tử lại biến thành nam nhân giống mình, mà so với bản thân còn cao lớn khỏe mạnh hơn, chủ yếu nhất là…nam nhân kia muốn thượng hắn!
Bạch Hạo không phải chưa từng tiếp xúc qua đồng tính yêu nhau, thời điểm lúc trước còn ở bộ đội, cũng đã gặp qua vài chiến hữu tương thân tương ái nhau. Nhưng khi đó bản thân là người đứng xem, hiện tại chẳng những biến thành người trong cuộc, hơn nữa ngay cả quyền lợi lựa chọn cũng không có!
Chó má giống đực chó má giống cái! Hắn không cần bị người ta cường bạo tiểu cúc hoa a!
Âu Cảnh đùa mệt đã sớm cuộn vào một góc giường ngủ say. Bạch Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, đột nhiên cảm thấy dùng thân phận quả phụ (vợ góa) này để thoát khỏi đám thú nhân kia, thật là không còn chuyện gì tốt hơn.
Hắn không tin, chính mình là người hiện đại trải qua hơn một nghìn năm văn minh, còn có thể bị dã thú nguyên thủy nắm mũi dắt đi sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Hạo đắc ý nở nụ cười, hắn nhếch chân lên bắt chéo nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ muốn dùng lý do gì để khuyên lui được nhóm đại gia hỏa chuẩn bị tấn công kia.
Ban đêm, Bạch Hạo lại bắt đầu nằm mơ, trong mộng Lôi Thiết Nhĩ ôn nhu nhìn hắn, sau đó thâm tình hôn lên khóe miệng của hắn:“Ngươi…… Ta…… bạn lữ……”
“Cái gì? Gió lớn quá, ta nghe không rõ……” Bạch Hạo tựa hồ cảm thấy câu nói kia rất trọng yếu.
“…… Bạn lữ……” Lôi Thiết Nhĩ lại mỉm cười đem câu nói kia lập lại một lần, sau đó xoay người bước đi.
“Uy, đừng đi, ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ lắm……” Bạch Hạo sốt ruột đưa tay muốn nắm lấy, nhưng cái gì cũng không có, lại mạnh mẽ tỉnh dậy.
Trong mộng hết thảy trở nên mơ hồ, chỉ có nụ hôn trên khóe môi vẫn rõ ràng như cũ…