Lúc rời khỏi Vân Vụ cốc, ta đã nhờ tam sư huynh làm cho hai cái nhân bì diện cụ, cái cái trước đã bị hư hỏng nhiều chỗ, dễ dàng bị người nhìn ra sơ hở. Hai cái mới vơ vét này là diện cụ có hình dạng cực kì phổ thông , đi vào trong đám đông cũng khiến cho người khác không có hứng thú nhìn lại lần hai.
Ngả Á hiện tại nghi ngờ mang thai, theo hình thể bây giờ thì rất khó bị phong Diệp sơn trang người nhận ra, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vì sự an toàn của ái nhân, ta không dám xem thường, tâm lý nghĩ sẽ may mắn lại càng không thể có.
Ta chọn diện cụ nữ nhân cho Ngả Á, hắn mặc dù có chút không đồng ý, nhưng ta vẫn quyết định coi thường. Kỹ thuật của tam sư huynh càng ngày càng tốt, diện cụ mỏng như cánh ve dán trên mặt hoàn toàn không nhìn ra thật giả. Mang hảo mặt nạ, ta kéo hắn ngồi trước bàn trang điểm.
“Làm cái gì?” Bóng hắn phản chiếu trong gương đồng có chút nghi hoặc.
“Chải tóc cho ngươi.”
“Ngươi sao?”
“Bảo bối, không nên xem thường phu quân của ngươi.”
Hắn mặt mày hơi nhíu, nhợt nhạt cười, “Ta đây sẽ mở to mắt chờ xem.”
Tóc Ngả Á quang hoạt nhu thuận, xúc cảm phi thường tốt, làm cho người ta yêu thích không buông tay. Kiểu tóc của nữ tử thời đại này phi thường phong phú, phần lớn mang phong cách phức tạp mà hoa lệ, ta không thích như vậy, đơn giản chút mà lại thấy thoải mái. Giữ lấy một phần tóc xõa ngang vai, phần còn lại vấn lên đơn giản. . . cuối cùng dùng một cái trâm ngọc cố định lại.
“Thế nào?” Nhìn vào bóng ái nhân trong gương, ta hỏi.
“Miễn cưỡng cũng coi như có thể.”
“Cãi bướng.” Cúi đầu cắn một cái lên môi hắn.
Ngả Á mặc vào một kiện y sam trung tính lam sắc, bụng đĩnh cao cao, thực có vài phần ý nhị của phụ nhân, chính mà thân cao làm cho người ta cảm thấy có loại vị đạo vong trần mạc cấp, vì trên đời có mấy phụ nhân cao hơn một số nam nhân đến tận mấy cái đầu đâu . Hắn đỡ bụng dạo một vòng trước mặt ta, “Thế nào?”
“Cực kỳ xinh đẹp, đương nhiên không bao gồm khuôn mặt.” Ái nhân bây giờ đang ở trong thời kì mẫn cảm, ta cũng không muốn để hắn hồ tư loạn tưởng (suy nghĩ lung tung), ăn cả dấm chua của nhân bì diện cụ.
Hắn cười đến vô cùng cao hứng, “Không sai, ngươi cũng nhanh chóng thu thập đi.”
Ta dán diện cụ lên mặt, tiếp tục mặc vào một kiện y sam màu xám, nhìn vào gương đồng, chỉ là một hán tử chân chất phổ thông. Hai người chúng ta thu thập xong, giờ phải cải trang cho Ny Ny và Dạ, hai người lần đầu tiên bước vào giang hồ, không ai nhận thức bọn họ, không cần thay đổi diện mạo. Vì phối hợp y phục của ta cùng Ngả Á, vẫn là cho Ny Ny thay đổi một kiện y phục thôn nữ, còn Dạ thì ta không miễn cưỡng, chỉ cần hắn không chơi trò múa thoát y trước mặt người khác là được rồi.
Mặc xong y phục, sửa xe ngựa xa hoa thành loại xe ngựa bình dân. Tra roi thúc ngựa, từ trong rừng rậm đi ra, chạy nhanh đến An Dương thành.
Trên quan đạo có rất nhiều nhân sĩ giang hồ lui tới, có kẻ kết bạn cùng đi, có kẻ độc hành. Âm thầm đánh giá những người này, phần lớn chỉ là thiếu niên, theo như hô hấp cùng thổ nạp của họ mà xem thì võ công chỉ tầm tầm mà thôi.
“Lão ca. . . Vị lão ca này. . .”
“Ca, có người gọi ngươi kìa.” Ny Ny kéo kéo tay áo ta.
“Ân?” Nhìn sang hướng Ny Ny chỉ, thấy một nam tử ăn vận như thư sinh đang đuổi theo xe ngựa của chúng ta.
Ta kéo dây cương để ngựa dừng lại, nguyên lai ‘lão ca’ mà thư sinh này kêu là ta. Nâng tay giống như lau mồ hôi, kì thực sờ sờ da mặt, diện cụ này vốn là hình dạng một hán tử trung niên, bị người tên là ‘Lão ca’ cũng không sai, ta phải nhanh chóng nhập vai mới được.
Chờ thư sinh đến gần, nhếch miệng tạo ra một nụ cười thật thà phúc hậu, “Công tử, có chuyện gì?”
Thư sinh chấp tay thở dài, “Vị này lão ca, ngươi có thể giúp đỡ một vị bằng hữu của bỉ nhân không? Bằng hữu của ta bị trật chân, đi lại khó khăn, tại hạ từ nhỏ sức yếu, không đỡ được hắn, chỉ cần lão ca mang chúng ta đến An Dương thành là tốt rồi, đây là thù lao.” Thư sinh lấy ra mười lượng bạc.
Vươn tay vỗ hai chưởng lên vai tên thư sinh, “Trên xe vẫn còn chỗ trống, bằng hữu công tử cứ đến là được rồi, không cần tiền bạc thù lao gì đâu.”
“Đa tạ.” Thư sinh cao hứng thi lễ, xoay người chạy về phía sau.
“Dạ, đi hỗ trợ, nhớ kỹ không cần nói gì cả, phải lễ độ.”
Dạ gật gật đầu, nhảy xuống đi theo thư sinh.
Ái nhân đem sức nặng toàn thân tựa trên người của ta, ta đưa tay xoa bóp thắt lưng hắn, “Mệt lắm sao? Vào thành Lạc Dương chúng ta sẽ lập tức đi tìm khách ***.”
“Ân. Khinh công của thư sinh kia không sai.”
“Đã nhìn ra.”
Ngả Á tựa đầu tựa vào trên vai của ta, không trả lời.
“Ca, cái gì khinh công?” Ny Ny tò mò thò đầu qua hỏi.
“Thư sinh biết khinh công, lát hắn tới chú ý xem cước bộ cùng hạ bàn của hắn.”
“Nga.”
“Đi ra ngoài không nên chỉ biết chơi đùa, cần xem nhiều học nhiều.”
Ny Ny nhăn mũi, “Lão phu tử.”
“Xú nha đầu.” Cong ngón tay búng lên trán Ny Ny một cái.
“Ca, ngươi khi dễ người!”
“Ngươi có thể trở về cáo trạng với mẫu thân .”
“Hừ!” Ny Ny hừ một tiếng, quay đầu không thèm để ý đến ta.
“A, ngươi chậm một chút, thả người xuống!” Phía sau truyền đến tiếng kinh hô.
Ba người chúng ta quay đầu nhìn về phía sau, vừa nhìn ta đã muốn ôm trán, Ngả Á nhợt nhạt gợn lên khóe miệng, Ny Ny không khách khí đưa tay chỉ vào Dạ cười ha ha.
Dạ nghe theo căn dặn của ta nên không nói gì với hai người kia, mà là trực tiếp khiêng người lại đây, thư sinh hốt ha hốt hoảng đuổi theo phía sau.
Xê dịch vị trí, để Dạ kiêng người phóng lên xe, thư sinh thở hổn hển bò lên theo, ôm bằng hữu của mình, nổi giận đùng đùng trừng Dạ, Dạ bày ra một bộ vô tội.
Ta liếc mắt về phía Dạ, Dạ chậm rãi nói: “Không có, nói, gì, hết.”
“. . . Ân, làm tốt lắm, lần sau nhớ kỹ dùng lưng cõng hoặc ôm chặt vào người.”
“Nga.”
Người bị Dạ khiên đến mặt mày xanh xao, nghe thấy hai người bọn ta đối thoại, tức giận đến trắng mặt liếc mắt nhìn Dạ một cái. Dạ giống như dã thú mẫn cảm, lập tức quay đầu hướng về phía người nọ nhe răng, tứ chi chống xuống, lưng nâng lên cao cao như đang muốn công kích.
Ta vội vươn tay vuốt ve cằm của Dạ, trấn an hắn, chiêu này là thông qua những ngày sống chung này mà học được, Dạ cũng giống như những tiểu miêu, rất thích được người khác vuốt cằm, mỗi lần như thế hắn đều thoải mái nheo lại hai mắt, miệng phát ra tiếng kêu nho nhỏ.
Trấn an Dạ, đơn giản hướng thư sinh giải thích, “Công tử, ngượng ngùng rồi. Đứa nhỏ này từ nhỏ được lang nuôi lớn, đầu óc còn chưa thông suốt.”
Thư sinh miễn cưỡng cười, “Không ngại. Long Y, chân thế nào?”
Nam tử trong lòng thư sinh — Long Y, vỗ vỗ tay hắn nói : “Không có việc gì, không cần lo lắng.”
Xe ngựa chậm rãi chạy về phía An Dương thành, dọc theo đường đi thư sinh cùng Long Y không mở miệng nói chuyện. Bọn hắn chỉ là khách qua đường trong nhân sinh của chúng ta mà thôi, không nghĩ sẽ kết thâm giao, cũng sẽ không có gì để nói.
Âm thầm đánh giá Long Y, hơi hơi ninh mi, người này càng nhìn càng thấy quen mặt.
Ngả Á theo ánh mắt của ta nhìn sang, ngẩng đầu lên kề tai ta nói nhỏ, “Tử y công tử tặng chúng ta tượng điêu khắc oa oa.”
Ta tỉnh ngộ, hắn vừa nói ta lập tức nhớ ra, Long Y này cùng tiểu công tử áo tím kia có bảy phần giống nhau, xem ra là có quan hệ huyết thống. Chúng ta cùng tiểu công tử kia coi như cũng có chút duyên phận, dĩ nhiên không khỏi đem một tia tâm tư đặt trên người Long Y, không biết tại sao hắn lại bị thương, vết thương trên người hắn tuy đã được xử lý, nhưng vẫn mang theo mùi máu tươi nồng đậm.
————
Võ lâm đại hội sắp được tổ chức, các đạo nhân mã tề tụ đến An Dương, vì phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn gây thương vong, toàn thành giới nghiêm, có thể nói năm bước một nhóm mười bước một trạm, vào thành cũng phải bị kiểm tra truy hỏi vô cùng nghiêm ngặt.
Đến phiên chúng ta, binh lính thủ thành cẩn thận kiểm tra, ta, ngải á, Ny Ny cùng Dạ hoàn toàn không thành vấn đề, mà thư sinh cùng Long Y bị binh lính giữ lại, hỏi nguyên nhân, binh lính chỉ nói: “Hai người này bộ dạng khả nghi.” Nói xong liền đem người áp giải đến lao phòng.
Ta ôm thắt lưng Ngả Á, cho Ny Ny và Dạ một ánh mắt, ý bảo bọn hắn chuẩn bị tốt tùy thời trốn chạy. Long Y cùng thư sinh tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, nếu bọn hắn đả thương binh lính thủ thành đào tẩu, chúng ta cũng sẽ bị xem như đồng phạm mà bắt lại, ta không có hứng thú dạo một vòng trong lao phòng.
Khi binh lính cầm gông xiềng tiếp cận Long Y cùng thư sinh thì Long Y bay lên một cước đem người đá bay, thừa dịp này, thư sinh ôm Long Y nhanh chóng lao vào thành, thân ảnh vụt thoáng biến mất trước mắt mọi người, không nghĩ tới khinh công thư sinh kia lợi hại như thế. Lúc thư sinh cùng Long Y gây rối loạn, bốn người chúng ta liền động, thư sinh ôm Long Y vừa biến mất, chúng ta cũng đã ẩn tàng thân hình.
Cúi đầu nhìn nhìn người trong lòng, “Thân thể vẫn ổn chứ?”
“Không có việc gì.” Nói xong mắt đôi mắt thoáng hiện tinh quang, “Ngươi không biết là vừa mới thư sinh kia dùng khinh công. . .”
“Rất giống khinh công của ngươi.”
Ngả Á nói: “Ngươi cũng cho là như vậy.”
“Ân. Xem ra các ngươi có nguồn gốc sâu thâm.”
“Ngô, đói bụng.” Hắn xoa dạ dày, có chút đáng thương nhìn ta.
Ta buồn cười điểm điểm lên trán hắn, ái nhân mang thai sức ăn lớn đến kinh người.
Ra dấu về phía Ny Ny và Dạ, ý bảo bọn hắn đến khách *** gần đó.
Dùng xong cơm trưa, tinh thần Ngả Á bỗng dưng trầm xuống, dụi dụi mắt, giật giật ở trong ngực của ta tìm một vị trí thoải mái, không bao lâu liền ngủ mất.
Đặt ngón trỏ trên môi, “Hư, hai người các ngươi không được náo loạn, Ngả Á đang ngủ.”
“Nga.” Ny Ny gật đầu, che miệng lại. Dạ nhìn người trong lòng ta một cái, cúi đầu tiếp tục ngoặm nhục cốt đầu (khúc xương có thịt).
“Dạ, đừng chỉ ăn thịt như vậy, phải ăn chút rau cải, bằng không sẽ tiêu hoá kém.” Dạ là điển hình của động vật ăn thịt.
Dạ không trả lời, bưng cả cái khay lên, xoay người đưa lưng về ta, tiếp tục ăn.
Ta bất đắc dĩ cười cười, bắt động ăn thịt quay qua nhai rau cải là một công trình rất mênh mông a.
Ôm Ngả Á đi ra ngoài, “Ny Ny, sau khi ăn xong mang theo Dạ đi ra ngoài dạo dạo, nhớ kỹ đừng cho để hắn đả thương người khác.”
Ny Ny nhỏ giọng nói: “Ca, ngươi yên tâm đi, giao Dạ cho ta hoàn toàn không thành vấn đề, ngươi nhanh chóng mang tẩu về phòng ngủ đi.”
Giao một tiểu động vật chỉ biết dùng tư tưởng bản năng để thoát hiểm cho một tiểu nha đầu khôn vặt thích náo nhiệt, nghĩ như thế nào cũng thấy là vấn đề rất lớn, nhưng chim non cũng phải có ngày rời tổ, cho dù lo lắng ta cũng muốn thử cho bọn họ rời khỏi tổ một lần, “Chú ý an toàn, không được gây chuyện thị phi.”
“Hảo.” Ny Ny cười híp mắt cam đoan.
*******
“Dạ, ăn no chưa?”
“. . .” Dạ miệng gặm thịt, lười phản ứng với Ny Ny
Ny Ny trở mình liếc mắt, đưa tay định giật đi khay thức ăn của Dạ, Dạ rất có bản năng bảo vệ thức ăn, móng vuốt cong lên hướng về phía Ny Ny, móng tay Dạ rất sắc bén, lập tức khiến bàn tay nhỏ bé bạch nộn của Ny Ny máu chảy đầm đìa.
“Tê —— ngươi là dã thú a.” Ny Ny kêu đau. Nói xong, nghĩ nghĩ Dạ thật sự là dã thú mà.
Thấy Dạ mặt lạnh không để ý nàng, Ny Ny cho hắn một cái bạch nhãn rất rất lớn, lấy kim sang dược vừa băng bó cho mình, vừa nói: “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi ta mang ngươi đi ra ngoài chơi.”
Sau nửa canh giờ, tổ hợp thôn nữ cùng dã thú xuất hiện trên phố xá sầm uất.
Tổ hợp Ny Ny cùng Dạ tương đối gây ngạc nhiên, người đi đường đều dừng chân quan sát, Ny Ny xem như không thấy gì, mặt không đổi sắc dạo dạo qua mấy quầy hàng, thích liền mua, mua xong ném về phía sau cho Dạ cầm. Dạ cũng xem những người này như không khí, Ny Ny đi đâu hắn đi đó, Lăng Phong nói hắn phải theo Ny Ny mà.
Rất xa thấy một đám người tụ tập lại một chỗ, mọi người chỉ trỏ vô cùng náo nhiệt. Ny Ny hai mắt sáng lên, nâng tay đem chuỗi đường hồ lô nhét vào miệng Dạ, lôi kéo hắn đến gần.
Dạ liếm liếm mứt quả trong miệng, chua chua ngọt ngọt, hương vị cũng không tệ lắm.